Lần đầu tiên hai người
tỉnh dậy là vào lúc hai giờ đêm, tiếng mưa tràn trên vách núi nghe như bản hoả
tấu từ thuở xa xưa. Người mang đồ ăn phục vụ hai mươi tư giờ của sơn trang đã
giúp họ qua cơn đói một cách nhanh chóng, thời gian tiếp sau đó cũng là sự hỗn
độn như cũ và cả bầu trời cửa sổ vẫn một màu không phân biệt rõ là ngày hay
đêm.
Lần thứ hai Tuần Tuần
tỉnh dậy là do một cú điện thoại. Lúc đó đã vào buổi trưa của ngày hôm sau,
chiếc di động cứ kêu mãi trên đầu giường. Tuần Tuần khó khăn lắm mới nhích
người ra khỏi cái chân đang gác lên người của Trì Trinh, cầm điện thoại lên,
nhìn thấy hai chữ Tăng Dục, cô sực tỉnh hoàn toàn, thế là Tuần Tuần bước ra
khỏi giường, đi chân trần, cầm lấy quần áo, nhón gót bước vào trong nhà vệ
sinh.
“Sao mãi mới nghe điện
thoại thế?” Sự kiên nhẫn của Tăng Dục luôn có giới hạn, tiếp đó nói một mạch,
“Nhất định là tôi đã uống phải rượu giả, đầu đau tưởng muốn chết. Nhưng trước
khi chết tôi phải để lại những lời nhắc nhở này cho cô, cô thực sự không nhớ ra
chàng trai đang ở bên cạnh cô là ai à? Chắc chắn là cô đã gặp rồi, ba năm
trước, khi tôi từ nước ngoài về, tôi đã bắt cô làm thẻ tập thể hình, đúng
không? Cậu ta chính là trợ lý huấn luyện của phòng tập thể hình ấy và đã từng
kèm tôi tập một lần, chính là cái người ‘tao đánh chết ông mày bây giờ’ mà tôi
đã kể với cô đó”.
Tăng Dục nhấn mạnh như
vậy, còn Tuần Tuần thì cũng có nhớ ra được một chút, nhưng ấn tượng ấy không
liên quan gì đến Trì Trinh, chỉ có điều nó khớp với điển tích ‘ông đánh chết
ông mày bây giờ’ của Tăng Dục.
Đó là chuyện Tăng Dục do
ở nước Mỹ tương đối dài nên khi trở về nước bị mọi người chê là ‘dinh dưỡng dư
thừa’, để đạt được kết quả giảm béo trong một thời gian ngắn, Tăng Dục đã mời
riêng một huấn luyện viên ở phòng tập kèm cho mình. Có một lần, trước giờ tập,
huấn luyện viên có việc gấp nên đã sai trợ lý trẻ đến thay. Tăng Dục đã quan
tâm hơi quá tới chàng trai trẻ điển trai đó, vì thế khi nhìn thấy người ấy vừa
trẻ lại vừa non, bất giác buột miệng nói đùa mấy câu…
Đại khái là Tăng Dục đã
hỏi những câu như “Tôi mời huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp cơ, còn cậu
trông gầy như vậy, liệu có ổn không?”. Sau đó lấy lý do kiểm tra cơ ngực đã sờ
lên ngực của đối phương. Lúc ấy người trợ lý mới đang kéo gân cho Tăng Dục,
nghe thấy thế, khẽ nhếch miệng đáp: “Ổn hay không thì cứ thử rồi sẽ biết”. Nói xong
dùng hai tay ấn vai của Tăng Dục xuống.
Tăng Dục kêu lên thất
thanh và không kịp nghĩ vuột miệng buột ra một câu học được của một bạn trai
học khoá trên người Bắc Kinh: “Tao đáng chết ông mày bây giờ!”.
Nhưng người trợ lý không
buông Tăng Dục ngay ra, ngược lại cười nói: “Ông nội tôi chết từ lâu rồi, nếu
mà chị muốn đi tìm ông ấy thì để tôi điểm huyệt lại cho chị đã”. Nói rồi, người
ấy lại ấn mạnh lên vai cô một cái.
Nói theo lời của Tăng
Dục, sau đó suốt một tuần cô đã phải cà nhắc mà phỏng vấn và lo cho cái chân
đẹp của mình sẽ vì thế mà bị tàn phế. Cô đã định tố cáo để người ấy phải chịu
trừng phạt, nhưng khi tìm đến ông chủ của trung tâm thì được biết người trợ lý
ấy chỉ làm thêm và hiện đã nghỉ rồi. Hơn nữa, ngẫm nghĩ kỹ, Tăng Dục thấy mình
cũng có lỗi vì đã vô duyên khơi mào ra trước, vì vậy đành chịu ấm ức cho xong
chuyện, sau đó đến kêu khổ với Tuần Tuần.
Tuần Tuần đến trung tâm
thể hình thuần tuý là đi cùng với Tăng Dục và để tiêu khoảng thời gian còn lại
sau giờ đi làm. Lúc thì cô tập bên chiếc máy chạy bộ, lúc thì tập thể dục.
Trung tâm thể hình ấy tuy quy mô không lớn nhưng có thể nói là nơi tập trung
rất nhiều của huấn luyện viên đẹp trai, Tuần Tuần cũng nghe được thông tin về
chuyện kén chọn người trong số họ từ miệng Tăng Dục. Nghe nói giữa các học viên
nữ và một số huấn luyện viên nam cũng nảy sinh tình cảm riêng tư và đó cũng là
một trong những lý do khiến trung tâm này thu hút một lượng rất đông học viên
nữ, nhất là những người phụ nữ trung tuổi lắm tiền.
Nhưng những chuyện bí mật
ấy phần nhiều chỉ là thả mồi bắt bóng, còn đối với những người bình thường hết
sức như Tuần Tuần thì những chuyện đó thật xa xôi, hơn nữa cô không hề hứng thú
chút nào trước những huấn luyện viên điển trai hoặc cơ là bắp rắn chắc, hoặc là
thân hình quá mức mềm mại, trừ một huấn luyện viên họ Văn. Người ấy đã hướng
dẫn cho Tuần Tuần cách thức thao tác với máy tập mấy lần, người ấy hiền hậu, nụ
cười rất chân thành, vẻ ngoài trông rất giống Bee Yong Joon ở thời kỳ đỉnh cao
nhất. Còn về “đồng chí” mà Tăng Dục nói “đánh chết ông nội mày” thì Tuần Tuần
không hay biết chút nào. Lúc đó Tuần Tuần chỉ cảm thấy buồn cười, nếu bí mật mà
Tăng Dục nói đúng là như vậy, và “đánh chết ông mày” lại “trinh liệt” như vậy,
thì hoặc là anh ta là thuộc loại người “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”,
hoặc là người vừa thoáng nhìn đã biết Tăng Dục không trả nổi tiền.
“Lần đầu tiên nhìn thấy
cậu ta tôi đã thấy rất quen mặt, có điều thay đổi thân phận thì cũng có vẻ mang
nhiều dáng dấp người lớn hơn nên vì thế tôi đã không nhận ra ngay lập tức. Cô
nghĩ xem, anh ta có nhận ra cô không? Không lẽ lại có sự trùng hợp như vậy?
Theo như lời cô thì lúc đầu hai người không phải là gắn với nhau như vậy, có lẽ
cô cảm thấy cậu ta giống với Văn Đào, đúng không.” Khi nhắc đến tên “Văn Đào”,
tư duy tản mạn của Tăng Dục đã bay đến tận đẩu tận đâu, cô cười vẻ thú vị, “Cô
vẫn chưa quên Văn Đào đấy chứ. Tôi rất quan tâm đến cô đấy nhé, những việc cần
làm thì tôi đã làm giúp cô rồi, là cô bỏ lỡ cơ hội, không thể trách tôi được… A
lô, a lô, có phải điện thoại trục trặc hay sao thế? Cô có nghe tôi nói không
đấy?”.
“…” Tuần Tuần vớt vát
theo, nói bằng giọng vội vàng, “Sao cơ? Chị vừa nói gì cơ? Bây giờ em không ở
trong thành phố, sóng không được tốt lắm, để khi về em sẽ nói chuyện với chị”.
Tuần Tuần tắt máy một lúc
rồi mới đi tắm rửa qua. Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, Trì Trinh vẫn quay lưng về
phía cô ngủ ngon lành, không có dấu hiệu gì là muốn dậy.
Tuần Tuần ngây người ngồi
xuống mép giường, cảm giác thân quen của cô đối với Trì Trinh giống như lớp tro
tàn còn lại của một đám cháy trên nên đấy, từng đốm, từng đốm, thường là không
kịp bắt lấy thì nó lập tức tắt ngấm. Ký ức không được tin tưởng lắm đã được
chứng thực bằng lời của Tăng Dục qua điện thoại. Phòng tập thể hình ba năm về
trước… Lẽ ra cô nên biết sớm, trên đời này chẳng có tình yêu và mối hận nào là
không hề có căn nguyên.
Cuối cùng Tuần Tuần đã
bước tới cánh cổng lớn của đáp án, sự thật giống như nước lũ, thú dữ sau cánh
cửa đóng chặt, nhưng chúng rất yên lặng, trong lòng Tuần Tuần chỉ còn lại nỗi
hoảng sợ. Cô phải dùng đến quyết tâm rất lớn để từ từ quay người lại đối diện
với người đàn ông đã vô cùng thân thiết với cô trong một đêm.
Tiếng mưa rơi nhỏ dần,
căn phòng không bật điện sau bữa trưa vẫn âm u như cũ, Trì Trinh nằm co mình,
lấy chăn quấn vào người, chỉ để lộ ra mái tóc đen và nửa khuôn mặt tuấn tú.
Một buổi sáng sớm ba năm
về trước, trong một căn phòng âm u như thế này, cũng một cảm giác rối ren và
bàng hoàng như vậy. Lúc ấy, cô cũng ngồi bên mép giường với tư thế như thế này,
chỉ có điều vì sự xấu hổ quá lớn, mãi cho tới khi đặt đồ xuống và rời khỏi, cô
vẫn không dám nhìn mặt người ấy một lần.
Lúc đó, Tuần Tuần bỗng
phát hiện ra, trên chiếc gối mà lúc trước cô nằm ngủ có thêm một chiếc ví tiền,
đó là chiếc ví mà Trì Trinh thường dùng, không lẽ tối hôm qua trong lúc cuống
quýt đã không để ý làm rơi ra? Nhưng khi tỉnh dậy cô đã không phát hiện ra nó.
Tuần Tuần hơi nghi ngờ cầm chiếc ví lên.
Lượng tiền trong ví không
ít, Tuần Tuần mở ra xem, trong đó có đủ tiền mặt và thẻ rút tiền, nhưng điều thu
hút sự chú ý của cô là tấm ảnh ở giữa ví. Cô gái đứng trước đám đông, đôi mắt
nhìn về phía trước với vẻ xa xăm không phải cô thì là ai? Trên người cô là bộ
quần áo cô đã mặc trong lần ‘gặp mặt đầu tiên’ với Trì Trinh trên sân bay, lúc
đó lẽ ra còn phải có cả một người nữa đứng cách chỗ cô không xa là Tạ Bằng
Ninh, hai người đã chờ đợi sự xuất hiện của “dì họ” và vị hôn phu với tâm trạng
khác nhau.
Trì Trinh đã lén chụp bức
ảnh này từ một góc nào đó và trong tâm trạng như thế nào? Tuần Tuần cảm thấy
mình giống như con nai ngơ ngác đứng trước con mãnh thú đang chờ phục mà không
hề hay biết gì. Cô vội vàng rút tấm ảnh ra định xem thật kỹ bỗng phát hiện ra
phía sau tấm ảnh còn có điều bí mật khác.
Phía sau tấm ảnh là một
tấm ảnh khác và điều khiến Tuần Tuần bất ngờ là, người trong tấm ảnh ấy vẫn là
cô, chỉ có điều khuôn mặt trẻ hơn và nếu cô không nhầm, thì bức ảnh đầy đủ tiêu
chuẩn ấy là vào ba năm trước.
Trong ví tiền của một
người đàn ông lưu giữ hai tấm ảnh của cùng một người con gái, thế mà trong một thời
gian dài, cô vẫn không thể nhớ ra người ấy là ai, nói ra không biết ai sẽ là
người đáng thương hơn.
Lúc ấy, Tuần Tuần nghe
thấy có tiếng trở mình, vội vàng nhét trả tấm ảnh về chỗ cũ nhưng không kịp,
vừa quay đầu lại nhìn thấy Trì Trinh nằm trên giường, một tay đỡ đầu, nhìn cử
chỉ của cô với ánh mắt rất thích thú.
“À, là thế này, tôi nhìn
thấy ví tiền của anh rơi trên giường, định cất đi cho anh”, Tuần Tuần giải
thích với vẻ rất không tự nhiên. Dù sao thì việc xem đồ của người khác mà chưa
được sự cho phép cũng là một việc không hay, nhất là đó lại là một vật rất nhạy
cảm như ví tiền.
Trì Trinh vẫn không tỏ ra
ngạc nhiên chút nào mà đẩy chiếc ví trở lại trước mặt Tuần Tuần.
“Cô thích thấy chiếc ví
ấy à? Thế thì hay quá, những thứ trong đó tôi cũng đang định cho cô đấy”.
“Gì cơ?”, Tuần Tuần không
hiểu những lời của Trì Trinh.
“Có lúc tôi thực sự không
sao đoán được, bản lĩnh giả vờ của cô không biết cao đến mức độ nào”, Trì Trinh
nói với vẻ suy nghĩ.
Tuần Tuần nhìn chiếc ví
rồi nói với vẻ hoang mang: “Tôi không hiểu… Tôi không hiểu cái này thì có liên
quan gì đến chúng ta bây giờ?”.
Trì Trinh ngồi dậy, xếp
bằng chiếc giường bừa bộn.
“Chẳng phải cô luôn muốn
biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là vào khi nào sao? Cô không có chút ấn
tượng nào à?”
“Ở trung tâm thể hình?
Trung tâm thể hình của cậu họ anh, Chu Thuỵ Sinh?”
“Cuối cùng cô cũng nhớ ra
tôi là ai rồi? Nhưng tôi vẫn phải nói rằng, câu trả lời là sai rồi!” Chiếc ga
trải giường trắng và mái tóc ngắn rối bù khiến cho Trì Trinh càng trẻ ra. Thấy
vẻ bất lực của Tuần Tuần, Trì Trinh cười thành tiếng, “Thực ra là ở cổng của
trung tâm thể hình! Để tôi giúp cô nhớ lại nhé. Hôm ấy trời nắng rất to, tôi
đang gọi điện cho cha tôi ở cổng trung tâm thể hình của Chu Thuỵ Sinh, lúc ấy
bệnh của mẹ tôi đang ở giai đoạn cuối. Sau khi họ ly hôn, tôi đã thề rằng coi
như không có sự tồn tại của cha tôi, nhưng hôm ấy tôi đã cầu cứu ông ấy một
cách bất lực, bảo ông ấy nể tình vợ chồng bao nhiêu năm trở về nhìn mẹ tôi lần
cuối. Cho dù mẹ tôi có hận cha tôi đến mấy thì trước khi nhắm mắt không nhìn
thấy ông ấy cũng sẽ không yên lòng. Nhưng cha tôi đã nói ông ấy đang rất khó
khăn, vợ kế của ông ấy vừa mới sinh cho tôi một thằng em trai, bà ta cũng rất
cần có ông ở bên. Ông ấy nói, có thể gửi cho tôi một khoản tiền chứ không thể
về được. Tôi đã đứng bên đường và dùng những lời độc địa nhất để nói với ông
ấy, ông ấy tắt máy rồi nhưng tôi vẫn cứ chửi… Lúc ấy, có một cô gái đi ngang
qua tôi và cứ quay đầu lại nhìn tôi. Tôi cứ tưởng rằng người kia là kẻ khùng,
rồi bất ngờ cô gái ấy chạy về phía tôi, đẩy mạnh tôi một cái khiến tôi suýt nữa
thì va vào tường, mồm lại còn kêu lên ‘Nguy hiểm!’ Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ bị
xe đè chết ngay lúc đó, hoặc từ trên cao có vật gì đó sắp rơi xuống đầu tôi
nhưng cuối cùng chẳng có gì cả! Một hồi sau, cô gái kia mới lắp bắp nói với tôi
rằng, đứng gọi điện thoại trên nắp hố ga là rất không an toàn”.
“Anh nói, cô gái ấy là
tôi ư?”, Tuần Tuần vẫn không tin lắm. Đúng là cô đã từng có lần hành động “cứu
người” trên nắp hố ga nhưng tình huống không gay cấn như lời Trì Trinh kể.
Hồi còn nhỏ, có lần Tuần
Tuần theo mẹ đi chợ bán hàng, mẹ cô vừa đi vừa nhiếc móc cô, đi mãi, đi mãi,
bỗng nhiên cô thấy bên tai im ắng hẳn, không còn nghe thấy tiếng của mẹ nữa,
người cũng chẳng thấy đâu, sau đó Tuần Tuần nghe thấy tiếng kêu từ dưới đất,
tìm kiếm một lát cô mới nhận ra tiếng kêu phát ra từ một chiếc hố ga ở chỗ lối
rẽ. Vì mải nói, mẹ cô không nhìn đường đi nên đã thụt chân rơi xuống
rãnh nước. May mà nước dưới rãnh không sâu nên Tuần Tuần mới cứu được mẹ lên,
nhưng dù là như vậy thì mẹ cô vẫn bị xây xước nhiều chỗ, nên dù mới chỉ học
tiểu học, Tuần Tuần đã phải trông nom mẹ trong bệnh viện tới cả nửa tháng trời.
Vì nguyên nhân ấy, Tuần Tuần không hiểu nổi tại sao vẫn có những người đứng
trên miệng hố ga gọi điện thoại, mỗi khi có ô tô chạy qua, những chiếc nắp hố
ga lại rung lên bần bật, không lẽ họ không sợ mình sẽ biến khỏi mặt đất chỉ
trong giây lát?
Cô đã đắc tội với Trì
Trinh lần đầu tiên trong hoàn cảnh ấy sao? Tuần Tuần nói, vẻ hoang mang: “Tôi
hoàn toàn không biết lúc ấy anh đang tức giận…”.
“Lúc đó thì tôi đang tức
giận thật, nhưng sau đó thì không tức giận nữa mà còn thấy buồn cười! Tôi còn
nhớ, lưng cô đeo một chiếc túi màu xanh, tóc cặp thế này này…”, nói rồi, Trì
Trinh đưa tay lên khẽ vén một lọn tóc của Tuần Tuần lên và làm động tác ví dụ.
Tuần Tuần chợt nhớ đến đôi bàn tay ấy trên thân thể mình đêm qua, chỗ da bị
chạm vào bất giác nổi da gà lên.
“Cô đi qua tôi, quay đầu
nhìn lại với vẻ ngốc nghếch như sợ tôi không nghĩ ra lại tiếp tục trở về tìm
cái chết trên miệng hố ga, và không ngờ, chân cô cũng suýt nữa thì đụng phải
một cái. Cô sợ quá nhảy dựng lên như con chuột túi.”
“Vì sao lại giống như con
chuột túi?” Tuần Tuần đoán chắc chắn Trì Trinh sẽ đáp, vì “chuột túi rất ngốc
nghếch”. Nghĩ tới cảnh tượng ấy, Tuần Tuần cũng cảm thấy mình thực sự rất ngốc.
Nhưng Trì Trinh lại nói:
“Bởi vì cô đeo một chiếc túi…” rồi Trì Trinh cúi đầu cười và nói tiếp: “Thực ra
là vì tôi thích chuột túi”.
“Thế sao?”
Trì Trinh không để ý đến
lời cô, tiếp tục nói: “Tôi đã xin cậu họ cho tôi làm thêm ở trung tâm thể hình
vì còn nửa năm nữa tôi mới tốt nghiệp, cho dù mẹ tôi không còn nữa thì tôi cũng
không muốn xin của cha tôi dù chỉ một xu. Tôi biết cô là hội viên của trung tâm
thể hình của cậu họ tôi. Hôm ấy, lúc tôi đang dọn vệ sinh thì cô bước ra từ
phòng thay quần áo, tôi cười với cô, cô cũng cười với tôi. Tôi cứ tưởng rằng cô
còn nhớ tôi, nhưng lần thứ hai chào gặp mặt, cô lại đi qua tôi như hoàn toàn
không quen biết gì.”
Tuần Tuần chỉ còn biết
cười buồn, không biết phải nói gì. Với cách xử lý mọi chuyện của cô, cô không
bao giờ chủ động đắc tội với bất kỳ ai, chỉ cần người khác mỉm cười với cô, thì
dù quen hay không quen, cô cũng đáp trả lại bằng nụ cười. Lúc ấy, với cô Trì
Trinh là một người hoàn toàn xa lạ, thậm chí cho đến giờ phút này những điều
Trì Trinh nói đều không gợi lại bất kỳ ấn tượng nào trong ký ức của cô.
“Cô không biết tôi, không
có vấn đề gì, lúc ấy tôi cũng không dám có bất cứ một ý nghĩ nào vượt quá giới
hạn. Chỉ có điều tôi bất chợt phát hiện ra rằng, ngoài việc hận cha tôi và buồn
vì bệnh tình của mẹ tôi, tôi còn muốn nghĩ tới người khác và việc khác. Cô
không biết tôi buồn cười thế nào đâu, tôi đã chủ động nhận trực đêm ở trung tâm
thể hình, để rồi lật giở xem tư liệu về các hội viên suốt một đêm, cuối cùng
mới tìm được tấm ảnh đó của cô. Tôi biết tên cô là gì, rồi còn gỡ cả tấm ảnh
trong đó, kết quả là bị Chu Thuỵ Sinh phát hiện ra và bị mắng một trân nên
thân.”
“Là tấm ảnh kẹp trong ví
tiền đó ư?”
“Cô nói xem? Tôi còn nhớ,
cô thường đến trung tâm vào buổi tối thứ Tư và buổi chiều thứ Bảy, nhưng cũng
có khi lười nên thứ Bảy không thấy bóng hình đâu. Những khi không có giờ tôi
thường đến giúp việc ở trung tâm, Chu Thuỵ Sinh bảo tôi làm trợ lý cho huấn
luyện viên kiêm các việc lặt vặt khác. Tôi thường nhìn thấy cô qua lớp cửa
kính, khi tập thể hình cô thường đứng ở hàng cuối, không theo được nhịp thì
thường chỉ biết cười một cách ngốc nghếch, khi tập máy thì chẳng khoa học một
chút nào và còn thích dùng chiếc tủ số 22 để cất giữ đồ vì đó là chiếc tủ trong
góc cuối, hơn nữa bên ngoài còn có thêm một chiếc khoá nữa. Cô không bao giờ
uống nước mà người khác đưa cho, lúc nào cũng mang theo mình chứng minh thư,
quen để tiền ở nhiều nơi trong một chiếc túi… Trong khoảng một năm mỗi tuần
chúng ta gặp nhau hai lần, tổng cộng cô nói với tôi hai câu, lần đầu tiên là
khi tôi đứng gọi điện thoại trên nắp cống, lần thứ hai là lần đầu tiên tôi
chỉnh máy tập cho cô, cô đã nói: ‘Cảm ơn!”.
“Tôi không biết… Xin lỗi,
lúc ấy tôi đã không hề biết tất cả những chuyện này.” Trong lúc Trì Trinh kể
lại, Tuần Tuần cố vắt óc để nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở trung tâm thể hình ba
năm về trước. Những chi tiết ấy chính xác tuyệt đối, cô nhớ chuyện không theo
được nhịp khi tập thể hình, cũng nhớ cả chiếc tủ để đồ ở trong góc nhưng không
hề nhớ gì đến Trì Trinh. Ký ức của cô về Trì Trinh chỉ bắt đầu vào buổi sáng
tồi tệ ấy.
Trì Trinh nói: “Không
phải là tôi muốn cô xin lỗi tôi. Lúc ấy tôi chẳng có gì, ngay cả đến việc liệu
có tốt nghiệp đại học thuận lợi không tôi còn không biết và chỉ có thể kiếm cơm
qua ngày bằng cách làm việc vặt ở chỗ người thân, tôi dựa vào đâu để làm cô
phải chú ý đến tôi? Nếu lúc ấy bỗng nhiên có một ngày cô không đến nữa, hoặc là
tôi rời khỏi trung tâm của Chu Thuỵ Sinh, thì cô chỉ là cô gái nói với tôi hai
câu, vì vậy đến bây giờ tôi vẫn phải cảm ơn cô. Cuộc sống có khó khăn đến mấy,
một tuần ít nhất cũng còn có được hai ngày chờ mong. Tuần Tuần, cô là giấc mộng
giữa ban ngày của tôi, tôi thà cả đời ngốc nghếch ảo tưởng cũng không muốn niềm
hy vọng mà cô dành cho tôi trong một đêm, khiến cho tôi đã tưởng rằng trên đười
này đúng là có chuyện mơ ước thành hiện thực, để rồi sáng sớm hôm sau khi tỉnh
dậy, tôi chỉ thấy bên mình ngoài một món tiền ra chẳng còn gì nữa!”
Hai tay Tuần Tuần túm
chặt lấy một góc chăn, cô vùi mặt vào trong.
Đó là chuyện hoang đường
nhất mà cô từng làm trong cuộc đời, cho dù sau đó khi trời vừa sáng cô đã thấy
hối hận vô cùng, nhưng quỹ đạo của cuộc sống đã lặng lẽ thay đổi. Về sau cô
chưa bao giờ dám nhớ lại và cũng không muốn nhớ lại, nhưng điều cốt tử là, cho
dù cô không cố ý né tránh thì những đoạn cô còn nhớ được cũng rất ít. Cô thường
không phân biệt được đó là trong mộng hay những tình tiết xảy ra trong hiện
thực, hơi men đã làm cho trí nhớ của cô không còn nguyên vẹn nữa.