Tuần Tuần chỉ nhớ hôm đó
là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của cô. Hai mươi sáu tuổi, cô cũng đã ba năm
công tác, ở cùng với người mẹ đã ly dị chồng. Hàng ngày, chín giờ cô tới nơi
làm việc, năm giờ chiều trở về nhà, cứ đi làm rồi lại trở về nhà như thế… Giống
như lời của Tăng Dục nói về cô, như một người máy sống đã được lập trình, cứ
đến giờ là đâu vào đấy, không hề sai sót.
Mấy ngày trước hôm sinh
nhật, người cha đã mất liên lạc từ lâu gọi điện cho cô. Người cha làm nghề buôn
thần bán thánh ấy cười hì hì nói với cô rằng, mình vừa mới phát tài và cũng đã
nghĩ kỹ rồi, làm cái nghề lừa gạt người khác cả nửa đời mà cũng vẫn chẳng thay
đổi được gì, từ nay về sau sẽ từ bỏ nghề cũ, dùng số tiền có được buôn bán nhỏ,
sống thật thà chăm chỉ trong nửa đời còn lại.
Buổi sáng Tuần Tuần nhận
được điện thoại của cha còn chưa rõ hết ý thì đến buổi chiều nhận được tin cha
bị tai nạn bất ngờ và chết trên đường.
Mẹ Tuần Tuần đã vạch rõ
ranh giới, cắt đứt mọi mối liên quan với cha cô, là con gái duy nhất, Tuần Tuần
đành phải đứng ra lo hậu sự cho cha. Cảnh sát giao thông đã đưa lại cho cô toàn
bộ di vật của cha, trong đó có cả một chiếc phong bì cũ đựng năm mươi ngàn tệ
tiền mặt. Tuần Tuần không biết khoản tiền đó từ đâu ra, nhưng đoán đó chắc chắn
là số tiền mà cha cô nhắc đến buổi sáng hôm đó và đương nhiên nó là tài sản để
lại cho cô một cách chính đáng.
Tuần Tuần đã dùng mười
nghìn để lo hậu sự cho cha và cầm bốn mươi nghìn lại đón sinh nhật lần thứ hai
mươi sáu của mình. Lúc đó Tăng Dục vừa đi học ở nước ngoài về, cô đã tổ chức
sinh nhật cho Tuần Tuần, Tăng Dục hỏi cô có mong muốn gì. Tuần Tuần bỗng nhiên
phát hiện ra rằng mình chẳng có mong muốn gì. Mong muốn là điều tốt đẹp, vượt
qua hiện thực, còn thứ cô có chỉ là một cuộc sống bình thường có thể dự đoán
trước. Mẹ cô đã chọn cho cô một đức lang quân như ý, sau ngày sinh nhật, cô sẽ
phải gặp mặt người nhà mà mồm mẹ cô luôn nói rằng đó là “người chồng tốt nhất”.
Tuần Tuần đã nhìn qua mặt người ấy qua ảnh và cũng đã được nghe một số chuyện
về người ấy. Đó là một người đàn ông rất đáng tin cậy, trình độ học vấn, hoàn
cảnh gia đình, tuổi tác, nghề nghiệp, dung mạo, tính cách, không có gì phải
chê, Tuần Tuần không thể nghĩ được ra lý do để từ chối. Một điều hoàn toàn có
thể tin tưởng là, ngày hôm sau gặp mặt, chỉ cần người đàn ông kia để ý đến cô
thì rất nhiều khả năng kể từ đó Tuần Tuần sẽ cùng người ấy bước tới lễ đường
đám cưới, bắt đầu một trang mới trong cuộc đời bình lặng và an toàn.
Mặc dù mẹ Tuần Tuần đã
dặn rằng phải giấu kín chuyện đó với Tăng Dục và bà cô của Tăng Dục, nhưng Tuần
Tuần lại đem tất cả mọi chân tơ kẽ tóc nói cho Tăng Dục. Không ngờ Tăng Dục
không hề để ý đến chuyện đó, vì vậy Tuần Tuần cảm thấy hụt hẫng, mất tự chủ
trước sự phóng khoáng và độ lượng của đối phương. Hoặc có thể, trong sâu thẳm
của tiềm thức, cô mong đợi ở Tăng Dục một sự phản đối và cản trở, cho dù cô
biết rõ người đàn ông ấy là sự lựa chọn không tồi.
Dường như Tăng Dục đã
thấy được điều gì đó nên cứ một mực truy vấn Tuần Tuần, chẳng lẽ lại để cho
cuộc đời trôi qua một cách bình lặng như vậy mà không hề có lấy một chút hối
tiếc?
Lúc đó Tuần Tuần không
trả lời ngay. Cô bỗng nhiên nhớ đến người cha vừa qua đời. Từ nhỏ tới lớn, Tuần
Tuần không sống cùng cha được bao nhiêu ngày, khi ông biến mất khỏi thế giới
này cô cũng không hề nhỏ một giọt nước mắt mà chỉ cảm thấy ủ rũ. Cả đời ông chỉ
toàn làm những chuyện lừa bịp, dối trá mà chưa hề có một việc tốt nào, duy nhất
một lần ông định thay đổi cuộc đời của mình thì Diêm Vương lại tìm đến, đúng là
đời người thật khó mà nói trước.
Tuần Tuần nghĩ, nếu cô
chết lúc này thì dòng chữ khắc trên mộ sẽ là gì nhỉ? Hai mươi sáu năm qua cô
chưa từng làm một việc gì sai trái, nhưng cũng chưa bao giờ làm một việc rất
muốn làm, chưa bao giờ trải qua nỗi buồn quá lớn, và cũng chưa bao giờ nếm trải
niềm vui đặc biệt nào. Điều mà một cô gái quan tâm nhất là chuyện tình cảm, cho
dù đó là mối tình đầu, mối tình đau khổ, thất tình, yêu thầm… Nhưng chẳng có
điều gì xảy ra với cô, nếu cô chết thì cũng sẽ tan biến trong thế giới này như
một con sâu con kiến. Có lẽ chỉ có thể dùng một câu để thể hiện, đó là: chẳng
có gì để nói. Đó chính là cuộc đời của Triệu Tuần Tuần.
Tăng Dục thì không thể
nào hiểu nổi, sao lại có một cô gái hai mươi sáu tuổi mà chưa từng xao xuyến
thực sự trước bất cứ ai, cô nói, nếu đổi lại là cô, thì nhất định cô sẽ nhân
lúc còn thanh xuân tìm một người và dốc hết tình yêu.
Tuần Tuần rụt rè hỏi: yêu
như thế nào? Và tới đâu để tìm người mà yêu?
Tăng Dục lắc đầu, nhắc
đến huấn luyện viên Văn Đào ở trung tâm thể hình với ý không lấy gì làm tốt:
“Đừng có tưởng tôi không nhìn thấy cô có cảm tình với anh ta”.
Tuần Tuần có thiện cảm
với Văn Đào, nhưng dù vậy thì cũng chỉ dừng lại ở thiện cảm mà thôi. Người đàn
ông cao lớn, nét mặt cân đối nghiêm chỉnh, tính cách hướng nội, ít cười cợt
càng khiến cho người ta cảm giác an toàn. Chỉ có điều, chưa bao giờ Tuần Tuần
nghĩ theo hướng đó, giữa cô và huấn luyện viên dù chỉ là một cái gật đầu cũng
chưa có, bình thường, trong phòng tập, bên cạnh Văn Đào không thiếu những người
hâm mộ đủ các tầng lớp, lứa tuổi.
“Nếu cô thật lòng để ý
đến anh ta thì hãy giao cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô.” Tăng Dục thấy Tuần
Tuần vẫn có vẻ đang suy nghĩ, nên lập tức cảm thấy có kịch hay để xem.
“Chị cũng không quen lắm
với anh ấy vậy thì nghĩ cách như thế nào?” Tuần Tuần nghĩ rằng, Tăng Dục chỉ
nói đùa như vậy thôi.
Tăng Dục chớp mắt, “Tôi
không quen lắm với anh ta, nhưng người khác thì lại rất quen”.
“Ai?”, Tuần Tuần vừa cất
tiếng hỏi xong lập tức cảm thấy trong lời của Tăng Dục có ẩn ý, nên bất giác
ngây người, chau mày nói, “Làm sao anh ấy có thể là loại người ấy được!”.
“Thế nếu anh ta như vậy
thì sao?”, Tăng Dục ghé sát mặt Tuần Tuần, hỏi bằng giọng trêu trọc xem cô có
dám không.
Lúc đó hai người đã uống
một chút rượu, đầu óc của Tuần Tuần cứ nóng bừng lên, không biết vì sao, dòng
chữ khắc trên tấm bia mộ giống như một màn hình cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Ngày mai cô vẫn phải đến chỗ hẹn gặp mặt đầy những khó khăn, Tuần Tuần là đứa
con gái biết nghe lời, cô không bao giờ nhẫn tâm để mẹ mình phải thất vọng.
Nhưng cô đã ngoan ngoãn nền nếp suốt hai mươi sáu năm qua, những ngày tiếp theo
cô cũng sẽ phải tiếp tục làm một người phụ nữ an phận, chỉ duy nhất một lần
này, chỉ duy nhất buổi tối hôm nay, ý nghĩ không an phận giống như chất men cứ
thiêu đốt cô.
Tuần Tuần không nói gì mà
chỉ uống cạn chỗ rượu đỏ còn lại trong cốc.
Tăng Dục nhìn Tuần Tuần
có vẻ ngạc nhiên.
Nên biết rằng, người thận
trọng nhất một khi đã liều thì còn điên cuồng hơn những người bình thường rất
nhiều. Giống như bàn tay không biết viết chữ, nét bút đầu tiên thường vạch ra
ngoài dòng kẻ. Bởi vì họ chưa nếm trải nên không biết ranh giới ở đâu.
Sau bữa tối, Tăng Dục nói
còn có hoạt động khác nữa nên cứ một mực đưa Tuần Tuần đến một nơi tụ tập khác.
Ở đó, Tuần Tuần ngạc nhiên khi nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, không
chỉ là những hội viên nữ thường gặp trong trung tâm thể hình, mà còn có cả mấy
huấn luyện viên nam trẻ tuổi, tất cả hợp thành một đám đông vừa uống rượu vừa
cười cợt, trêu đùa nhau, thậm chí có một vài đôi đã lùi vào một góc thì thầm
tâm sự.
Tăng Dục có vẻ quen với
mấy người phụ nữ trong số đó. Tuần Tuần cũng không lấy làm lạ trước điều đó vì
Tăng Dục thích ồn ào và lại giỏi giao thiệp, hầu như ở đâu cô cũng có người
thân. Tăng Dục kéo Tuần Tuần đến một góc rồi ngồi xuống. Lần đầu tiên Tuần Tuần
được chứng kiến một cảnh tượng hỗn loạn như vậy nên không khỏi đỏ mặt tía tai,
đứng ngồi không yên. Lúc này, Tuần Tuần mới tin lời đồn về “nghề thứ hai” của
các huấn luyện viên trong trung tâm thể hình là có thật. Ban ngày, lúc ở trung
tâm thể hình, họ hướng dẫn cho những người phụ nữ mà cơ bắp đã nhão một cách
rất chuyên nghiệp, mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại, nhưng sau khi màn đêm buông xuống
họ lại tiếp tục dìu dắt những người phụ nữ ấy tiêu hao hết năng lượng dư thừa
bằng cách thức khác, miễn là có người quen dắt mối, miễn là có tiền.
Tuần Tuần không quen ai,
lại cảm thấy rất gò bó nên chỉ ngồi một lúc thì nảy ra ý bỏ về, nhưng đúng lúc
đó thì Văn Đào xuất hiện. Văn Đào chào Tăng Dục một câu rồi ngồi xuống giữa
Tăng Dục và Tuần Tuần một cách rất tự nhiên.
Lúc đầu, anh ta chỉ nói
với Tuần Tuần mấy câu một cách rất lịch sự. Tuần Tuần thấy rất căng thẳng, vì
thế dù chỉ phải trả lời một câu đơn giản nhất cũng suýt nữa cắn vào lưỡi của
chính mình, cô ngượng tới mức chỉ muốn đất nứt làm đôi để chui xuống. Trong khi
đó, Văn Đào tỏ ra rất kiên nhẫn và dịu dàng. Anh ta chủ động đề nghị hướng dẫn
cho Tuần Tuần chơi trò súc sắc, Tuần Tuần thích thú đồng ý, để rồi sau đó thua
hết ván này đến ván khác và uống hết cốc này đến cốc khác. Từ trước đến lúc đó,
chưa bao giờ Tuần Tuần lại uống nhiều như vậy và không hề biết tửu lượng của
mình được bao nhiêu, chỉ biết rằng trạng thái căng thẳng dần dần biến đâu mất,
tiếng người bên cạnh dần dần mơ hồ, bóng người thì chập chờn và chập lại với
nhau.
Tăng Dục từ trước vẫn
ngồi bên cạnh cô, lúc đó không hiểu đã đi đâu mất, xung quanh bỗng trở nên rất
yên ắng. Trò chơi súc sắc kết thúc lúc nào cô cũng không biết. Dường như Tuần
Tuần đã dựa vào một vòng tay ấm áp và ngủ một giấc rất ngon lành, không hề có
ác mộng, không hề có nỗi sợ hãi, không hề có kẻ trộm bất ngờ đột nhập vào và
không có cả ngày mai với rất nhiều điều bất ngờ đan xen. Sau đó cô tỉnh dậy,
hoặc là lại nằm tiếp trong một giấc mơ càng tuyệt diệu hơn, có ai đó nắm lấy bàn
tay cô dìu đi trong một toà nhà có ánh đèn khác thường và lạ lẫm. Cô đã nói
chuyện, nói mãi, nói mãi, nhưng lại không nghe rõ là mình đã nói những gì. Cô
chỉ biết bên cạnh mình có một người, người ấy không nói xen vào, cũng không
ngắt lời cô mà chỉ lắng nghe. Là ai nói nhỉ, rằng anh ta có một thành trì điên
đảo, chỉ có một mình anh ta ở bên trong đó, bây giờ người ấy sẵn sàng dâng nó
bằng hai bàn tay, chỉ miễn là cô bằng lòng tin tưởng.
Họ quấn chặt lấy nhau, da
thịt bám vào nhau trong ngôi thành trì ấy, Tuần Tuần cảm thấy một sự sung sướng
và tự do chưa từng có bao giờ.
Tất cả những điều đó đã
chấm hết khi Tuần Tuần mở mắt ra nhìn lên trần nhà màu trắng. Ngôi thành của cô
biến mất cùng với ánh sáng, sụp đổ như đất lở. Tất cả những điều tốt đẹp đều
biến mất không dấu vết, chỉ còn lại cơn đau đầu và sự khó chịu dội lên từ dạ
dày. Cô đã tỉnh dậy trên một chiếc giường lạ lẫm, không một tấc vải trên người,
bên cạnh cô là một người đàn ông, hoặc một chàng trai trẻ, cũng trần như nhộng.
Người ấy nằm quay lưng lại phía Tuần Tuần co người ngủ ngon lành, và điều khiến
cô kinh hoàng hơn là người ấy không phải bất cứ người quen nào của cô.
Tuần Tuần ngồi dậy và ra
khỏi giường, không cẩn thận giẫm phải những bộ quần áo trên sàn, trong đó có
chiếc áo phông in logo của trung tâm thể hình nơi cô tập. Cô không dám tin buổi
tối hôm trước mình đã có những hành động mượn rượu mua vui, giống như tất cả
những người phụ nữ đáng thương dùng tiền để mua chuộc thân thể các chàng trai
trẻ, nhưng thực sự cô đã làm như vậy.
Sau khi lý trí còn lại
quay trở về với hình hài, Tuần Tuần ngồi xuống mép giường, điều mà cô có thể
khẳng định lúc đó là, người bên cạnh không phải là Văn Đào. Kết quả của sự xác
định này giúp cô tránh được sự khó xử của việc lên giường với một người nửa
quen nửa không, nhưng điều tệ hơn là, sau khi có quan hệ với một người hoàn
toàn không quen biết sẽ xảy ra chuyện gì thì cô không sao nghĩ ra được.
Chuyện đã đến mức này
khiến cho Tuần Tuần cảm thấy vô cùng hối hận, tự trách, hoang mang và lo sợ. Cô
không biết tiền phải trả cho một đêm mưa gió là bao nhiêu và phải làm như thế
nào để chuyện này kết thúc một cách triệt để? Cô mặc quần áo bằng động tác khẽ
khàng nhất, từ đầu chí cuối không tìm đâu ra dũng khí để nhìn lại người kia một
lần. Trước khi rời đi cô suy nghĩ một lát, cuối cùng thấy đầu nóng bừng lên và
nhân khi chưa hoàn toàn thoát ra khỏi sự gặm nhấm của chất cồn, móc đám tiền
“phát tài” của cha trong chiếc phong bì cũ lặng lẽ đặt xuống bên cạnh gối của
người kia. Nếu không phải vì cuộc sống dồn đến đường cùng thì chẳng ai muốn bán
thân xác mình, món tiền kia vốn không phải là của cô, hãy để nó đến bên người
cần đến nó hơn. Đó là tất cả những gì mà Tuần Tuần có thể hồi tưởng lại.
Sau chuyện đó, Tuần Tuần
đã phải sống trong tâm trạng nơm nớp lo âu suốt mấy tháng trời, lúc thì lo rằng
người kia sẽ tìm đến và tống tiền cô bằng bí mật đó, lúc thì lo mình đã để lại
bằng chứng phạm tội, trở thành đối tượng của công an trong việc truy quét các
tệ nạn xã hội. Cô mất ăn mất ngủ, suốt ngày cứ như mất hồn, để rồi bị mẹ cô lôi
đi gặp mặt như một cái máy, sau đó là đi ăn cơm, hẹn hò xem phim trong tâm
trạng không chú tâm. Cô cảm thấy mình là một cô gái tồi tệ, đối phương có thể
nhìn thấy sự khác thường của cô từ biểu hiện bên ngoài. Thế nhưng đã không có
chuyện gì xảy ra. Cô không tới trung tâm thể hình nữa, cũng không gặp lại Văn
Đào, chàng thanh niên kia cũng không xuất hiện, cũng không có lưỡi gươm chính
nghĩa nào chém gục cô, không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, kể cả Tăng
Dục.
Hôm ấy, trước khi rời
khỏi, Tăng Dục đã tưởng rằng Văn Đào sẽ chăm sóc tử tế cho Tuần Tuần, sau đó cô
vừa đoán già đoán non vừa tìm cách hỏi Tuần Tuần về tình tiết buổi tối hôm ấy,
Tuần Tuần kiên quyết trả lời rằng, Văn Đào đã không ở cùng cô, cô đã qua đêm
một mình trong khách sạn với trạng thái say xỉn. Tất nhiên là chẳng đời nào
Tăng Dục tin điều đó, nhưng sau đó ít lâu cô được biết đúng là đêm hôm đó Văn
Đào đã ở cùng với một người phụ nữ khác. Vì chuyện này Tăng Dục cảm thấy rất có
lỗi với Tuần Tuần trong suốt một thời gian dài.
Sự bất ngờ đi ngược lại
lẽ thông thường ấy giống như một giọt nước trên bãi cát đang nóng rực, chưa kịp
rơi xuống thì đã bốc hơi hết. Giấc mộng đêm xuân không để lại dấu vết gì, những
rắc rối mắc mớ trong đó lại không phải là những điều cô có thể tưởng tượng được,
thời gian không thể mang đến cho cô sự thực, cô cũng không muốn đi tìm hiểu sự
thực. Đoạn từ khi tỉnh dậy cho đến khi rời khỏi căn phòng đó mờ dần, còn những
ảo tưởng hỗn độn trên mây trên gió thì lại dần dần ăn sâu bám rễ trong lòng,
Tuần Tuần mỗi lúc một mơ hồ, đến nỗi cô dần không phân biệt được những gì diễn
ra đêm hôm ấy và buổi sáng hôm sau là sự thực hay trong mộng, hoặc
đó chỉ là ảo giác sau cơn say của một cô gái bình thường.
Đúng lúc ấy, sau lần gặp
mặt, Tạ Bằng Ninh – người không hề tỏ thái độ lạnh nhạt hay nồng nhiệt trong
những lần hẹn hò với Tuần Tuần đột nhiên đưa ra lời đề nghị kết hôn. Tuần Tuần
đã đón nhận chiếc nhẫn cầu hôn từ tay anh ta và càng mong ước kỷ niệm đẹp và ly
kỳ đó sẽ biến mất thực sự trong cuộc sống của cô, quyết tâm từ đó làm một người
vợ hiền thục, bước đi trên quãng đường đời tiếp theo với một tâm trạng không lo
lắng, sợ hãi. Cô không còn phải sợ trên bia mộ của mình bị khắc dòng chữ về một
cuộc đời bình lặng, trong suy nghĩ của cô, cùng bên nhau tới đầu bạc răng long chưa
hẳn không phải là một điều may mắn. Chỉ có điều cô đã đánh giá cao vòng quay
của bánh xe thời gian, chưa đầy ba năm, quá khứ mà cô đã vứt bỏ lại trở về bên
cô với một cách thức càng kỳ lạ hơn.
Trì Trinh lạnh lùng quan
sát những biến đổi trên mặt của Tuần Tuần rồi đưa tay ra vuốt lên bờ vai cô một
cách từ từ. Tuần Tuần rụt người lui về phía sau, Trì Trinh liền cất tiếng cười.
“Cô nói rằng không nhớ,
nhưng tôi lại cảm thấy thân thể cô đang nói với tôi rằng: đã lâu rồi không gặp.
Tuần Tuần, ba năm qua cô không hề nhớ đến cái đêm tuyệt với ấy của chúng ta
sao?”
Tuần Tuần nói một cách
khó khăn: “Sao anh lại… Tôi nhớ rõ lúc ấy là…”.
“À… Cô vẫn nhớ đến cái
tay họ Văn ấy à?” Vẻ mặt của Trì Trinh đầy vẻ coi thường và chế nhạo, “Nói thật
để cô biết, người chị em của cô đã gọi điện đến chỗ ông cậu họ tốt bụng của
tôi, nói rõ là Văn Đào ‘làm sinh nhật’ cho cô… Thái độ của cô là gì vậy, không
lẽ cô cho rằng ông già đó không biết gì đến vụ giao dịch đó ư? Đúng là chuyện
đùa! Ông ta không những mắt nhắm mắt mở, mà còn có thể nói là một tay dắt mối
lớn nhất, lần giao dịch nào ông ta cũng đòi được chia chác phần trăm. Nếu không
nhờ vào khoản thu nhập ấy thì cái trung tâm thể hình chẳng ra gì của ông ta đã
đóng cửa từ lâu rồi. Chu Thuỵ Sinh là người mà vì tiền thì việc gì cũng làm.
Thấy cuộc đổi chác tự tìm đến, tất nhiên là ông ta nhận lời ngay rồi sau đó gọi
Văn Đào đến. Lúc đó Văn Đào đúng là con gà quay trong trung tâm thể hình, anh
ta sớm đã có đường đi của mình. Nếu phục vụ cho những khách hàng mà Chu Thuỵ
Sinh giới thiệu, sau khi trừ phần trăm cho ông ta thì số tiền còn lại chẳng
được bao nhiêu, vì thế anh ta không còn ‘nhiệt tình’ với công việc đó nữa.
Những… cũng không loại trừ nguyên nhân anh ta không thích cô”.
Trì Trinh vừa nói vừa đưa
đôi mắt đầy ẩn ý nhìn một lượt trên người Tuần Tuần. Tuần Tuần cảm thấy vô cùng
khổ sở. Trì Trinh tiếp tục nói bằng cái giọng như muốn đâm vào lòng người khác:
“Tóm lại là, Văn Đào không muốn đắc tội với Chu Thuỵ Sinh nên đã đến
với cô, tôi đoán anh ta cũng đã định, dù sao thì cũng đang rỗi rãi, nhắm mắt
‘làm vụ giao dịch’ này với cô cho xong nhưng giữa chừng thì khách cũ của anh ta
gọi điện bảo anh ta đến ngay, vì thế anh ta không thể không bỏ rơi cô. Nhưng dù
sao thì Văn Đào vẫn còn chút lương tâm, sợ để lại một thân gái trẻ ở lại nơi đó
có thể xảy ra bất trắc, trong khi anh ta cũng không có số điện thoại của Tăng
Dục, vì vậy Văn Đào đã gọi điện đến nói với Chu Thuỵ Sinh rằng mình có chuyện
gấp nhất định phải đi ngay, rồi bảo Chu Thuỵ Sinh thu xếp nốt sự việc”.
Nói đến dây Trì Trinh
dừng lại một chút, sắc mặt trở nên rất khó coi và chủ đề câu chuyện đột ngột
thay đổi.
“Lúc ấy mẹ tôi ốm thoi
thóp, đến mức ấy rồi mà bà ấy vẫn mang ảo tưởng rằng cha tôi sẽ hồi tâm chuyển
ý, tôi nói gì bà cũng không nghe, miệng bà kể, bụng bà nghĩ về những tháng ngày
họ bên nhau trong gian khổ khó khăn. Mẹ tôi đã hoàn toàn mất hết lý trí, bà ấy
đã tin vào lời lừa gạt của một kẻ giang hồ, rằng cha tôi đã bị người đàn bà kia
dùng bùa mê khiến cho lú lẫn, chỉ cần được giải bùa ấy thì cha tôi sẽ hồi tỉnh
và trở về bên bà. Tháng cuối cùng, mẹ tôi gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, mỗi
khi lên cơn đau cứ lăn lộn trên giường nhưng bà không dám dùng thuốc tốt, bà đã
giấu tôi đem năm mươi ngàn tệ còn lại đưa cho gã giang hồ buôn thần bán thánh
ấy coi như tiền để hắn giải bùa.”
Tuần Tuần kêu lên sửng
sốt, điều ấy càng khiến Trì Trinh thấy khoái trá hơn và tiếp tục nói với giọng
dồn dập hơn.
“Chắc hẳn cô cũng biết,
sau khi lừa gạt được khoản tiền ấy, gã giang hồ kia chẳng cần quan tâm gì đến
sự sống chết của mẹ tôi. Bệnh viện thúc tôi thanh toán viện phí nếu không thì
sẽ không cấp morphine cho bà nữa. Lúc ấy tôi thực sự quẫn bách, tôi đã nghĩ đến
chuyện đến vay tiền Chu Thuỵ Sinh. Ông ta đồng ý cho tôi vay ba nghìn tệ, tôi
đã cảm ơn ông ta như cảm ơn Bồ Tát, nhưng không ngờ, tiền của ông ta đâu có thể
vay được dễ dàng như vậy. Sau khi Văn Đào bỏ rơi cô, ông ta sợ ảnh hưởng đến uy
tín, không tìm được người thay thế nên đã nghĩ đến tôi, mặc dù biết rõ tôi có ý
với cô thế mà còn giả vờ không biết, nói rằng nhờ tôi đến đưa một khách hàng nữ
uống say về nhà từ Trụ sở Hội những người bạn. Cái đồ khốn kiếp mặt dày! Lúc
đầu khi cha mẹ tôi cùng nhau làm ăn, ông ta giống như một con chó của nhà tôi,
ngay cả khi cha mẹ tôi ly hôn rồi, mẹ tôi vẫn cho ông ta tiền để mở trung tâm
thể hình. Ông ta đã được bà ngoại tôi nuôi lớn, là người thân duy nhất bên
ngoại của mẹ tôi, thế mà chỉ vì ba nghìn tệ ông ta đã bán tôi đến cặn bã cũng
không còn! Tôi cũng là một kẻ ngu ngốc khi nghĩ rằng ông Trời thấy tôi đã quá
đen đủi nên dành cho tôi một chiếc bánh nướng và là thứ tôi mà tôi thích.”
“Anh…”
“Tôi làm sao?... Cô đừng
nói ra những lời vô ích nữa! Nếu không phải là tôi thì ai là người đánh thức cô
ở cái chỗ tối tăm ấy? Cô đã nôn đến mức nhũn cả người xuống, ai là người dọn
cho cô, rồi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi? Suốt dọc đường cô vừa khóc vừa cười,
cứ như một con mụ điên, kể một thôi một hồi về những chuyện từ bé đến lớn của
cô. À phải rồi, tôi suýt nữa quên không nói, cái điệu bộ cô lôi tôi
lên giường cứ như đang chết khát ấy… chà, chà. Còn nữa, đêm ấy cô đã hứa với
tôi chuyện gì nhỉ, cô nói không nhớ là không nhớ được sao? Tôi đã rất vui,
trong cả cuộc đời tôi chưa bao giờ vui như vậy, vui đến mức không hề nghĩ xem
vì sao cái gã súc sinh Chu Thuỵ Sinh lại biết nghĩ cho tôi thế, và vì sao mà
người con gái tôi thích lại chủ động nhào vào lòng tôi! Mẹ kiếp, thì ra các
người đã coi tôi như là một gã mặt trắng!”
Sắc mặt của Trì Trinh đỏ
gay, những đường gân ở góc trán giật giật. Từ trước tới nay Trì Trinh luôn tỏ
vẻ bất cần, Tuần Tuần không nghĩ rằng trong lòng anh ta lại chất chứa nhiều thù
hận đến thế.
“Những thứ khác tôi không
muốn nói nhiều, tôi chỉ cần cô tự hình dung ra. Nếu cô là tôi, tỉnh dậy sau một
giấc mơ, quay người thấy lạnh một bên chăn, người nằm cạnh đã đi khỏi, chỉ để
lại bên gối một tập tiền dày, mà điều điên rồ nhất là số tiền đó lại đựng trong
chiếc phong bì của chính nhà mình! Cô nói đi, nếu là cô thì cô sẽ nghĩ như thế
nào? Cô được lắm, cô đã dùng số tiền mà mẹ tôi bị lừa mất để mua vui từ chỗ con
trai bà ấy. Có phải vì tiền kiếm được rất dễ dàng nên cô đã vung tay hào phóng
thế không? Hay là cô đã quen chuyện mỗi lần ngủ với một người đàn ông thì trả
cho họ bốn mươi ngàn tệ?”
“Thôi được rồi! Tôi xin
anh hãy im mồm đi được không?”, Tuần Tuần bịt tai, mặt tái nhợt, “Đó mới chính
là lý do sau ba năm anh vẫn tìm đến tôi?”.
“Tôi không ngờ trí nhớ
của mình tốt như vậy, bức ảnh choàng khăn voan cưới của cô trông rất xấu vậy mà
vừa nhìn là tôi nhận ra cô ngay. Nhưng tôi biết, cô không nhớ gì về tôi nữa. Ba
năm trước tôi cầm số tiền mà cô ‘thưởng’ đi gặp Chu Thuỵ Sinh, chính mồm ông ta
thừa nhận chuyện giao dịch giữa các người. Cô đoán thử xem ông ta mặt dày đến
cỡ nào, ông ta nhìn thấy số tiền tôi đập xuống trước mặt mà còn dám nói theo
quy định ông ta sẽ lấy một nửa. Lúc đó, nếu không vì nghĩ đến chuyện mẹ tôi còn
đang ở bệnh viện mà tôi ra tay mạnh hơn một chút chắc là sẽ đánh chết ông ta.
Tôi tới bệnh viện thanh toán hết tiền thuốc men, không lâu sau thì mẹ tôi mất.
Chôn cất mẹ tôi xong, việc đầu tiên mà tôi định làm là đi gặp cô để hỏi cho rõ
ràng. Đến lúc ấy tôi vẫn cứ nghĩ rằng lời nói trong cơn say của cô là thật! Khó
khăn lắm tôi mới tìm được nhà Giáo sư Tăng thì vừa đúng lúc cô đang tươi cười
hơn hớn chuẩn bị đi tới chỗ hẹn, cô đi ngang qua tôi rồi bước lên chiếc xe đến
đón cô và không hề nhìn tôi lấy một lần. Sau khi xe của hai người đi rồi, mẹ cô
khoa môi múa mép khoe với mọi người rằng đã tìm được một cậu con rể quý như kim
quy. Khi cùng quấn quít với tôi, cô đã nói rằng trước nay chưa bao giờ vui
sướng như vậy, thế mà khi tỉnh dậy, đến mặt của tôi cô cũng không hề nhận ra!”
Câu nào của Trì Trinh nói
ra cũng đều đúng, Tuần Tuần không thể biện minh được lời nào, cô chỉ còn biết
nói với giọng đau khổ: “Món tiền đó là cha tôi đã lừa gạt từ mẹ anh, ông ấy đã
sai ngàn vạn lần và phải chịu quả báo. Khi tôi để lại cho anh tôi không hề biết
gì, cũng coi như đó là lỗi của tôi, nhưng anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?”.
Trì Trinh vuốt mái tóc
của Tuần Tuần, cô không khỏi run lên dưới những cái vuốt ve ấy.
“Tôi không yêu cầu cô
phải làm gì cả. Thực ra chúng ta cũng không có thù hằn sâu nặng gì. Tôi biết
cái chết của mẹ tôi không liên quan gì đến cô, chuyện đêm trước khi cô kết hôn
có phóng túng một chút cũng chẳng có gì là to tát, còn chưa kể cô đã trả lại
cho tôi số tiền của mẹ tôi, nếu không có số tiền đó thì tôi đã không đưa được
xác mẹ tôi ra khỏi bệnh viện. Nhưng tôi vẫn không thể nào quên được, cô có biết
vì sao không? Vì tôi thích cô cho nên tôi lại càng hận cô hơn. Kể từ lúc cô
ngồi lên chiếc xe của Tạ Bằng Ninh lướt qua bên tôi, tôi đã tự nói với chính
mình sẽ có một ngày tôi ngủ với cô một đêm, rồi sau đó sẽ tận tay đặt tiền bên
gối cô! Tôi muốn cô chủ động tìm đến cửa, để cô tưởng tượng viển vông, sau đó
sẽ đánh thức cô để cô được nếm mùi vị đó như thế nào!”
Mỗi nước cờ của Trì Trinh
đều là để đi đến kết cục ngày hôm nay, cô luôn tìm mọi cách giữ cho mình trọn
vẹn, nhưng kết quả lại từng bước từng bước tự mang mình đến nộp mạng cho Trì
Trinh đúng như điều nguyện ước của anh ta.