Sau thất bại trong lần
cạnh tranh vào công ty của đồng nghiệp, Tuần Tuần lấy lại tinh thần, đến phỏng
vấn như thời gian đã hẹn.
Vị trí của công ty đó ở
một toà nhà văn phòng nổi tiếng trong nội thành, đường đi không khó tìm lắm,
sau khi đến đó rồi cô phát hiện ra rằng, người đến phỏng vấn không chỉ có một
mình cô, vì thế trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. Hôm nay là cuối tuần, ngoài
nhân viên của bộ phận Nhận sự, công ty không còn ai khác, rất lâu sau mới đến
lượt Tuần Tuần phỏng vấn. Khi cô bước vào trong phòng phỏng vấn thì nhìn thấy
một người đàn ông trung niên da dẻ hồng hào, đeo một cặp kính gọng vàng, các
nét trên mặt nho nhã, duy chỉ có đầu là hơi hói. Người đàn ông ấy đang cắm cúi
lật giở đống hồ sơ trước mặt, nhìn thấy Tuần Tuần liền bảo cô ngồi xuống, rồi
cứ đưa mắt hết nhìn Tuần Tuần lại nhìn vào chiếc ảnh trong hồ sơ. Ánh mắt của
người ấy khiến Tuần Tuần thấy bất an, không hiểu mình có vấn đề hay là lại gặp
phải một gã mang tâm địa xấu trong công sở. Nhưng một lát sau người đàn ông ấy
đưa ra mấy câu hỏi đơn giản có liên quan đến công việc xong, thì hỏi ba năm
không đi làm cô đã làm gì. Tuần Tuần đành trả lời đúng như sự thực, người kia
nghe xong, bình thản bảo cô cứ về và chờ đợi thông báo.
Tuần Tuần thấy hơi thất
vọng, từ chuyện phỏng vấn có thể thấy, cách trả lời ấy chẳng qua là một cách từ
chối khéo. Cô suy nghĩ đến tất cả nguyên nhân có thể đưa tới sự thất bại, và
thấy khả năng nhiều là vì những điều kiện của mình cách xa những kỳ vọng của
đối phương. Đã rất lâu rồi cô không chụp ảnh không đội mũ, tấm ảnh dán trong hồ
sơ là ảnh chụp từ mấy năm trước, có lẽ khuôn mặt cô bây giờ trông tiều tuỵ hơn
rất nhiều, mặt khác cô từng là người phụ nữ nội trợ trong ba năm, những điều đó
đã khiến cho đối phương thất vọng, vì thế thất bại một lần nữa cũng không có gì
là lạ. Đúng lúc cô đang thất vọng và chuẩn bị bước vào một chiến dịch tìm kiếm
cơ hội mới thì bỗng nhận được điện thoại của công ty đó, nói rằng cô đã qua
được vòng phỏng vấn, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể đi làm chính
thức ngay.
Đối với một người đang
trong trạng thái thất vọng thì đây đúng là một tin tốt lành. Cô không thể để
mất cơ hội này. Để thể hiện sự nghiêm túc, ngày hôm sau, trước khi ra khỏi nhà
cô vấn mái tóc chấm vai thành một búi gọn gàng, nhìn cô năng động hơn và phù
hợp hơn với hình ảnh của một kế toán có tiềm năng mà đối phương mong đợi. Cô
tới nơi làm việc trước nửa tiếng, bước vào sảnh lớn, thì đã thấy toàn những
người đi làm vội vã, cô hoà vào cùng với họ trong một chuyến thang máy, rồi
loáng một cái tất cả lại tản ra khắp mọi nơi. Một cảm giác rất mới lạ dâng
tràn, cô cầu xin thần phật, mong rằng đó chỉ là một ảo ảnh.
Không ổn rồi, rất rất
không ổn, đây là một buổi sáng làm việc bình thường, ngày đầu tiên cô đến ra
mắt ở vị trí công tác mới, thế mà lại nhìn thấy trong thang máy một khuôn mặt
quen thuộc.
Lại một người nữa chạy
vội vào thang máy trước khi cánh cửa đóng lại.
“Rốt cuộc là anh muốn
gì?”, Tuần Tuần vừa tức giận vừa ngạc nhiên, thốt lên như trông thấy ma.
Trì Trinh giơ cao cặp tài
liệu, đáp một cách dứt khoát và liến thoắng: “Cũng giống như cô, đi làm!”.
Tuần Tuần nhớ đến phạm vi
kinh doanh của công ty mà cô mới nhận chức, rồi trách rằng mình quá ngốc, rõ
ràng phía trên viết công nghệ Nghiêu Khai, lĩnh vực kinh doanh chính là công
nghệ sinh học, sản xuất thuốc. Trì Trinh cũng đã nói với cô, gia đình anh ta
theo nghề sản xuất thuốc, anh ta ở đây là để mở rộng nghiệp vụ tại thành phố
này. Các cơ sở sản xuất thuốc có tới hàng triệu, nhưng cô cho rằng hễ là công
ty mà anh ta dính vào thì đó chẳng phải là may mắn và trùng hợp.
Nhìn điệu bộ của Trì
Trinh, trông anh ta không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ở
đây. Không cần nói cũng biết, đó là màn kịch do anh ta đạo diễn, chỉ trách cô
đã ngốc nghếch đặt chân vào.
“Anh cũng tốn sức quá
đấy.” Tuần Tuần không biết có nên cảm ơn sự ưu ái đến giật cả mình đó không,
được một người quyết tâm theo đuổi như vậy trên đời này quả là một “vinh hạnh”
hiếm có.
“Cũng thường thôi, chẳng
tốn công sức gì.” Trì Trinh đứng đối diện với Tuần Tuần, đáp, “Mọi người chào
ra mắt là chuyện không sớm thì muộn, tôi biết rõ, những gì cô nói ám chỉ mọi
thứ đều là do tôi sắp đặt”.
“Chẳng nhẽ không phải như
vậy?”
“Nếu đã quen thuộc như
vậy, tôi chẳng cần phải tốn lời với cô nữa. Nói thật lòng, đáp án chỉ là một
nửa. Bản sơ yếu lý lịch là cô nộp, còn chọn người nào cuối cùng thì lại là tôi.
Hiện tại văn phòng đại diện đang thiếu một chân tài vụ, chuyện tuyển người
không do tôi phụ trách, chẳng có ai cứ trơ mắt mà chờ cô như chờ sung. Chuyện
tìm công việc giờ không dễ, chỉ cần vừa thông báo tuyển dụng, thì chỉ với một
vị trí ấy thôi cũng đã có tới hơn ba chục lá đơn gửi tới, cô chỉ là một trong
số đó. Khi người phụ trách Nhân sự chuyển cho tôi mấy người tương đối trội hơn,
tôi mới phát hiện ra trong đó có cô, nên đã quyết định ngay lập tức. Nếu cô
muốn nói rằng tôi đã chọn ra một người quen là kế toán trong số mấy người điều
kiện cũng gần như vậy là sai lầm, thì tôi chẳng có gì để nói. Giải thích đến
đây thôi, chấp nhận hay không là ở cô, bây giờ nếu cô hối hận thì vẫn còn kịp
đấy.”
Nói rồi Trì Trinh chỉ về
phía cửa lớn, “Tôi không sợ nói rõ với cô thế này, tôi mong được hàng ngày
trông thấy cô, nhưng chuyện này không thể gò ép được, tôi cũng đã chuẩn bị đón
nhận việc sau khi cô gặp tôi sẽ bỏ đi và không chấp nhận công việc ấy”.
Trong chốc lát Tuần Tuần
vẫn không sao thoát khỏi được sự bất ngờ lúc đầu, cũng không biết có nên tin
anh ta hay không. Cô rất mong kiếm được việc, cô đã mang rất nhiều hồ sơ đi rải
như rắc hoa, nhưng hễ đó là công việc có liên quan đến tài vụ, lại là những
doanh nghiệp đáng tin cậy một chút, thì hầu như không thể có được. Đúng là cô
đã chủ động nộp đơn xin việc, và cuối cùng thì va vào họng súng của anh ta, nói
là tình cờ thì cô không cam lòng, nhưng nếu nói là âm mưu thì lại không có
chứng cứ. Những lời nói của Trì Trinh rất rõ ràng, khiến cho mọi nỗi ngờ vực trong
cô bỗng chốc biến thành nỗi tức giận.
Thôi được, không phong độ
thì không phong độ. Tuần Tuần chỉ biết rằng mình không thể hàng ngày ở bên anh
ta được, huống hồ lại là cấp dưới, đó là điều không thể tưởng tượng được. Tuần
Tuần không nói thêm câu nào mà cất bước đi về phía cửa theo tay Trì
Trinh chỉ.
Trì Trinh cũng bước theo
mấy bước, rồi lạnh lùng nói: “Cô nhìn người khác méo mó quá đấy, từ trước đến
nay tôi chưa bao giờ ép phụ nữ phải ở cùng tôi. Tôi thích cô, đó là tự do của
tôi, cô không thấy hứng thú, từ chối thì cứ việc. Cô đi làm là vì để kiếm miếng
cơm, đã chắc ở chỗ người khác dễ dàng hơn chỗ tôi? Hôm nay tôi chỉ nói đến thế
thôi, nếu không phải là cô, Triệu Tuần Tuần tự mình tìm đến, thì dù chỉ là một
ngón tay tôi cũng không động đến cô. Những lời cần nói thì tôi đã nói hết cả
rồi. Cô tiếp tục ra về, tôi sẽ không ngăn cản nữa”.
Quả nhiên Trì Trinh không
theo sau nữa. Tuần Tuần nín thở, bước một mạch ra khỏi toà nhà. Một cơn gió
lạnh oà tới, không biết nó làm cho đầu óc cô tỉnh ra hay càng mê muội hơn. Cô
đến đây một lòng vì một công việc mới, đãi ngộ của Nghiêu Khai rất tốt, nơi làm
việc cũng như thời gian làm rất hợp ý cô. Mất chỗ làm này chưa hẳn là cô không
tìm được chỗ khác, nhưng phải chờ đến bao giờ, và đến lúc đó tình
hình ra sao cô cũng không thể biết.
Tuần Tuần không muốn động
đến “Quỹ khi không còn gì”, số tiền đưa cho mẹ cô trước khi Giáo sư Tăng qua
đời cũng đã dùng hết, căn hộ thì không thể bán được, chỗ cổ phiếu và bảo hiểm
lúc này đang lỗ to, trong tay mẹ cô tuy có được số tiền tuất kha khá, nhưng đó
là sợi dây cứu mạng của mẹ. Là mẹ con, cho dù mẹ không đuổi cô ra khỏi nhà,
nhưng nếu cô không có tiền nộp sinh hoạt phí, không biết cô sẽ bị mẹ chửi và sỉ
nhục như thế nào nữa.
Tuần Tuần định sẽ đứng
thẳng người, ngẩng cao đầu, nhưng sau đó thì sẽ thế nào đây? Không thể cùng với
Trì Trinh, nhưng công bằng mà nói, tuy lòng dạ anh ta khó dò song cũng không
đến nỗi đê tiện, hèn hạ. Mong có một người theo đuổi mình, dù lên non xuống
biển cũng không nề hà, chỉ là giấc mộng của thời thiếu nữ, tuy Tuần Tuần chưa
biết rõ mình có ý nghĩa gì với Trì Trinh, nhưng như lời anh ta nói, chỉ cần cô
giữ vững lập trường, thì anh ta cũng chẳng thể làm gì được. Chưa biết chừng
thời gian lâu dần, ý nghĩ ấy trong lòng anh ta sẽ phai nhạt, còn cô sẽ có được
cơ hội, càng dễ dàng tìm được chỗ kiếm miếng cơm tốt hơn.
Tuần Tuần cứ đi đi lại
lại trước toà nhà ấy mãi, cuối cùng quyết định quay trở lại Nghiêu Khai. Lúc đó
đã quá thời gian làm việc gần mười phút. Vì Trì Trinh, Tuần Tuần cũng chẳng
nghĩ ngợi nhiều, lúc này điều tốt nhất là cô coi việc vào làm tại văn phòng
thuộc công ty Dịch vụ Tư vấn Kỹ thuật của gia tộc họ Trì như một lần chơi cổ
phiếu, được ngày nào hay ngày ấy một cách tự nhiên.
Không ngờ, khi tới khu
vực làm việc, thì cô đã thấy bên trong có tới hai chục người đang ngồi, ngoài
nhân viên làm việc trong những ngăn ô vuông thẳng hàng của văn phòng, thì là
những người đang đứng chờ ở phía trước phòng làm việc chật hẹp. Tuần Tuần bước
vào trước cái nhìn của đám đông. Rồi cô chợt phát hiện thấy, trên tấm biển ở
cửa của phòng làm việc nhộn nhịp nhất có viết ba chữ: Phòng Tài vụ. Người trung
tuổi hôm trước phỏng vấn cô cũng đi từ phòng làm việc của mình ra,
đón Tuần Tuần, nói: “Tôi cứ tưởng là cô không tới. Có phải bị tắc đường không?
Nào, lại đây, việc hôm nay không nhiều lắm, một lát nữa thì làm quen với môi
trường làm việc, bây giờ tôi đưa cô tới vị trí làm việc của mình”.
Người ấy có vẻ hồ hởi,
niềm nở, Tuần Tuần không rõ là chủ quản nhân sự anh ta có biết mình có mối liên
hệ với Trì Trinh hay không, và biết đến mức độ nào. Cô ngoan ngoãn đi theo ông
ta vào phòng Tài vụ, trong đó có một người đàn ông và một phụ nữ. Người đàn ông
chừng gần năm mươi tuổi, dáng gầy gò, nhanh nhẹn, người phụ nữ chừng ba nhăm,
ba sáu, hơi béo, đeo kính gọng đen.
“Xin giới thiệu với mọi
người một đồng nghiệp mới, đây là nhân viên kế toán mới, Triệu Tuần Tuần, mọi
người làm quen nhau đi”, người phụ trách nhân sự chỉ Tuần Tuần, nói với hai
người kia.
“Bây giờ thì làm gì mà có
thời gian rỗi!” Người phụ nữ đeo kính đeo đáp lại với vẻ không vui, “Cô là
Triệu Tuần Tuần, ngày đầu tiên đi làm mà đã tới muộn, tôi lại tưởng người về
báo cáo đông, thêm một người thì bớt việc”.
Tuần Tuần đỏ mặt, vội cúi
gập người xuống tỏ ý xin lỗi, rồi không biết có giúp đỡ được hay không, vội
chạy tới phía sau người phụ trách bộ phận Tài vụ chờ sai bảo, trong lòng chỉ lo
lại làm sai điều gì.
Trì Trinh không hiểu từ
đâu tới, đứng ở ngoài cửa phòng làm việc của họ, nói chuyện với vẻ rất quen
thuộc với mấy người tay cầm hoá đơn, mắt không nhìn Tuần Tuần. Đúng lúc đó,
người phụ trách nhân sự cũng tiến đến, cười nói với anh ta: “Tổng giám đốc Trì,
đây là nhân viên kế toán mới chúng tôi vừa tuyển”.
Rõ ràng là mọi chuyện do
anh quyết định, thế mà lại còn diễn. Tuần Tuần đưa mắt nhìn người phụ trách
nhân sự, biết ông ta cố tình làm vậy, nên cũng hướng về phía “Tổng giám đốc
Trì” cúi người xuống thay cho lời chào.
Trì Trinh nhìn nhân viên
mới, hơi trầm ngâm một chút rồi cũng gật đầu. Tuần Tuần cúi đầu nhìn bản báo nợ
mà sếp nữ vừa đưa cho, cố ý tránh ánh mắt của Trì Trinh, một tấm phiếu đính
không chặt từ tay cô rơi xuống, cô vội cúi người xuống nhặt, không may va vào
làm lật cả chiếc máy tính bên cạnh sếp nữ.
Sếp nữ của Tuần Tuần kêu
lên một tiếng, Tuần Tuần cuống quýt cúi xuống định nhặt lên, thì đã có người
bước đến nhặt hộ đám giấy tờ và cầm chiếc máy tính lên. Đó là một đồng nghiệp ở
gần cô nhất. Người ấy đưa đám đồ đó cho Tuần Tuần, nhoẻn miệng cười. Tuần Tuần
cảm ơn mấy câu liền, mặt đỏ như gấc. Bình thường cô không phải là người hậu
đậu, đúng là trong lòng đang vướng bận thì rất dễ xảy ra sơ suất.
“Phòng Nhân sự các anh
càng ngày càng không đáng tin cậy, rõ ràng biết là lúc đang cần người, lần sau
có mắt mà chọn người, đề nghị các anh chọn một người biết về giờ giấc một
chút”, sếp nữ của Tuần Tuần thể hiện rõ sự không vừa lòng của mình chẳng cần
giấu giếm.
Nghe vậy Tuần Tuần lại
càng lúng túng hơn, cô cảm thấy như có mìn rải bốn xung quanh, và không hiểu vì
sao lại vướng vào một quả.
Trì Trinh cười, nói nhỏ
với người phụ trách nhân sự mấy câu rồi rời đi. Người phụ trách nhân sự giơ tay
ra hiệu cho mọi người trật tự, rồi nói trước đám đông: “Triệu Tuần Tuần, hôm
nay cô đến muộn. Mặc dù đây là ngày đầu tiên cô đi làm, nhưng vẫn phải theo quy
định của công ty. Cô bị phạt năm mươi tệ, bằng tiền mặt!”.
Tuần Tuần chẳng còn cách
nào khác, đành lấy ví tiền ra. Cô không thể ngờ được, công việc mới lại bắt đầu
bằng một màn khó coi đến như vậy.
Đến giờ ăn cơm trưa, công
việc vẫn còn chưa kịp làm quen, thì cô bị đồng nghiệp sai ra ngoài đặt mua cơm,
vì họ cho rằng cô là người rỗi rãi nhất. Cô gõ cửa phòng Tổng giám đốc, rồi giả
vẻ cung kính hỏi xem giám đốc muốn ăn gì vào bữa trưa.
Trì Trinh đang ngồi trước
máy tính, không ngẩng đầu lên, đáp, “Cơm sườn, trứng chiên. Sườn phải chiên,
không được rán, trứng phải chín hoàn toàn”.
“Được, tôi nhớ rồi.” Tuần
Tuần quay người định bước đi, đúng lúc đó Trì Trinh cười và gọi cô đứng lại.
“Này, việc công cứ phép công tôi làm, điều đó chắc cô không vừa lòng đâu nhỉ?
Bị phạt năm mươi tệ cũng là một khoản tiền lớn đấy. Có cần tôi cho vay tiền cơm
trưa trước không?”
Tuần Tuần đáp lại bằng
cái nhìn với ý “anh đúng là rất vô duyên”.
“Ồ, tôi quên mất, nhất
định là cô có khoản tiền dự phòng.” Nói rồi anh ta dựa vào ghế, xoay xoay chiếc
bút, tiếp tục nhận xét: “Mái tóc của cô hôm nay trông rất xấu, cứ như bà ngoại
sói vậy”.
Tuần Tuần nói: “Không còn
chuyện gì nữa, tôi đi đây.”
“Chờ chút”.
Tuần Tuần cố gắng dừng ở
cửa, lưng quay về phía anh ta.
“Lần sau chuyện gọi cơm
vặt vãnh này cô nên hỏi trợ lý của tôi là được rồi, đừng nên tuỳ tiện vào phòng
làm việc của tôi, cô biết đấy, Tổng giám đốc Trì rất bận.”
Nếu không phải vì những
đồng tiền lương thì chắc chắn Tuần Tuần sẽ dùng chiếc bút bi trong tay khoanh
lên cái mặt của anh ta, tất nhiên là anh ta bận rồi, bận vì còn mải chơi trò
Xác chết trong đại chiếc thực vật. Nhưng biết làm sao được, đang ở chỗ của
người ta không thể không cúi đầu, mặc dù, cái nơi mà cô đang ở không chỉ dột
nát mà còn bẩn thỉu, nhơ nhuốc nữa.