Phù Thế Phù Thành

Chương 15: Chương 15: Tiền cũng hiểu chuyện




Sau khi đám tang kết thúc, người chết cũng đã được mồ yên mả đẹp, người còn sống thì phải tiếp tục với những tính toán cơm áo gạo tiền. Anh và chị của Tăng Dục ở nhà khách của trường, dứt khoát không bước chân về nhà lấy một bước. Vì ở nơi đó có ký ức trước đây của họ, nhưng giờ đây thì đầy dấu vết của cuộc sống giữa cha họ với người đàn bà khác. Mẹ đẻ của họ sớm đã trở thành dấu vết trên cát, bị con sóng sau trào lên xoá tan đi, tất cả mọi người đều coi người đàn bà tranh chỗ người khác là goá phụ của Giáo sư Tăng, không ai còn nhớ đến bà Tăng, một người từng tồn tại trên đời này, trừ họ ra.

Thông qua Tăng Dục, họ hẹn hai mẹ con Tuần Tuần ra ngoài gặp mặt để bàn về chuyện phân chia tài sản của Giáo sư Tăng. Mẹ Tuần Tuần tránh mặt nên từ chối không gặp. Trong suy nghĩ của bà, dù nói gì thì bà cũng là mẹ kế của bọn họ, có chuyện gì thì họ cũng phải đích thân đến nhà hỏi thăm, đó là sự tôn trọng tối thiểu. Huống hồ, trong lòng bà không hề tồn tại vấn đề “phân chia”. Những thứ mà chồng bà để lại, đương nhiên là của bà, không ai có thể cướp khỏi tay bà.

Mẹ Tuần Tuần không hiểu luật pháp, bà có thể làm như vậy, nhưng còn Tuần Tuần thì lại không lạc quan giống như mẹ. Căn nhà mà Giáo sư Tăng và mẹ cô chung sống có từ trước khi họ lấy nhau, là tài sản chung của Giáo sư Tăng với người vợ trước. Sau khi lấy mẹ Tuần Tuần, do áp lực từ con cái, Giáo sư Tăng đã không đưa tên bà vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cửa. Cũng có nghĩa là, ngôi nhà mà mẹ Tuần Tuần nghĩ rằng là của mình thực ra chẳng có nhiều liên quan tới bà, cho dù bà có thông qua luật pháp để đòi quyền lợi thì e cuối cùng cũng chẳng được là bao. Nếu mấy người con của Giáo sư Tăng liên kết lại với nhau thì họ hoàn toàn có cách đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà.

Cuối cùng Tuần Tuần cũng phải đại diện cho mẹ ra mặt “đàm phán” cùng với các anh chị con của bố dượng. Một lần nữa Tuần Tuần xin lỗi về những chuyện trong quá khứ, đồng thời nói với họ rằng, cho dù hồi ấy mẹ cô có sai nhưng từ khi lấy Giáo sư Tăng, bà đã làm hết bổn phận của một người vợ, tận tình chăm sóc ông cho đến tận phút cuối cùng, hy vọng họ nể tình Giáo sư Tăng, vuốt mặt cũng phải nể mũi, ít ra để cho mẹ cô có được những năm tháng tuổi già yên ổn sau khi đã mất chồng.

Nhưng anh chị của Tăng không hề cảm động trước những lời nói đó, bọn họ vẫn giữ lập trường của mình, đó là mẹ Tuần Tuần có quyền được hưởng những gì bà đáng được hưởng. Tiền phúng viếng và tiền tuất bọn họ không lấy mà chỉ yêu cầu trả lại ngôi nhà của cha mẹ họ. Nếu mẹ cô muốn ở lại thì cũng không phải là không thể được, nể tình vợ chồng từng có giữa cha họ và mẹ cô, bọn họ có thể nhượng bộ chút ít, nhưng mẹ cô phải đưa toàn bộ khoản tiền tuất ra để đổi lại ngôi nhà mà bà đã ở quen nhưng không thuộc về bà.

Khi những điều kiện này đưa ra, Tuần Tuần đã biết ngay rằng không thể thực hiện được. Với tính cách của mẹ cô thì dù có chết cũng không chịu chuyển đi, nhưng nếu bảo bà trả lại chỗ tiền tuất thì có khác gì bảo bà phải chết. Anh chị của Tăng Dục thì nói, nếu mẹ cô không chấp nhận những điều kiện họ đưa ra thì cũng không có vấn đề gì, khi ấy mọi người sẽ cùng nhau ra toà để pháp luật phân xử.

Họ nói ra những lời ấy, bởi vì họ biết rõ nếu mang ra toà thì phần ưu thế sẽ thuộc về họ. Trong lòng Tuần Tuần rất buồn, đối phương cũng không phải đến đây chỉ vì tiền, chỗ tiền tuất đó chẳng đáng là gì đối với họ, chẳng qua họ muốn đòi lại sự công bằng cho người mẹ đã phải nuốt hận nhắm mắt ra đi của mình, mười mấy năm lang thang ở nước ngoài họ chỉ chờ đến ngày hôm nay. Tuần Tuần biết rõ mình không thể nào thuyết phục được đối phương, nhưng vì tình hình hiện tại chỉ mong họ rộng lượng hơn, chờ đến khi nhận được ngôi nhà mà cô được chia sau khi ly hôn, cô sẽ thuyết phục mẹ cô đến đó cùng sống.

Cuối cùng, Tăng Dục từ đầu đến giờ không tham gia vào cuộc trao đổi mới lên tiếng, cô nói với anh chị mình rằng, cô bằng lòng sang tên ngôi nhà mà cha cô mua bằng tên mình cho họ, bảo họ dừng lại, đừng nên ép người một cách quá đáng. Anh chị Tăng Dục vô cùng thất vọng. Bọn họ hỏi em gái, không lẽ trong những năm qua cô đã quên rằng ai là người sinh ra mình, quên mất ai đã phá tan gia đình mình?

Tăng Dục nói, cô chỉ biết rằng, cho dù có thu lại mấy cái nhà chăng nữa, cứ cho là mẹ Tuần Tuần chẳng được gì chăng nữa, thì người chết cũng không sống lại được và những ngày đã qua mãi mãi là những ngày đã qua.

Hai bên căng với nhau một lúc, rồi cuối cùng đi đến nhượng bộ. Tăng Dục sang tên ngôi nhà của mình cho anh chị, còn ngôi nhà mà mẹ Tuần Tuần hiện tại đang sống sẽ là sở hữu chung của mẹ Tuần Tuần và cô, nhưng bà không có quyền bán ngôi nhà đó, mà cứ sống yên ổn ở đó cho đến ngày cuối đời.

Lúc quay về chỉ có Tăng Dục tiễn Tuần Tuần một đoạn, dọc đường cô không nói câu nào, nhưng Tuần Tuần biết trong lòng Tăng Dục đang rất không dễ chịu. Đối phương mới là ruột thịt, thân thích của cô, Giáo sư Tăng không còn nữa, họ là những người thân thiết nhất của cô, những năm qua, tuy thời gian mà mấy anh chị em gặp nhau không nhiều, nhưng tình cảm vẫn rất gắn bó, cả anh trai và chị gái rất thương cô, hai bên luôn thương nhớ và lo lắng cho nhau, thế mà giờ đây cô đã vì người ngoài mà làm ảnh hưởng đến tình thân.

Tuần Tuần cảm ơn Tăng Dục, nhưng chính cô cũng cảm thấy chữ “cảm ơn” ấy thật là quá nhẹ nhàng.

Tăng Dục đáp: “Từ trước đến nay tôi chưa khi nào coi ngôi nhà đó là của mình, cả cô và tôi đều rất rõ, chỉ cần cha tôi cầm cự thêm được ít ngày nữa, chắc chắn ông ấy cũng sẽ lo liệu phần đời về sau cho mẹ cô, chắc chắn ông ấy sẽ để lại ngôi nhà ấy cho mẹ cô. Bây giờ tôi làm vậy cũng chỉ là hoàn thành tâm nguyện của ông mà thôi”.

Tuần Tuần nói: “Dù nói thế nào cũng chẳng có lý do gì để khiến chị phải chịu thiệt thòi vì chuyện của mẹ em. Đợi mấy tháng nữa, khi tình hình khá hơn, em sẽ bán ngôi nhà của mình đi và đưa tiền cho chị, tuy không đủ, nhưng ít ra nó cũng làm em thấy dễ chịu hơn”.

Tăng Dục chế nhạo: “Cái bệnh của cô là chuyện gì cũng suy nghĩ quá rạch ròi. Thiệt thòi là do tôi tự nguyện, liên quan gì đến cô? Hơn nữa, cô lấy gì mà đem ra so sánh với tôi? Tôi là một viên chức giỏi giang, còn cô thì sao? Cô chỉ là một phụ nữ không nghề nghiệp mới ly hôn. Tôi không có căn nhà ấy, thì cũng tựa như việc cắt phăng mái tóc đi, mấy năm sau lại mọc ra; còn cô bán ngôi nhà đó đưa tiền cho tôi thì có khác gì việc cắt mất chân tay. Như thế sẽ trở thành tàn phế, cô hiểu không!”.

Tuần Tuần không còn biết phải nói gì nữa, chỉ còn biết cúi đầu xuống cười đau khổ. Cô quá rõ tính cách của Tăng Dục, rất nhiều việc cô cứ suy nghĩ trong bụng mà không nói ra.

“Cô cũng đừng có cảm ơn tôi quá, ngược lại tôi phải cảm ơn mẹ cô vì bà ấy đã ở bên cha tôi cho đến những ngày cuối cùng. Có điều tôi cũng cứ phải nói ra cho hết, lần này, những nghĩa vụ cần làm tôi đã làm xong, sau này bà ấy có gặp chuyện gì thì cũng đừng trông đợi ở tôi, người mệt nhất chính là cô. Tôi khuyên cô cũng nên suy nghĩ tính toán cho bản thân mình đi.”

Qua đầu tuần, Tuần Tuần bắt đầu ra ngoài tìm việc. Mặc dù chưa phải rơi vào hoàn cảnh đun nước chờ gạo, nhưng nếu chỉ có cô và mẹ ở nhà, cô không thể nào chịu nổi. Mất đi người bạn đời, mẹ cô trở nên tiều tuỵ, tính tính rất hay cáu gắt, chẳng màng gì đến khiêu vũ nữa. Hầu như suốt ngày bà chẳng ra khỏi nhà, nếu không thở vắn than dài thì lại tìm cớ gì đó để trút cơn giận dữ, người ở gần bà nhất là Tuần Tuần đương nhiên trở thành mục tiêu để bà làm như vậy. Tuần Tuần lấy Tạ Bằng Ninh là vì mù mắt, ly hôn với anh ta là vì mê muội, còn cùng với Trì Trinh thì là cam tâm làm chuyện xấu xa, sau khi ly hôn mà lại không gắn bó với Trì Trinh thì là đồ đáng chết.

Có một hôm, Tuần Tuần đi chợ mua thức ăn trở về thì nhìn thấy mẹ cô đang ngồi ở vườn hoa nhỏ dưới chân cầu thang chơi với cháu của một nhà hàng xóm. Bà hàng xóm nhìn thấy Tuần Tuần, liền khen mẹ Tuần Tuần có được cô con gái hiếu thuận. Mẹ Tuần Tuần hừ một tiếng, nói, đẻ ra con gái là một điều bất hạnh, mất tiền, mất danh dự thì đã đành, ly hôn rồi còn về nhà mẹ đẻ khiến cho bà cứ nhìn thấy lại tức.

Lúc đó Tuần Tuần đã nghĩ, mình trở về nhà mẹ chưa đầy hai mươi ngày, hơn nữa tiền sinh hoạt không hề tăng lên, thế mà đã trở thành đối tượng làm cho mẹ giận dữ, nếu cứ như thế này một thời gian nữa, miệng ăn núi lở, thì không biết mẹ sẽ còn nói mình tệ hại tới mức nào.

Tăng Dục biết rõ hoàn cảnh của cô nên bảo cô chuyển tới chỗ mình ở một thời gian rồi tính. Tuần Tuần đâu dám làm phiền Tăng Dục thêm nữa, huống chi Tăng Dục thường xuyên đưa Liên Tuyền về nhà, cô không tiện làm phiền cho nên cũng không nhận lời, chỉ còn duy nhất một cách là đi tìm việc làm, chờ đến khi hết hợp đồng thuê nhà, sẽ chuyển về sống tại nơi thuộc về mình. Sau khi tốt nghiệp xong Tuần Tuần đã đi làm ba năm, rồi lại làm một bà nội trợ trong ba năm, nên khi quay trở lại với công việc mới biết được rằng, tìm việc làm bây giờ còn khó hơn cả khi cô vừa mới ra trường. Cùng thành tích và chuyên ngành, nhưng những nơi tuyển dụng thường thích lựa chọn những sinh viên mới tốt nghiệp hơn, giống như việc trang trí cho một tờ giấy còn trắng tinh dễ hơn là đối với một tờ giấy đã vẽ qua. Chuyên môn của cô dù chưa quên hết nhưng cũng đã rơi vãi đi ít nhiều, hơn nữa cô đã hai mươi chín tuổi, đúng vào độ tuổi sinh nở nuôi con nhỏ, hầu hết các công ty đều cho rằng, lòng nhiệt tình đối với công việc của phụ nữ ở độ tuổi này có phần giảm sút, họ sợ sai khi tuyển dụng không bao lâu thì lại phải mất thời gian cho người lao động lấy chồng, mang bầu, sinh và nuôi con.

Tuần Tuần khá xinh đẹp nhưng không đến mức khiến cho người tuyển dụng mất hết lý trí, hơn nữa cô cũng đã qua thời kỳ hương sắc nhất, thành tích học tập khá nhưng không thuộc loại xuất sắc. Các doanh nghiệp chấp nhận hình thức của cô, mặc dù không coi thường chuyên môn của cô nhưng lại muốn cô trở thành bình hoa cổ trong phòng làm việc, còn những công ty trọng chuyên môn thì lại nghĩ rằng họ có thể chọn được người xuất sắc hơn. Tuần Tuần cảm thấy mình chẳng khác gì miếng thịt gà trên đĩa.

Đúng khi cô đang loay hoay đi tìm việc thì một đồng nghiệp cũ mang đến cho cô một tia hy vọng. Người đồng nghiệp cũng phòng với cô mấy năm trước giờ đã trở thành kế toán trưởng một công ty lớn, người kia cho biết gần đây công ty đang có kế hoạch tuyển thêm một nhân viên kế toán, khả năng tính toán sổ sách cũng như mức độ cẩn thận của Tuần Tuần thì người đồng nghiệp kia rất rõ, nhưng chỉ có một vị trí và lãnh đạo của công ty thì đã nhắm được một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp xong. Thông qua sự giới thiệu của người bạn, lãnh đạo công ty quyết định để cho Tuần Tuần và thạc sĩ kia cùng vào thử việc trong hai tháng, sau đó quyết định giữ ai ở lại.

Tuần Tuần rất coi trọng cơ hội không dễ dàng mà có được ấy. Công ty đó có quy mô rất lớn, đãi ngộ cũng rất tốt, nếu cô được nhận vào làm thì thực sự đúng là trong cái rủi lại có cái may. Trước hôm đi làm, Tăng Dục đưa ra đề nghị cùng đi ăn với Liên Tuyền để mừng cô trở lại làm việc. Tăng Dục là người gọi món, Tuần Tuần không khỏi cảm thấy xót ruột trước những yêu cầu của cô ấy. Trong thời buổi giá cả leo thang vùn vụt, thì với chút tiền tiết kiệm nhỏ nhoi của mình, e rằng cô khó lòng mà cầm cự được trong thời gian dự tính.

Mặc lại chiếc váy ngày trước, chân đi đôi giày cao gót, sải bước đi về phía bàn làm việc, Tuần Tuần cảm thấy như người trong bóng tối lâu ngày nay lại được thấy ánh mặt trời. Đối thủ cạnh tranh của cô là một nữ thạc sĩ hai mươi nhăm tuổi, vẫn còn mang hơi hướng của môi trường thuần khiết trong nhà trường cũng như sự lãng mạn của tuổi trẻ, con người cô ấy dễ hoà đồng, cứ một câu chị Tuần Tuần, hai câu chị Tuần Tuần. Tuần Tuần gắng hết sức để làm tốt công việc của mình, đi sớm về muộn, lúc nào cũng thân thiện với các đồng nghiệp, phòng giao cho bất cứ việc gì, dù phải làm thêm giờ cũng cố gắng hoàn thành, không cho phép bản thân mắc bất kỳ sai sót nào. Cả tuần cô bận bù đầu, và nói theo cách của mẹ cô thì người không biết lại tưởng rằng cô đang nghiên cứu tên lửa cho đất nước.

Làm việc được hơn một tháng, thời gian thử việc sắp hết, cuối buổi làm việc một ngày nọ, đồng nghiệp cũ – người luôn quan tâm tới Tuần Tuần hẹn cô ra ngoài. Họ tới nhà hàng xoay trên tầng thượng của một toà nhà lớn, trong tiếng violin dìu dặt, người đồng nghiệp khen ngợi hết lời trước những cố gắng của Tuần Tuần trong thời gian qua, một lần nữa Tuần Tuần lại nói cảm ơn. Họ nói chuyện mãi, rồi không biết từ lúc nào chủ đề câu chuyện chuyển sang đời người, hôn nhân và gia đình. Người đồng nghiệp nam rất thành đạt trong sự nghiệp kể rằng anh ta và vợ đồng sàng dị mộng, rồi đột nhiên than thở: “Ba năm trước, tôi không nghĩ rằng cậu lại lặng lẽ thôi việc và lấy chồng nhanh thế. Sau này nghĩ lại mới thấy, nếu lúc trước tôi mạnh dạn một chút, thì chắc rằng chúng ta đã có cơ hội.”

Người đồng nghiệp nói câu trên pha lẫn chút đùa, Tuần Tuần nghe xong cũng khẽ cười, nhưng bàn tay từ từ buông đũa xuống.

Đồng nghiệp thấy cô trầm ngâm, khẽ chạm vào tay cô, nói: “Tuần Tuần, tôi nghe nói cậu đã ly hôn rồi…”.

Tuần Tuần vội vã rụt tay lại, đồng nghiệp cũng không phải là người đường đột, lập tức chuyển chủ đề câu chuyện, cả hai cũng có được một bữa ăn vui vẻ.

Tối hôm đó, Tuần Tuần bắt đầu chú ý đến cơ hội làm việc mới. Tăng Dục nói, cô quá nhạy cảm, giữa đồng nghiệp nam và nữ có chút cảm tình với nhau mà vẫn trong phạm vi không chế được là chuyện thường tình, không đến mức phải bi quan như vậy.

Một tuần sau, thời hạn thử việc vừa hết, đồng nghiệp cũ lại hẹn Tuần Tuần nói chuyện, có điều địa điểm là tại phòng làm việc. Tuần Tuần ngồi ở một góc của chiếc bàn làm việc, nghe đối phương than thở, nào ra với trình độ chuyên môn như Tuần Tuần, nếu mấy năm trước không nghỉ việc thì bây giờ nhất định đã là nguồn phát triển của công ty, nhưng bây giờ sau mấy năm gián đoạn, lại lỡ mất thời cơ khảo chứng, quả là một điều đáng tiếc…

Tuần Tuần hiểu ý, quay trở về chỗ bàn làm việc tạm thời, thu xếp đồ đạc. Trước khi cô rời đi, nữ thạc sĩ có vẻ hơi buồn, định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ thốt được một câu: “Chị Tuần Tuần…”. Tuần Tuần không nói gì, chỉ mỉm cười, dù sao thua thì cũng đã thua rồi.

May mắn làm sao, trên chuyến xe buýt trở về nhà, Tuần Tuần bất ngờ nhận được một cú điện thoại mời làm việc của một công ty khác. Đó là một trong những đường rút lui mà cô chuẩn bị cho mình ngay sau khi rời nhà hàng xoay trên tầng thượng hôm nào. Đối phương thông báo, đã xem qua bản sơ yếu lý lịch của cô, nhận thấy cô tương đối phù hợp với vị trí ở phòng Tài vụ của công ty, rồi bảo cô ngày mai tới công ty phỏng vấn.

Tuần Tuần cố gắng nhớ lại những chi tiết liên quan đến công ty đó, đúng là mấy ngày hôm trước cô có gửi hồ sơ xin việc qua mạng, nhưng đó chỉ là một công ty nằm trong những nỗ lực giống như mò kim đáy biển của cô. Nếu cô nhớ không lầm thì đó là phòng đại diện mới thành lập ở trong thành phố này của một công ty danh tiếng trong nước, nếu thế thì cơ hội dành cho cô nhiều hơn một chút. Khi gửi hồ sơ đi cô cũng chỉ nghĩ là gửi cầu may, không ngờ nó lại có kết quả, vì vậy không nén nổi cảm giác vừa buồn vừa mừng trước cuộc đời cứ như một sân khấu lớn.

Khi về đến nhà, vừa lầy chìa khoá ra mở cửa, Tuần Tuần nghe thấy tiếng cười từ lâu đã vắng bặt của mẹ, kèm theo đó còn là mùi thơm phức của các món ăn. Đó là sự đãi ngộ mà từ lâu rồi Tuần Tuần không được hưởng. Sau khi đi làm, cô chẳng có thời gian lo công việc nhà, còn mẹ cô thì chẳng có tâm trạng nào lo chuyện cơm nước, vì thế hết giờ làm cô thường ăn cơm ngoài rồi mới về nhà, thỉnh thoảng còn mua về cho mẹ nữa.

“Xem kìa, về rồi đấy. Tôi đã nói rồi mà, có sai đâu”, mẹ Tuần Tuần kéo dài giọng.

Tuần Tuần dừng bước ở ngoài hiên, bởi cô đã nhìn thấy vị khách không mời mà đến ngồi trong phòng khách. Hơn một tháng qua, Trì Trinh gọi điện thoại cho cô mấy lần, lúc đầu cô còn trả lời mấy câu, nhưng sau đó bận quá nên cô dứt khoát cho số điện thoại của anh ta vào danh sách các cuộc gọi bị chặn, từ đó mới hết bị quấy rầy. Bây giờ, anh ta đang ngồi trong phòng khách, tay cầm chiếc cốc mà cô thường dùng, vui vẻ như thể là chủ nhân của ngôi nhà.

Mẹ cô mặt mày tươi tỉnh, một chiếc hộp trang sức tinh xảo đặt trên chiếc bàn trà trước mặt bà. Vừa nhìn thấy Tuần Tuần, bà liền chìa những thứ trong hộp về phía con gái, điệu bộ chẳng khác gì người đang dâng ngọc.

“Lại đây, con gái, nhìn xem mẹ mặc bộ đồ nào thì hợp với đôi khuyên tai này?”

Tuần Tuần đành nhìn kỹ hai chiếc khuyên tai, chỉ thấy màu vàng lấp lánh của nó. Tuần Tuần nghĩ, đôi khuyên tai đó không chỉ chứng tỏ khiếu thẩm mỹ của Trì Trinh mà phần nhiều chứng tỏ tài biết vận dụng cơ hội của anh ta.

Mẹ của Tuần Tuần cầm chiếc khuyên tai lên áp sát vào vành tai ướm thử, Tuần Tuần thật sự lo ngại vành tai của bà không chịu được sức nặng của chiếc khuyên tai.

“Có đẹp không?”

“Rất đẹp, nhưng bây giờ đang là cuối năm, mẹ không sợ nó quá nổi bật đập vào mắt người khác và gây ra tai hoạ sao?”

Mẹ Tuần Tuần nghe thấy vậy vội đặt chiếc khuyên tai trở lại chiếc hộp, rồi nói với Trì Trinh: “Tôi không biết phải nhắc cậu thế nào. Trong long cô con gái này của tôi chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện tốt đẹp, cậu bảo như vậy có phiền lòng lắm không?”.

Trì Trinh cười, không đáp.

Tuần Tuần quay sang nói với Trì Trinh không chút khách sáo: “Tôi đã nói anh đừng bám lấy tôi nữa, anh đến nhà tôi làm gì thế?”.

Trì Trinh bất lực đưa mắt nhìn sang mẹ cô, dường như muốn nói: “Cô thấy đấy, tính tình cô ấy vẫn cứ thế”.

“Là mẹ mời cậu ấy tới.” Mẹ Tuần Tuần nhìn con gái, nói, “Mẹ cứ định tìm dịp nào đó cảm ơn Trì Trinh. Trong thời gian bố dượng con ốm và mất, cậu ấy rất quan tâm. Phép lịch sự của con đâu cả rồi? Hồi nhỏ, mẹ dạy con đối xử với khách như vậy hả? Còn thiếu hiểu biết hơn cả khi mới ba tuổi là thế nào?”.

Sắc mặt của Tuần Tuần hết đỏ lựng lên lại trắng bệch ra, còn nụ cười trên môi của Trì Trinh thì dường như đang chế nhạo cô.

“Tuần Tuần, đừng trách tôi nhiều chuyện, đây đúng là lỗi của cô rồi, có thật là cô quên mất hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi mốt của mẹ mình rồi không? Dù có bận thế nào thì cũng vẫn phải quan tâm đến người trong nhà chứ.”

Tuần Tuần cười tự trào, người khác thì không rõ, nhưng cô thì rất rõ. Nhà ông bà ngoại cô đông con cái, nên khi sinh nhật mẹ cô mọi người đều coi rất bình thường, đến nỗi chẳng ai còn nhớ xem bà có mặt trên thế gian này vào ngày nào, chỉ biết rằng đó là một ngày mùa đông. Ngày tháng trên chứng minh thư chẳng qua cũng chỉ là áng chừng, vì thế hồi Giáo sư Tăng còn sống bà thường kỷ niệm ngày sinh nhật theo chứng minh thư, rồi sau lại kỷ niệm lần khác theo trí nhớ. Còn cái ngày sinh nhật theo trí nhớ của bà thì hoàn toàn theo ý thích, bà nói ngày nào thì là ngày ấy.

Mẹ Tuần Tuần nói xuê xoa: “Thôi, con gái là cái nợ, không nhớ cũng chẳng sao. Chờ con mãi đây, mau lại ăn cơm đi”.

Tuần Tuần bỗng thấy rất đau đầu, nên trả lời qua loa: “Xin lỗi, con không biết hôm nay lại là ngày thế nên con ăn cơm rồi mới về. Mọi người cứ ăn đi”.

“Ăn rồi thì cũng lại đây ăn thêm chút nữa. Tuần Tuần, sao cô lại khách khí thế?” Trì Trinh đứng dậy, bước đến bên cạnh cô.

Tuần Tuần thực sự muốn đánh mạnh cho anh ta một cái, anh ta đàng hoàng xuất hiện ở nơi cô sống, lại còn dám bảo cô khách khí!

“Không đâu.” Tuần Tuần nói xong thì đi về phía phòng của mình. Mẹ cô nhìn thấy đồ đạc cô ôm trong tay, hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Này, không phải là con bị cho thôi việc đấy chứ?”.

Tuần Tuần uể oải đáp: “Mẹ yên tâm, chỉ là con đổi công việc thôi”.

Tuần Tuần bước vào phòng rồi đóng cửa phòng lại, nhưng vẫn nghe loáng thoáng tiếng mẹ cô kêu khổ với Trì Trinh, “Bố dượng nó mất đi, trong nhà bây giờ chẳng còn nguồn kinh tế, công việc thì đâu có dễ tìm, thế mà nó còn kén chọn…”. Tuần Tuần ném đôi giày, cũng chẳng buồn thay quần áo liền nằm sấp ngay xuống giường, kéo chăn lên trùm đầu, hy vọng có thể tách biệt được với thế giới bên ngoài.

Một lúc sau, vừa mới thấy đầu dễ chịu thì cô cảm thấy đệm giường hơi lún xuống, chưa kịp phản ứng thì chiếc chăn trùm đầu đã bị kéo xuống một góc. Tuần Tuần mở mắt ra, thấy Trì Trinh ngồi ngay bên mép giường.

Không nén được, Tuần Tuần vớ lấy chiếc gối đánh tới tấp. Đây là giường mà cô ngủ từ hồi còn thiếu nữ cho đến bây giờ, chưa có người đàn ông nào được ngồi lên đó, Giáo sư Tăng chưa, ngay cả Tạ Bằng Ninh cũng chưa, anh ta là cái thá gì mà dám đường hoàng bước vào phòng cô, tiến vào thế giới riêng tư của cô?

Trì Trinh tránh mãi, cuối cùng giằng lấy chiếc gối, mái tóc anh xù lên vì rối. Tất nhiên Tuần Tuần cũng biết rằng điệu bộ của mình lúc này thật không dễ coi chút nào.

“Gì thế, anh không muốn để người khác đánh vào mặt, cũng lại không cho đánh vào đầu? Vậy thì tại sao anh lại không mua két bảo hiểm mà che người lại?” Tuần Tuần tức giận, “Anh cút ra ngoài kia mà hát bài chúc mừng sinh nhật đi!”.

Trì Trinh nói: “Cô cũng bạo lực quá đấy!...” Vừa nói anh ta vừa tránh chiếc gối thứ hai ném vào người, cười, “Triệu Tuần Tuần, nhất định cô phải chiến đấu trên giường ba trăm trận?”.

Kẻ vô sỉ chẳng biết thế nào là sợ, con người khi đã đi đến chỗ đê tiện thì chẳng còn đối thủ! Tuần Tuần chẳng biết làm cách nào để xua đuổi được Trì Trinh, bèn dùng sức giậm lên chiếc chăn, che mặt, kêu lên một tiếng. Cuối cùng cô đã hiểu được, vì sao lại có nhiều phụ nữ thích trút giận như thế, đó là vì họ bị dồn vào đường cùng, hơn nữa điều đó dễ chịu hơn là cứ phải giả làm một người phụ nữ đoan trang, hiền thục.

Trì Trinh không dồn cô vào đường cùng nữa, anh đứng dậy, trả lại chỗ cho cô, “Thôi, không đùa nữa, chẳng qua là tôi lo cho cô. Cô gầy đi nhiều đấy, sắc mặt cũng vàng hẳn đi, việc gì phải để mình khổ sở như thế? Cô không hoan nghênh tôi, tôi có ở lại cũng chẳng thú vị gì. Chỉ có điều, tôi có việc này muốn nhờ cô”.

Trì Trinh gỡ bàn tay đang ôm mặt Tuần Tuần, trước mặt cô là một chiếc chìa khoá mới tinh đang đong đưa.

“Công ty đã đi vào hoạt động, tôi dọn khỏi khách sạn và vừa tìm được một căn nhà để ổn định chỗ ăn ở. Tôi không có người thân ở đây, lại hay đánh mất đồ, tôi để chiếc chìa khoá này ở chỗ cô, để nếu hôm nào đó mất chìa khoá phải đứng ngoài thì còn có chiếc này.”

“Anh đừng có mà mong tôi giúp anh”, Tuần Tuần từ chối một cách thẳng thừng.

“Cô ghét tôi như vậy sao? Không cho tôi chút hy vọng nào?” Trì Trinh nói với giọng bất lực, “Nếu tôi có được một người để nhờ vả thì tôi cũng chẳng phiền cô làm gì”.

“Vì tôi tin anh nên mới gặp rắc rối. Thế còn ông cậu của anh đâu?”

“Tôi đã nói rồi, ông ta là một tên khốn!”

“Chẳng phải người phòng khách còn có một người bạn vong niên của anh sao?”

Trì Trinh gỡ bàn tay của Tuần Tuần, nhét chiếc chìa khoá vào lòng bàn tay cô, “Nếu cô cho rằng tôi là người tuỳ tiện giao chìa khoà cho người khác thì cô đã quá coi thường tôi rồi đấy. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ tin cô, chỉ có cô mà thôi”.

Tuần Tuần ném ngay chiếc chìa khoá xuống sàn nhà. Mặt của Trì Trinh biến sắc, Tuần Tuần nghĩ, chắc anh ta đã tức giận, không ngờ, Trì Trinh đứng bên cạnh giường im lặng mấy giây, rồi cúi người xuống nhặt chiếc chìa khoá lên, đặt lại trên đầu giường.

“Tôi rất thích cô, nhưng cũng không thèm khát tới mức như cô nghĩ đâu. Nếu đổi lại, cô coi tôi là người đáng tin cậy nhất thành phố này, thì tôi sẽ rất quý trọng sự tin cậy đó, điều này không liên quan gì đến tình dục cả. Nhưng tôi nghĩ, trong lòng cô chưa chắc đã có một con người như vậy.” Trì Trinh mân mê chiếc chìa khoá, “Cô từ chối nó như vậy, không phải là vì sợ sẽ có một ngày cô không kìm được dùng nó để mở cửa nhà tôi đấy chứ?”.

Thấy mặt của Tuần Tuần lại sắp vênh lên, Trì Trinh vội dừng lại, để chiếc chìa khoá trên giường và quay người bước ra ngoài, nhưng khi bước đến cửa lại cười, “Câu cuối cùng, rất thật lòng! Nếu một ngày nào đó cô thay đổi suy nghĩ, thì chìa khoá trong tay cô đấy, cô có thể dùng nó để mở cánh cửa ấy bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi còn ở thành phố này, bất cứ lúc nào cũng được”.

Trì Trinh không ăn cơm mà cáo từ ra về. Mẹ Tuần Tuần tiễn anh ta ra ngoài, rồi đi vào phòng con gái, đứng dựa vào cửa, vừa ăn bánh ga tô Trì Trinh mang tới, vừa nói: “Như thế là được rồi, cẩn thận căng quá khiến người ta bỏ chạy rồi có lúc sẽ phải khóc đấy”.

Tuần Tuần cười đau khổ: “Con thì có gì mà phải khóc. Hai tháng trước mẹ còn nói anh ta cười rất lẳng lơ, hơn nữa lại ít tuổi hơn con, đàn ông kiểu ấy không đáng tin cơ mà?”.

“Chuyện mỗi lúc một khác.”

“Cho dù là lúc nào thì con cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cùng với anh ta đâu!”

“Nếu con đã không muốn cùng với cậu ta thì sao lại để Tạ Bằng Ninh bắt được tại trận? Chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại đúng là như gặp ma! Giống như hồi mẹ còn trẻ, lấy ai mà chẳng được, thế mà lại theo ông bố nghèo kiết xác đã chết của con, vì thế mới chịu khổ cả nửa cuộc đời. Con hãy tỉnh táo lại đi! Mẹ đã từng trải rồi, mẹ không muốn con lại đi theo con đường của mẹ. Điều kiện của cậu ta rất tốt lại rất quan tâm đến con, chuyện cậu ta để mắt đến con đó là chuyện mà mẹ không sao hiểu được. Nhân lúc cậu ta vẫn còn nhiệt tình, hãy mau chóng để nó thành chuyện chính thức đi. Con cũng không còn là thiếu nữ mười tám, đôi mươi gì, lại ly hôn, may mà chưa có con, so với mẹ có con thì hơn rất nhiều. Bố dượng con đã đi xa, hai mẹ con ta chẳng có chỗ dựa vững chắc, ngoài con ra nửa đời còn lại của mẹ còn biết trông mong vào ai nữa đâu? Trì Trinh là chàng trai hiểu biết…”

Tuần Tuần nghĩ thầm trong bụng: Anh ta có hiểu biết hay không rất khó nói, nhưng tiền của anh ta thì đúng là rất hiểu biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.