Phù Thế Phù Thành

Chương 13: Chương 13: Quá nhiều và quá ít




Khi rời đi, Tuần Tuần đã đề nghị và được Tạ Bằng Ninh đồng ý, ngoài đồ vật cá nhân, cô mang theo con mèo già. Cô vốn không thích nuôi động vật, nhưng con mèo già sống cùng cô ba năm, trong lòng nó chắc hẳn đã coi cô là chủ nhân. Thiệu Giai Thuyên – người đã kết thúc cuộc sống lang thang của nó giờ đã cao chạy xa bay, Tạ Bằng Ninh vì tình cũ mà giữ nó lại, nhưng anh ta bận bù đầu nên chẳng còn thời gian nào dành cho con vật nhỏ bé này. Con mèo đã già, mắt nó cũng mờ và rụng mất mấy chiếc răng, Tuần Tuần không muốn nó phải sống những ngày còn lại trong tình trạng bữa đực bữa cái. Con người còn muốn được sống yên ổn huống chi một con mèo.

Tuần Tuần lê bước chân nặng nề trở về nhà mẹ đẻ. Mẹ cô vẫn đang ở trong bệnh viện. Sắp xếp chỗ ở cho con mèo xong, Tuần Tuần ngồi xuống ghế, tay giữ chặt chiếc túi nhỏ. Trong đó có số tiền phòng thân mà cô tích cóp được từ trước đến nay, còn có một ít cổ phiếu, thẻ bảo hiểm, sổ tiết kiệm và cả giấy chứng nhận căn hộ nhỏ mua sau khi kết hôn.

Kể từ lúc biết làm người đến nay, chưa bao giờ Tuần Tuần tiêu hoang phí lấy một đồng xu, nhiều thứ lặt vặt mà người khác không thèm để ý, còn cô thì cứ tích cóp lại, nếu là những thứ cô cảm thấy không yên tâm thì không bao giờ cô phí thời gian, tiền của để đầu tư vào đó. Sau năm mười bốn tuổi cô đã có thể nói rất rõ về cách sử dụng và giá trị số tiền mừng tuổi. Có câu rằng, tích tiểu thành đại, thế nên cô đã có được một khoản tích luỹ tương đối, nhưng tiền mặt đều đã dùng vào việc mua thuốc điều trị cho Giáo sư Tăng, chỗ còn lại không thể rút ra bằng tiền mặt được, trừ một khoản gọi là “Quỹ khi không còn gì”. Đúng như tên gọi, khoản tiền này là thứ cô chỉ được dùng khi lâm vào cảnh cùng cực, không còn thứ gì nữa, giống như phương án an toàn cuối cùng của các nhà du hành vũ trụ khi ở trên không, một khi phương án đó được sử dụng, thì sẽ không còn đường rút lui nữa. Chỉ có Tăng Dục mới biết đến khoản tiền này, lúc đó cô ấy đã cười đến vỡ bụng. Nhưng số tiền đó là bao nhiêu, để ở đâu thì chỉ có một mình Tuần Tuần biết mà thôi. Tuần Tuần luôn hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng đến số tiền đó, nhưng rồi lại nghĩ, chắc chắn sẽ có lúc phải dùng đến, nghĩ mà thấy thật là mâu thuẫn.

Bây giờ thì tất cả những thứ đó đều đang ở trong chiếc túi nhỏ của cô, nó là tính mệnh của cô. Cho dù sau khi ly hôn Tạ Bằng Ninh không cho cô thứ gì, thì với số tài sản tích cóp được này thì cô cũng sẽ cầm cự được một thời gian, tệ nhất cũng được tới khi cô tìm được việc làm, bắt đầu lại một cuộc sống bình thường. Chính vì thế cô cầm nó rất chắc, đó là thứ mà cô có thể nắm chắc nhất, đáng tin cậy duy nhất trong lúc này.

Định thần lại, Tuần Tuần cố nghĩ xem làm cách nào để mẹ cô đón nhận tin này một cách bình tĩnh nhất, đây là chuyện quan trọng hàng đầu cô phải giải quyết lúc này. Đúng lúc ấy thì cô nhận được điện thoại từ nhà mẹ chồng.

Vừa nghe thấy giọng của Tuần Tuần, mẹ chồng đã cuống quýt như cháy nhà, bảo cô tới ngay. Cô đang định hỏi vì sao, thì đã thoáng nghe thấy tiếng mẹ mình khóc trong điện thoại, Tuần Tuần phần nào đã đoán ra được sự việc, vì vậy cô thấy người lạnh toát.

Khi đến nhà mẹ chồng thì mồ hôi cũng vã đầy người. Đẩy cửa bước vào, quả nhiên Tuần Tuần nhìn thấy cảnh hỗn độn trong đó. Mẹ cô ngồi trên sàn nhà giữa phòng khách, mái tóc vốn được búi rất cẩn thận giờ sổ tung ra, ướt nhoè nước mắt, nếu không phải là người rất quen thuộc với ngôn ngữ cơ thể của mẹ thì Tuần Tuần khó mà xác nhận ngay được rằng đó chính là mẹ mình. Báo chí trên bàn lăn lóc khắp nơi, những bình hoa mà bố chồng cô yêu quý cũng bị vỡ vụn, bố mẹ chồng cô đứng hai bên cách mẹ Tuần Tuần khoảng một mét với vẻ bất lực, mẹ chồng cô thì cứ thở dài, còn bố chồng thì đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi. Tạ Bằng Ninh cũng vừa đến trước cô không lâu, vẻ mặt anh ta bàng hoàng và bất lực.

“Cô cũng đã đến rồi. Mau đỡ mẹ dậy đi. Nếu bà ấy có chuyện gì ở nhà này thì thực sự là khó có đường sống tiếp.” Vừa nhìn thấy Tuần Tuần, mẹ chồng cô như nhìn thấy vị cứu tinh.

Tuần Tuần cố gắng kìm chế cảm giác muốn ngất xỉu, bước mấy bước tới định đỡ mẹ dậy. Cô hỏi với giọng muốn khóc: “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”.

“Con gái ơi, mẹ với con đều là số khổ! Mẹ đã nhìn nhầm người. Nếu biết sớm nhà họ không có lương tâm như vậy, thì mẹ đã không đẩy con vào lò lửa này!” Mẹ Tuần Tuần nhìn thấy con gái, không những không chịu đứng lên mà ngược lại càng khóc lóc thảm thiết hơn.

“Sao chúng tôi lại là người không có lương tâm? Chúng tôi có điểm nào không phải với con gái bà? Bà thông gia, bà không thể ngậm máu phun người như thế được!”, mẹ Tạ Bằng Ninh nói.

Mẹ Tuần Tuần giậm chân, gào lên: “Các người có văn hoá, tôi không cãi được với các người, nếu tôi thực sự có máu liều, tôi sẽ không để yên cho các người đâu. Tuần Tuần nhà tôi là đứa con gái nết na, bước chân vào nhà các người, nó đã phải làm trâu làm ngựa cho con trai các người, bây giờ con trai các người chán ghét nó, nói ly hôn là ly hôn ngay, trên đời này làm gì có cái lý ấy!”.

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy nữa, mẹ cứ đứng dậy đi đã, về nhà rồi chúng ta sẽ nói chuyện”, Tuần Tuần luôn miệng năn nỉ.

“Ai nói muốn ly hôn hả? Bằng Ninh ư? Ai bảo là hai đứa sẽ ly hôn?” Mẹ Bằng Ninh sửng sốt, đưa tay giật giật vạt áo con trai, Tạ Bằng Ninh cúi đầu ngán ngẩm.

Thông qua lời qua tiếng lại giữa Tạ Bằng Ninh và mẹ mình, Tuần Tuần đã đoán được phần nào căn nguyên của câu chuyện. Thì ra, đúng lúc bệnh tình của Giáo sư Tăng có chút chuyển biến tốt thì bệnh viện cũng vừa mới nhập về một loại thiết bị chữa trị rất đắt tiền, chuyên dùng để điều trị hỗ trợ cho những người bị hôn mê. Vì bệnh nhân đông, nên phải rất lâu mới được điều trị bằng chiếc máy đó một lần, mặc dù mẹ Tuần Tuần đã năn nỉ đến rách cả mồm và dùng đủ cách cũng không làm thế nào để Giáo sư Tăng được điều trị bằng chiếc máy ấy lâu hơn. Vì tình yêu với chồng và lòng thiết tha mong ông chóng hồi phục, mẹ Tuần Tuần chợt nhớ đến chuyện con rể làm việc trại Sở Y tế, lại là ở bộ phận quan trọng nhất, cho nên lập tức gọi điện đến cho Tạ Bằng Ninh, mong anh ta đứng ra nói đỡ, may ra bệnh viện sẽ nể mặt mà tạo điều kiện cho.

Bằng Ninh nhận được cú điện thoại ấy khi vừa tống tiễn vợ mang đồ ra khỏi nhà, vì thế trạng thái tinh thần không được tốt, trả lời ngay mà không biết có nên thêm cụm từ “mẹ vợ cũ” hay không, rằng đến anh ta cũng chẳng thể nào gây sức ép với bệnh viện. Vì quá thất vọng, lại nhớ tới chuyện mấy hôm trước con gái nói rằng Tạ Bằng Ninh đã có người khác, mẹ của Tuần Tuần lập tức mắng té tát rằng Tạ Bằng Ninh không coi vợ và nhà vợ ra cái gì. Tạ Bằng Ninh đang tức sẵn, nay lại bị mắng như vậy, không kìm được đã nói với bà rằng, anh ta và Tuần Tuần chuẩn bị ly hôn.

Vừa nghe đến hai chữ “ly hôn”, mẹ Tuần Tuần bỏ điện thoại xuống xông thẳng đến nhà thông gia để nói chuyện. Đúng lúc ấy thì hai vợ chồng ông Tạ vừa đi tập thể dục buổi sáng về, mẹ Tuần Tuần vừa khóc vừa chửi, khiến cho hai ông bà già cả đời chưa mấy khi nói nặng một câu cứ ngây người ra, cuối cùng chẳng còn cách nào khác là gọi điện cho con trai và con dâu đến nên mới có cảnh tượng như lúc này.

“Còn hỏi gì nữa, con trai nhà ông bà lăng nhăng ở bên ngoài, qua lại với những đứa con gái hư hỏng, như thế chưa đủ, bây giờ đốn mạt đến mức không cần đến vợ nữa thì đòi ly dị!”.

Là vợ của một Phó Viện trưởng nhiều năm, tuy đã hạn chế bớt những từ ngữ thô tục, nhưng về cơ bản mẹ Tuần Tuần vẫn chưa quên kiểu nói chợ búa.

Ông Tạ bị cao huyết áp, nghe thông gia nói như vậy, nhìn con trai bằng ánh mắt tức giận, người lảo đảo chực ngã. Bà Tạ vội chạy đến đỡ lấy chồng, trong lòng bỗng nghĩ chuyến về lần này của Thiệu Giai Thuyên và chuyện đòi ly hôn của vợ chồng Tạ Bằng Ninh chắc chắn có quan hệ với nhau, sắc mặt bà cũng đỏ lựng lên vì tức giận.

“Bằng Ninh ơi là Bằng Ninh, sao con lại muốn vứt bỏ cuộc sống yên ổn đi như vậy. Con… con bảo bố mẹ biết ăn nói thế nào bây giờ!”

Tạ Bằng Ninh nhìn cảnh bố mẹ vì mình mà phải chịu bị người khác mắng nhiếc, trong lòng cũng thấy xót xa nên vội chạy đến đỡ bố.

“Đẻ con ra mà không chịu dạy dỗ là lỗi của ai? Các người nói nhà mình có văn hoá, có giáo dục, nhưng cuối cùng lại toàn làm những việc của kẻ đầu đường xó chợ!”, nghe thấy bà Tạ nói như vậy, mẹ Tuần Tuần lại càng được thể.

Tạ Bằng Ninh thấy vẻ mặt thảm hại của bố mẹ, quên hết những điều được giáo dục, nhìn Tuần Tuần đang ngây người quỳ bên cạnh mẹ, thở dài nói: “Tuần Tuần, cô hãy tự nói ra đi, ai là người đưa ra chuyện ly hôn?”.

Mẹ của Tuần Tuần lúc đó mới dừng lại, đưa mắt nhìn con gái, rồi tiếp tục mắng nhiếc: “Đừng có tưởng là tôi không biết, con gái tôi là đứa thật thà, cứ cho là nó đòi ly hôn đi, cùng là vì các người buộc nó đi đến chỗ đường cùng!”.

Tạ Bằng Ninh cười lạnh lùng, “Mẹ chưa hiểu hết con gái mình rồi, đường của cô ấy còn nhiều hơn cả mẹ đấy!”.

“Ý của anh là gì?”, mẹ Tuần Tuần không hiểu ý tứ trong câu nói của Tạ Bằng Ninh.

“Ý gì ư, con không muốn nói ra, trong lòng cô ấy biết rất rõ!”.

Mẹ Tuần Tuần túm lấy và lắc mạnh người cô: “Tuần Tuần, con cứ mạnh dạn nói ra xem nó đã ức hiếp con như thế nào!”.

Ông bà Tạ cũng không lên tiếng mà hết nhìn con trai lại nhìn sang con dâu.

“Con nói đi chứ, sợ gì nào? Nói đi, nói đi, mau nói đi xem nào”, mẹ cô vẫn kiên quyết giục. Vẻ khó xử của bố mẹ chồng, sự lạnh lùng của Tạ Bằng Ninh… Tuần Tuần không biết nên hình dung cảnh tượng trước mắt như thế nào, hình như cô sợ nhất điều gì thì nó sẽ đến với mức độ còn đáng sợ hơn. Cô ôm đầu kêu to lên: “Đừng có cãi nhau nữa! Là lỗi của con, con đã đưa vẫn đề ly dị ra, con đã có quan hệ lăng nhăng với người đàn ông khác ở ngoài… Bây giờ thì mọi người mãn nguyện rồi chứ?”. Mẹ của Tuần Tuần giống hệt như một nhân vật trên màn hình bị nhấn nút stop, khựng lại trong mấy giây.

“Thật như vậy sao? Đó là sự thật sao?”

Tuần Tuần không trả lời, Tạ Bằng Ninh cũng không lên tiếng.

“Mày là đứa đáng chết, đã uổng công tao nuôi nấng mày. Mày làm như thế có xứng đáng với mẹ mày không? Có xứng đáng với người cha chết tiệt của mày không? Có xứng đáng với những nỗi khổ đã nếm trải không? Có xứng đáng với bố dượng của mày đang nằm trên giường bệnh kia không?...” Sau khi đón nhận sự thật đó, mẹ của Tuần Tuần giơ tay đánh túi bụi vào con gái. Tạ Bằng Ninh không muốn nhìn cảnh đó, nên tiến đến, kéo Tuần Tuần ra và nói: “Đừng có gây chuyện nữa, chỗ này không phải nơi để trút giận!”.

“Liên quan gì đến anh? Tôi đang dạy dỗ con gái tôi, nếu không phải là anh…”

Trước khi mẹ kéo nhằng sang những chuyện khác, Tuần Tuần đứng dậy, sửa lại quần áo, nói với giọng rất bình thản: “Mẹ, con đi trước đây, nếu mẹ còn mặt mũi nào nữa thì mẹ cứ việc ở đây mà gây sự”.

Rồi cô đi ra cửa như không nhìn thấy những người xung quanh, Tạ Bằng Ninh thấy hơi lo, vội chạy tới ngăn cô lại.

“Tuần Tuần…”

Tuần Tuần mỉm cười, đáp: “Anh yên tâm, tôi nói đi trước là đi trước, chứ không phải tìm đến cái chết đâu, tôi sợ chết lắm. Tạ Bằng Ninh, trước mặt tất cả mọi người, tôi chỉ muốn nói một câu rằng, bị người khác bắt gặp như vậy là tội đáng chết của tôi, nhưng anh có dám vỗ ngực mà nói rằng, anh không có gì phải xấu hổ trong cuộc hôn nhân của hai chúng ta không?”.

Tạ Bằng Ninh im lặng.

“Thôi, thế này cũng tốt, cùng không cần phải thông báo cho mọi người nữa.” Tuần Tuần ngẫm nghĩ rồi khom người chào ông bà Tạ: “Cha, mẹ, đầy là lần cuối cùng con gọi như vậy. Con rất xin lỗi”.

Tuần Tuần bước ra khỏi nhà họ Tạ, mặt trời đã ló rạng, còn trời xanh đến kỳ lạ. Suốt hai mươi tám năm lúc nào cũng nền nếp, đây là lần đầu tiên cô tỏ ra láo hỗn như thế, đồng thời cô nhận ra rằng, cảm giác gây ra tội lỗi không quá mức nặng nề như mình nghĩ. Tuần Tuần bước tới bên đường vẫy xe, quay đầu lại thì thấy mẹ cô cũng đang chạy theo với vẻ mặt trông giống như nhân vật trong Kinh kịch. Tuần Tuần quay lại đỡ mẹ. Có lẽ biến cố này xảy ra ngoài sức thường thức về cuộc đời của bà, nên lúc này tuy vẫn còn sụt sịt, nhưng bà không còn nghĩ ra được từ nào để chửi con gái nữa. Tuần Tuần nghĩ thầm trong bụng, tốt lắm, rất yên tĩnh.

Không biết vì lúc này đúng là giờ cao điểm mọi người đi làm hay vì khuôn mặt đáng sợ của mẹ Tuần Tuần, mà mấy chiếc taxi chạy ngang qua chỗ hai mẹ con nhưng đều không dừng lại. Đợi gần mười phút, nước mắt trên mặt mẹ của Tuần Tuần đã cạn khô, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Đó là một chiếc CC mới tinh, gần đây chiếc xe này xuất hiện tương đối nhiều lần trước mặt Tuần Tuần.

“Tuần Tuần, sao cô lại ở đây?” Trì Trinh xuống xe và bước nhanh lại chỗ cô, rồi đưa tay vuốt lên mái tóc từ hôm qua đến giờ chưa được chải chuốt của cô, “Trông cô thật giống với con mèo bị vứt bỏ bên đường”.

Tuần Tuần ngước mắt lên nhìn trời, cũng chẳng thèm hừ lấy một tiếng, đưa tay gạt bàn tay không mời mà chìa ra của Trì Trinh.

Trì Trinh quay sang quan sát kỹ mẹ của Tuần Tuần.

“Chắc đây là mẹ của cô. Cô và Tuần Tuần rất giống nhau”, nói rồi anh ta quay sang mỉm cười với Tuần Tuần.

Vẻ mặt Tuần Tuần không chút biểu cảm, cũng chẳng hưởng ứng trước câu nói trên của Trì Trinh.

“Hồi nhỏ nó tương đối giống tôi, lớn lên thì không giống nữa”, mẹ Tuần Tuần đáp với giọng khàn đặc, rồi đưa tay hỉ mũi.

Trì Trinh cười, nói: “Hồi nhỏ thì giống hai mẹ con, lớn lên thì giống hai chị em. Tuần Tuần, lên xe đi!”.

“Mẹ!” Tuần Tuần không còn biết nói gì nữa, trong khi cô vẫn còn chưa kịp phản ứng gì thì mẹ cô đã tự giác ngồi vào xe của Trì Trinh với đôi chân mềm nhũn vì gào khóc. Xem ra, trong con mắt bà, Trì Trinh là phu xe từ trên trời xuống, là vị cứu tinh của những người không vẫy được xe.

“Hãy nghe lời tôi đi, có gì lên xe hãy nói. Để cháu đưa cô và Tuần Tuần về.” Vừa nói Trì Trinh vừa đẩy Tuần Tuần vào xe. Tuần Tuần đưa mắt lạnh lùng quan sát Trì Trinh, “Đừng có nói với tôi anh xuất hiện ở đây chỉ là sự tình cờ”.

“Tôi thực mong muốn có sự tình cờ, như thế mời chứng tỏ giữa chúng ta có sự thoả thuận ngầm. Nhưng đáng tiếc là tôi tới đây để đem số đồ còn lại của Giai Thuyên ở chỗ tôi gửi đến nhà họ Tạ. Chắc là sau này cô ấy không muốn gặp lại tôi nữa đâu, nhưng chắc chắn vẫn phải qua lại với gia đình họ Tạ. Hai mẹ con vừa từ nhà họ Tạ ra phải không?”

Tuần Tuần không muốn nói với anh ta về chuyện này. Nhưng thấy không thể nào bảo được mẹ cô xuống xe của Trì Trinh nên đẩy tay anh ta ra, nói: “Đừng có đẩy nữa được không. Cám ơn!”, nói rồi cúi đầu chui vào xe ngồi bên cạnh mẹ cô, sau đó nói cho Trì Trinh biết địa chỉ nhà.

“Cô không quay về nhà họ Tạ à?”, Trì Trinh tiện mồm hỏi.

Mẹ Tuần Tuần hừ một tiếng dài, “Sắp ly hôn rồi, còn về nhà họ Tạ mà làm gì?”.

“Mẹ bớt nói đi một tiếng thì cũng vẫn thọ đến trăm tuổi cơ mà!” Tuần Tuần cũng biết chẳng có gì có thể giấu được, điều mà Trì Trinh muốn biết thì sớm muộn gì cũng biết, còn miệng của mẹ cô thì chẳng cách gì ngăn được, điều có thể nói ra lẫn điều không thể nói bà đều dốc ra hết cả.

Trì Trinh vừa lái xe, vừa đưa mắt chăm chú nhìn Tuần Tuần, không tiếp tục truy vấn nữa.

Cám ơn trời đất, anh ta đã không nói: “Là vì tôi sao?”.

Nhưng sự may mắn đó chỉ kéo dài được một lát, Trì Trinh lại nhìn Tuần Tuần, rồi nói một câu: “Cô cứ yên tâm!”.

Thì ra, đến cả một câu hỏi anh ta cũng lược bớt đi, và không hề nghĩ rằng, cô ly hôn không phải vì anh ta.

Lúc này dường như mẹ Tuần Tuần đã đoán được đầu mối của vấn đề, bà ngồi thẳng người lên.

“À…À! Cậu là người đàn ông mà nó đã quan hệ phải không?”

“Cô, cháu là Trì Trinh.”

“Chính là cậu? Cậu chính là gian phu hại con gái tôi phải đi đến chỗ ly hôn?”

Trì Trinh khẽ ho một tiếng, “Chữ Trì trong ‘Thiên Trì’, chữ Trinh trong ‘Trinh Thanh’”.

“Con đã vì cậu ta? Con quá hồ đồ!”, mẹ Tuần Tuần nói với con gái.

Trì Trinh đáp vội trước khi Tuần Tuần kịp mở miệng: “Chuyện này không trách cô ấy, tất cả đều là lỗi của cháu”.

“Tất nhiên là lỗi của cậu rồi!”, mẹ Tuần Tuần cũng không kém phần, cướp lời Trì Trinh, rồi tiếp tục hỏi, “Đây là xe của cậu à?”.

Nếu không phải vì tốc độ quá nhanh, Tuần Tuần thực sự muốn mở cửa xe nhảy xuống.

“Ừm… Có lẽ là như vậy.”

“Phải thì là phải, không phải thì là không phải. Tôi nhìn cậu còn trẻ, chắc không phải là một kẻ mặt trắng chuyên lừa gạt phụ nữ đấy chứ?”

Kinh nghiệm sống của mẹ Tuần Tuần lúc này đã phát huy tác dụng.

Trì Trinh cười thành tiếng, “Thực ra xe được mua bằng tiền của gia đình, tuy nhiên cháu đứng tên. Nhưng hiện nay cháu tiếp quản một phần công việc của gia đình ở đây, cô cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ mang lại cho Tuần Tuần một cuộc sống tốt đẹp và sẽ hiếu kính với cô… còn nữa, thực ra cháu không trắng, nhưng cô có là da rất trắng, da của Tuần Tuần đẹp như vậy chắc là được di truyền từ cô”.

“Già rồi, trắng như vậy chứ trắng nữa thì có tác dụng gì? Cậu có phải là người ở đây không?”

“Là thế này, mẹ cháu là người ở đây…”

Thế là một tràng hỏi, đáp liên hồi bắt đầu diễn ra. Tuần Tuần bỗng nhiên cất tiếng cười ha ha. Cô rất muốn biết có đúng là trên xe giờ này chỉ còn mình cô là người bình thường hay không và tất cả chuyện này đúng là rất buồn cười hay không?

May mà nhà của Giáo sư Tăng không xa lắm, Tuần Tuần ra hiệu cho Trì Trinh dừng xe. Cô đẩy cửa xe bước xuống, cảm giác như vừa thoát khỏi không gian của những người không bình thường.

Trì Trinh mở cửa cho mẹ Tuần Tuần, miệng vẫn tiếp tục nói về các vấn đề của anh ta.

“…Sau này có việc gì cô cứ nói, đều là người một nhà cô đừng khách sáo nhé.”

“Cậu làm như vậy là định dỗ con gái tôi về tay cậu một cách dễ dàng chứ gì. Bố dượng của nó hiện tại còn đang nằm liệt trong bệnh viện chưa biết sống chết ra sao kia kìa…”

Tuần Tuần đi thẳng vào nhà, mới đi được mấy bước thì Trì Trinh đuổi theo, anh ta nắm tay cô, hạ giọng: “Cô vẫn còn trách tôi sao?”

Vẻ mặt Tuần Tuần rất lạ, “Tôi không trách anh, cho dù anh là con nhặng to đầu. Tôi chỉ trách mình vì chẳng khác gì một quả trứng gà ung có lỗ… anh nhìn gì?”.

“Tôi đang nhìn xem cái lỗ quả trứng gà ung của cô to bằng ngần nào, để xem tôi có chui vào đó được không”, Trì Trinh cười khẽ. Tuần Tuần không nói gì tiếp tục quay đầu bước đi.

“Đừng giận nữa, tôi sợ cô chuyện gì cũng để trong bụng rồi sinh bệnh mất thôi.” Trì Trinh nói rồi tóm chặt lấy cổ tay của cô, có vẻ anh ta không đùa, “Nếu tôi có nói lời xin lỗi thì cũng không phải là vì chuyện giữa cô và Tạ Bằng Ninh, mà là vì thấy cô buồn. Tôi biết bây giờ trong lòng cô không dễ chịu chút nào, cảm giác ấy chắc giống như người bị lột da”.

“Đó chẳng phải là điều anh muốn nhìn thấy sao? Ngoài lớp vỏ ấy ra, tôi còn có gì đáng để anh tính toán nữa đâu? Anh đã cho tôi một sự vui vẻ, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với anh? Xin anh hãy tha cho tôi đi, được không? Rốt cuộc là anh muốn gì?”

“Thì ra cô tin rằng tôi có ý đồ xấu xa còn dễ hơn là tin tôi thích cô?” Trì Trinh bất chấp sự vùng vẫy và thiếu kiên nhẫn của Tuần Tuần, dang hai tay ôm chặt lấy cô, “Triệu Tuần Tuần, nếu tôi cho cô thời gian, cho cô tiền, cho cô những suy nghĩ không bao giờ cạn, để cho cô tính toán với một người không có liên quan, liệu cô có bằng lòng không! Tôi không ngại nói với cô rằng, cho dù cô có mối huyết hải thâm thù với người khác, thời gian lâu dần, cô chưa hẳn đã muốn theo đuổi mãi nỗi thù hận ấy. Cô không cần hỏi tôi để ý đến cô từ lúc nào, vì cô quá quen với việc cả nghĩ, bi quan hoá và phức tạp hoá vấn đề. Giữa một người đàn ông và một người đàn bà thực ra rất đơn giản, chẳng cần phải có lý do gì. Tại sao cô lại không nhắm được mắt mà tin rằng, có những thứ nhất định thuộc về mình?”

Tuần Tuần vùng ra vòng tay của Trì Trinh, “Anh nói, anh làm tất cả những việc đó vì thích tôi? Vậy thì điều đó thật đáng sợ, cách thức thích một người của anh khiến tôi thấy mình như đang ở trong cơn ác mộng!”.

“Đối với người không bình thường thì phải sử dụng cách không bình thường. Tuần Tuần, thế cô có cách tốt hơn không? Hay là cô chỉ cho tôi một cách, nhất định tôi sẽ làm theo như lời cô bảo. Những gì Tạ Bằng Ninh mang đến cho cô thì tôi cũng có thể mang lại, hơn nữa còn nhiều hơn của anh ta.”

“Đó là hai chuyện khác nhau.”

Tuần Tuần yên lòng với cuộc hôn nhân cùng Tạ Bằng Ninh, hoàn toàn không phải vì cô đòi hỏi “quá nhiều”, mà là vì nó “ít” tới mức vừa đủ, không nghiêng, không dựa, không nợ không nần, yên ổn và lâu dài, không ai phụ ai. Thế mà cuối cùng tất cả đều đổ vỡ, song không có nghĩa là vì thế mà cô sẽ làm ngược lại. Trì Trinh cho cô cảm giác bất an cũng như sự “quá nhiều”, tâm sự quá nhiều, mật thiết quá độ, tình cảm quá mãnh liệt, nhiều nhân tố bất an… Giống như đối với một người chỉ cần xin một bát nước thế mà bạn lại cho họ cả một dòng sông dào dạt, trào dâng khiến cho chiếc bát trong tay người ấy vỡ vụn. Đó không phải là cuộc sống mà cô mong muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.