Phù Thế Phù Thành

Chương 12: Chương 12: Sự sụp đổ của ngôi thành




Tuần Tuần ra khỏi khách sạn, bước chân mệt mỏi, rã rời, từng cơn ớn lạnh cứ dội lên phía sau gáy, mồ hôi toát ra ướt đẫm lưng, mỗi khi có làn gió thổi qua lại càng thêm lạnh.

Những người đi qua trên đường vẻ mặt không biểu cảm đều là những con người may mắn, những ai không bị chồng và tình địch bắt quả tang đang trên giường cùng người đàn ông khác đều là những người may mắn… Tuy nhiên, cho dù là lúc này, Tuần Tuần vẫn không quên, chiều nay cô phải tới bệnh viện để thay ca cho Tăng Dục, không thể để bố dượng nằm một mình trong đó. Giống như trước khi ra khỏi khách sạn cô đã không quên bảo phục vụ mang kim chỉ lên để đơm lại chiếc khuy bị đứt.

Bây giờ nghĩ lại Tuần Tuần mới thấy rằng, mang tiếng là người cẩn thận nhưng thực ra cô đã bỏ qua rất nhiều chi tiết mà chỉ thoáng qua là có thể nhận thấy ngay. Trì Trinh đã quen Thiệu Giai Thuyên như thế nào? Anh ta mới về nước chưa đầy nửa năm, với cá tính của mình thì sao lại có thể tiến đến chuyện hôn nhân nhanh chóng như vậy? Còn cả điều anh ta nói rằng ba năm qua nữa, nếu tính từ ngày hai người đó quen nhai cũng không thể là ba năm.

Trước khi rời đi, Tuần Tuần cũng đã hỏi Trì Trinh về những điều này. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, cười và đáp: “Cô hỏi tôi rằng đã quen Thiệu Giai Thuyên bao lâu, thì chẳng thà cô hỏi tôi rằng, tôi và cô ấy đã mấy lần ‘với nhau’”.

Tuần Tuần biết không thể nào có được đáp án từ miệng của Trì Trinh. Cô nghĩ và thấy chẳng nên trách người khác vì đã lừa gạt cô, mà trách chính bản thân mình đã quá sơ suất, nếu cô không cúi đầu xuống thì người khác không thể nào cưỡi lên cổ cô được.

Khi cô tới bệnh viện thì Tăng Dục đang dùng máy để xoa bóp cho Giáo sư Tăng. Nhìn thấy Tuần Tuần đến Tăng Dục vui mừng báo cho cô biết, sau một tuần dùng thuốc, sáng hôm nay mắt của Giáo sư Tăng đã có dấu hiệu chuyển động, bác sĩ nói đó là dấu hiệu cho thấy khả năng tỉnh lại. Tuần Tuần cũng cảm thấy vui mừng vì điều đó. Nhưng niềm vui ấy vẫn không xua tan được nỗi bất an trĩu nặng trong lòng cô, dù chỉ là một chút.

Tăng Dục vừa tiếp tục thực hiện nốt công việc xoa bóp vừa nói, “Sao trước đây tôi lại không biết có loại máy này nhỉ? May nhờ có Liên Tuyền, tôi chỉ vô tình nhắc đến bệnh tình của cha tôi trước mặt anh ấy, không nghĩ là anh ấy nhớ, hơn nữa lại còn đích thân đi mua chiếc máy này về.”

“Đúng là hiếm thấy người có lòng như anh ấy”, Tuần Tuần cố gượng cười.

“Đúng thế.” Tăng Dục tỏ vẻ rất cảm kích, “Nghĩ cũng thấy buồn thay cho mình, có rất nhiều người đàn ông tưởng rằng sẽ có thể sống trọn đời bên nhau, không ngời cuối cùng lại chẳng bằng một người chỉ nghĩ rằng chơi bời qua quýt.”

Tuần Tuần nói: “Có phải là chơi bời qua quýt hay không còn phải xem ranh giới mà chị vạch ra như thế nào. Nếu anh ấy là người tốt thì chị cũng đừng nên bỏ qua nữa.”

“Tôi trả tiền chiếc máy này cho anh ấy rồi.” Tăng Dục thở dài, “Cô cũng đừng cho là tôi cố làm ra vẻ, có một số việc cần rạch ròi thì nên rạch ròi. Tôi thường nghĩ, có lẽ vì giữa tôi và anh ấy không hề có cam kết, hẹn thề nên mới hoà hợp như vậy. Chúng tôi vẫn cứ giữ quan hệ như thế, hai bên thấy dễ chịu, mỗi lần ở bên nhau đều rất vui, tôi thực sự lo ngại khi đến gần hơn chút nữa thì tình cảm sẽ không còn được như vậy”.

“Cái gì phải thay đổi rồi cũng sẽ thay đổi, trong ruột táo thường có sâu, nên cho dù chị có đặt nó vào trong lồng kính thì nó cũng vẫn cứ thối mà thôi”, Tuần Tuần nói.

Tăng Dục đưa mắt nhìn cô một cái: “Tôi rất không thích nghe giọng điệu này của cô”.

Tuần Tuần ngồi một lúc, đưa mắt nhìn Tăng Dục thu dọn chiếc máy, rồi đột nhiên hỏi: “Chị Tăng Dục, chị hãy nói thật cho em biết, đã bao giờ em mất trí nhớ chưa?... Ý của em là trước đây em có làm chuyện gì sai chuyện gì không, như là quên người đã từng yêu hoặc từng có mối thù”.

Tăng Dục đáp: “Cuối cùng thì cô cũng đã nghĩ ra rồi, tôi nói thật cho cô biết nhé, cô có một đứa con trai, bây giờ nó đã vào tiểu học rồi”.

“Thật thế sao?”, Tuần Tuần run lên, không nghĩ ra mình đã có con với ai? Không lẽ là con của Trì Trinh? Nếu vậy thì họ đã quen nhau từ rất lâu rồi!

Tăng Dục quay sang nhìn Tuần Tuần bằng ánh mắt thương hại, cười, nói với vẻ không giấu được sự ngạc nhiên. “Cô tưởng tôi nói thật à? Trời đất ơi, ai có thể nói cho tôi biết trong lòng của những người nội trợ nghĩ những thứ quái quỷ gì? Cô đã xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi đấy, hay là rỗi rãi quá mới sinh ra như vậy? Mất trí nhớ? Tôi thỉnh thoảng cũng mắc chứng tâm thần phân liệt đây này. Nếu cô mất trí nhớ thì làm sao tính được số tiền gửi ở chỗ tôi chính xác đến từng xu từng hào như thế?”.

Tuần Tuần ngượng ngùng trước những lời chế nhạo ấy. Cũng phải thôi, từ nhỏ đến giờ, chuyện khác thì không nói, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, vì thế mà thành tích học tập các môn học thuộc của cô tương đối tốt, những chỗ không hiểu được đều viết bên cạnh. Cô rất muốn tìm một lý do cho hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Nhưng nếu như vậy thì sự say mê của Trì Trinh đối với cô có từ đâu? Không lẽ cô phải tin rằng trên đời này có những tình yêu và mối hận thù không thể tìm ra duyên cớ?

“Thế thì em lại càng thảm hại hơn rồi!”, Tuần Tuần ủ rũ nói.

Tăng Dục sửng sốt, trấn tĩnh tinh thần và đến bên Tuần Tuần, hỏi: “Này, sao thế? Không phải cô tin chuyện mình mọc ra một đứa con học tiểu học đấy chứ?”.

“Chị nói xem, nếu bây giờ em ly hôn thì sẽ như thế nào?”

“Đơn giản”, Tăng Dục thất vọng trề môi nói, “Thì là một người phụ nữ thất bại trong hôn nhân bình thường như bao người”.

“Liệu em có thể tìm lại hạnh phúc không?”

“Điều này thì cần phải xem xác suất của nó! Cô gái Lọ Lem nhỏ bé như vậy mà còn gặp hoàng tử nữa là… Có điều cũng phải nói, Lọ Lem dù sao vẫn còn trẻ, còn những cô gái đã lớn tuổi lại chẳng có ưu thế nào thì gọi là gì nhỉ? Cô Lọ Lem già? Hay là con sói già?”.

“Ha ha”, Tuần Tuần phụ hoạ bằng mấy tiếng cười khan, thấy mình muốn khóc sau một hồi hài hước của Tăng Dục.

Tăng Dục cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khác thường, cô ngồi xuống bên cạnh Tuần Tuần, gặng hỏi cô rốt cuộc đã “gặp phải chuyện lớn gì”. Tuần Tuần vùi đầu vào tay, kể lại toàn bộ câu chuyện định đi bắt quả tang chồng với người tình rốt cuộc lại bị người tình của chồng bắt quả tang lại bằng giọng đứt quãng, tất nhiên là cô lược bỏ bớt một số chi tiết trong đó, nhưng vẫn đủ để Tăng Dục nghe mà không khỏi sửng sốt, một hồi lâu sau vẫn chẳng nói được câu nào.

Trong khi kể lại, Tuần Tuần lại thấy người vã hết cả mồ hôi.

“Chị thấy em có đen đủi không?”, cô hỏi Tăng Dục.

Tăng Dục gật đầu thành thật, “Tôi phải nói câu gì mới có thể an ủi cô bây giờ nhỉ?”.

Tuần Tuần đáp như một cái máy: “Chẳng có gì cả, trừ phi có một người thảm hại hơn ngồi trước mặt em, nhưng em đoán trong một vài phút tới đó là điều không thể.”

Tăng Dục cảnh cáo Tuần Tuần, chuyện đã đến nước này thì chẳng còn cách nào khác ngoài một cách, đó là dù có đánh chết cũng không nhận! Nếu Tạ Bằng Ninh không bắt được tận tay và Thiệu Giai Thuyên cũng không chụp được ảnh để làm chứng thì khẩu thiệt vô bằng. Tuy nói rằng không nhận nhưng không có nghĩa là chuyện đã được giải quyết triệt để, nhưng từ xưa đến nay những chuyện “thông dâm” kiểu này rất mập mờ, “có” và “không có”, “đã thành hiện thực” và “phạm tội nhưng chưa bắt được”, chỉ có người trong cuộc mới rõ nhất. Một khi đã nhận thì dứt khoát không thể nào ngoi lên được, còn không nhận thì vẫn còn một chút cơ hội. Cho dù ly hôn hay không cũng không đến nỗi đẩy bản thân đến con đường cùng.

Tuần Tuần không nói gì, tiễn Tăng Dục ra cửa rồi ngồi xuống mép giường thẫn thờ. Cô cố gắng thật bình tĩnh, suy nghĩ sắp xếp lại mọi chuyện để tìm trong đó dù chỉ một chút manh mối thôi cũng được, bởi là một người bi quan, cô không biết những gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Nhưng rồi cô tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng mình không làm cách nào mà suy nghĩ được, chỉ cần nhắm mắt lại thì cảnh tượng chập chờn trước mắt cô là khuôn mặt với nụ cười lúc ẩn lúc hiện của Trì Trinh, kèm theo hơi thở nồng ấm của anh ta trên cổ, hoặc là chiếc khuy áo lấp lánh trong lòng bàn tay anh ta. Đêm mỗi lúc một khuya, nhưng Tuần Tuần không hề buồn ngủ chút nào, hồi lâu sau cô mới ngả mình xuống chiếc giường gấp, định chỉ nghỉ một lát, ai ngờ, khi giật mình tỉnh dậy thì trời đã sáng. Mẹ cô nhanh nhẹn bước vào với một chiếc cập lồng đựng canh gà nóng hôi hổi.

Kể từ sau khi cho Giáo sư Tăng điều trị theo liệu trình có loại biệt dược ấy, ngày nào mẹ Tuần Tuần cũng nấu một nồi canh gà mang đến bệnh viện. Mặc dù lúc này Giáo sư Tăng vẫn không có ý thức, việc bón cơm canh rất khó khăn, nhưng bà luôn tin rằng sẽ có một ngày ông tỉnh lại, và mong muốn giây phút đầu tiên ông tỉnh lại sẽ được húp bát canh gà do chính tay người vợ thân yêu nấu để chúc mừng lần tái sinh của mình.

Tiến triển bệnh tình ngày hôm qua của Giáo sư Tăng đã động viện mẹ Tuần Tuần, khiến bà dường như nhìn thấy ánh bình minh, vì thế tất cả thời gian, tiền của và công sức bỏ ra bây giờ bà đều cảm thấy rất xứng đáng. Giây phút Giáo sư Tăng tỉnh lại cũng chính là giây phút khổ tận cam lai của bà. Niềm vui và hy vọng ấy cứ dâng trào khiến bà không còn thời gian để ý đến vẻ thất thần của Tuần Tuần, có lẽ trong mắt bà, đứa con gái duy nhất luôn là đứa trẻ kỳ quặc với đủ thứ tâm sự. Nghĩ tới sự an toàn cho tất cả mọi người, Tuần Tuần không dám hé lộ lấy một câu trước mặt bà, cô cứ chần chừ quẩn quanh mãi trong buồng bệnh, nhưng rồi cô không thể không rời bệnh viện để đối diện với hiện thực mà mình buộc phải đối mặt.

Tới khi cô đẩy cửa bước vào nhà trời vẫn còn chưa sáng hẳn, trong bóng tối mờ mờ chỉ có con mèo vừa tỉnh giấc ra đón cô. Nhìn từ phòng khách, cửa phòng ngủ vẫn đóng kín, đây không phải là thói quen khi ngủ nghỉ của Tạ Bằng Ninh. Đêm qua anh ta đã không về nhà, hoặc là đã ra khỏi nhà, tóm lại là hiện tại không có mặt ở nhà. Dù là tự lừa dối mình và lừa dối người khác cũng được, Tuần Tuần trút một hơi thở thật dài, cứ cho là tử tù thì trước khi xử bắn cũng phải được một phút giây thoải mái.

Tuần Tuần thả lỏng bờ vai căng cứng như dây đàn, mệt mỏi lê bước vào trong phòng ngủ, lúc đi qua chiếc ghế dài, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Cuối cùng thì cô cũng đã về.”

Tuần Tuần giật mình đứng ngây người như hoá đá, quay người lại nhìn thấy Tạ Bằng Ninh đang nằm trên đó. Chiếc ga giường ngủ vẫn phẳng phiu như mới, trong trạng thái nguyện vẹn như lúc trước khi cô rời đi ngày hôm qua, thì ra không chỉ có mình cô thức suốt đêm.

Cô không biết mình nên làm gì, ngoài việc xoắn lấy chiếc dây đeo của chiếc túi và thấy toàn thân khẽ run lên từng đợt.

“Tôi đã chờ cô suốt một đêm, tưởng rằng cô không trở về nữa”, Tạ Bằng Ninh nói trong tiếng cười đau khổ.

Tuần Tuần lập tức bật ra hai từ: “Xin lỗi”.

“Không, điều mà tôi muốn nghe bây giờ không phải là câu ấy.” Tạ Bằng Ninh đưa tay lên vò tóc, “Tuần Tuần, cô hãy nói thật với tôi xem, cuộc hôn nhân ba năm qua của chúng ta có phải là đã thất bại rồi không?”.

Tuần Tuần vẫn im lặng.

“Tôi tưởng rằng chúng ta là một cặp vợ chồng bình thường, như tất cả các cặp vợ chồng trên thế giới này. Cô là một cô gái tốt, nhưng tôi không ngờ cô đã thù hận tôi.”

“Tôi không thù hận anh”, Tuần Tuần khẽ đáp bằng giọng yếu ớt.

“Vậy thì cô với Trì Trinh là gì vậy? Một phút nổi hứng? Tình yêu sét đánh?”, Tạ Bằng Ninh lại cười gằn đầy đau khổ. Đôi bàn tay anh ta đặt lên đầu gối, ngừng một lát tiếp tục nói: “Đúng thế, tôi đã giấu cô chuyện giữa tôi và Thiệu Giai Thuyên trước đây, ai cũng có quá khứ, tôi cũng không bao giờ truy vấn cô về quá khứ của mình. Đúng là trước kia tôi và Thiệu Giai Thuyên yêu nhau. Tôi rất yêu cô ấy, kể từ khi bắt đầu hiểu thế nào là tình yêu thì trong lòng tôi chỉ có cô ấy, nhưng tôi không thể nào cho cô ấy một lời hứa được, mọi người trong gia đình không chấp nhận. Cháu lấy cô họ, làm thế là loạn luân. Khi phải rời đi cô ấy đã khóc rất nhiều, lúc đó tôi cũng cảm thấy… cảm thấy mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, gặp mặt thì gặp mặt, kết hôn thì kết hôn. Cô lấy tôi ba năm nay, cũng là thời gian tôi phát hiện ra rằng, cho dù thế giới này không có một ai đó thì cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Tôi đã mừng cho mình vì lấy được một người vợ tốt, cho dù tình cảm của cô dành cho tôi cũng rất bình thường, nhưng ở cùng cô có lẽ sẽ dễ dàng đi tới đầu bạc răng long hơn. Mấy chục năm trên cõi đời này của con người ta chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi! Sau đó thì Thiệu Giai Thuyên về, đầu óc tôi rất rối ren, tôi không thể nào chế ngự được mong muốn đi gặp cô ấy, tìm đủ mọi cách để được ở gần bên cô ấy dù chỉ mấy giây thôi cũng được, nhưng tôi cũng rất hiểu, tôi và cô ấy không thể nào quay trở lại bên nhau nữa, tôi cũng không muốn tách cô ấy khỏi Trì Trinh, càng không muốn rời xa cô”.

Tuần Tuần khẽ lên tiếng: “Thế thì tôi phải cảm ơn anh, anh đã đối xử với tôi tốt quá”.

“Cô đừng có chế nhạo tôi, tôi không đàng hoàng nhưng cũng không lén lút giấu vợ đi ngủ với người khác. Cho dù sau đó tôi và Giai Thuyên có ở một mình cùng nhau, nhưng tôi dám lấy nhân cách của mình ra để cam đoan rằng, tôi chưa làm gì vượt quá giới hạn! Còn cô, Tuần Tuần, cô đã làm những gì?”

“Ý anh muốn nói là, người làm ra những chuyện vượt quá giới hạn là tôi chứ không phải anh, phải thế không?”

“Tôi muốn chính miệng cô nói ra cho tôi biết, rốt cuộc là cô và Trì Trinh có… có…”

Tạ Bằng Ninh là một người đàn ông truyền thống, mấp máy môi mấy lần mà anh ta vẫn không sao thốt ra được từ quan trọng đó. Tuần Tuần nghĩ thầm, nếu đổi lại là Trì Trinh, chắc hẳn anh ta sẽ nói từ đó ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thế rồi cô mỉm cười một cách vô cớ và Tạ Bằng Ninh đã bắt gặp nụ cười ấy.

Tuần Tuần nói: “Bằng Ninh, đối với anh thì chuyện giữa tôi và Trì Trinh có phát triển đến mức ấy hay không sẽ có sự phân biệt, đúng không? Còn nữa, anh không muốn ly hôn, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ về người phụ nữ khác, điều này so với chuyện vượt giới hạn về thể xác có gì khác nhau không?”

Tạ Bằng Ninh ngây người ra, nhưng rồi lập tức trả lời. Hai bàn tay anh ta cứ xoa vào nhau mãi, dường như đang chuẩn bị ra một quyết định hết sức khó khăn.

“Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện ngày hôm qua, Giai Thuyên cũng sẽ giữ mồm, tối hôm qua cô ấy đã đáp chuyến tàu cuối cùng về Thượng Hải rồi, có lẽ cô ấy sẽ không quay trở lại đây đâu. Chúng ta đừng nên đổ lỗi cho nhau nữa, chỉ cần cô… chỉ cần cô xin lỗi và đồng ý với tôi rằng sẽ không có bất cứ liên quan nào đến Trì Trinh nữa, thì coi như mọi chuyện đều được xoá sạch và chúng ta lại cùng nhau sống yên ổn.”

Tuần Tuần ngạc nhiên nhìn chồng, có vẻ như không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng của Tạ Bằng Ninh. Cô đã mường tượng ra rất nhiều kết cục, Tạ Bằng Ninh sẽ gắn bó với Giai Thuyên, sẽ không cùng sống với cô nữa… tất cả những kết cục ấy dù thế nào cũng không khiến cô bất ngờ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người gia trưởng như Tạ Bằng Ninh lại có thể nói ra những lời tha thứ nhẹ nhàng như vậy.

Đôi mắt cô mờ đi như một lớp sương mỏng, vẻ mặt của Tạ Bằng Ninh cũng đã bớt căng thẳng hơn, anh ta nhìn sâu vào mắt cô.

Tuần Tuần run lên, nói bằng giọng vỡ vụn, nhưng cũng đủ để hai người nghe rõ: “Không, không, Bằng Ninh, tôi sẽ không xin lỗi vì chuyện đó, anh cũng chẳng cần phải tha thứ cho tôi, chúng ta ly hôn thôi. Anh muốn ly hôn như thế nào cũng được, tôi sẽ không đòi hỏi gì đâu.”

Đôi tay của Tạ Bằng Ninh siết chặt, dường như anh ta nghi ngờ đôi tai của mình. Anh ta hơi há miệng, định đứng lên, nhưng được nửa chừng lại ngồi phịch xuống.

“Đây có đúng là ý của cô không, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tuần Tuần gật đầu.

Cô biết có thể mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Tăng Dục sẽ mắng cô rằng, dù cho thế nào thì việc đưa ra quyết định ly hôn là ngu xuẩn, mẹ cô sẽ không bỏ qua cho cô, còn Trì Trinh chắc hẳn sẽ cười khinh mạn nói rằng: Tôi đã biết trước rằng nếu đã được thử rồi thì cô sẽ không thể rời xa tôi… Nhưng thực ra, cô chẳng vì ai, chẳng vì bất cứ điều gì, chắc hẳn đến một ngày nào đó cô sẽ hối hận, nhưng đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, đây là quyết định duy nhất của cô. Toà thành của cô đã sụp đổ, tất cả đều đã tan thành mây khói, cho dù là người quen với việc thuyết phục mình nhất thì cũng không thể ở lại trong đó nữa.

“Tôi đi thu dọn đồ đạc đây, anh yên tâm, ngày hôm nay tôi sẽ chuyển đi.”

Dường như Tạ Bằng Ninh đã lấy lại được bình tĩnh, cười lạnh lùng: “Cô vì thằng nhãi Trì Trinh đó ư? Là vợ chồng với nhau, tôi khuyên cô hãy mở to mắt ra mà nhìn, đừng để vẻ ngoài làm mờ cả mắt. Một kẻ như hắn mà lại thật lòng với cô ư? Đừng có ngốc như vậy, hắn chỉ đùa giỡn với tình cảm của cô mà thôi”.

Tuần Tuần đứng dậy, lòng hốt hoảng, Tạ Bằng Ninh đã không hiểu hết cô, thực ra cô còn hiểu con người Trì Trinh như thế nào hơn cả anh ta. Có lẽ Trì Trinh cũng chẳng có ý định đùa giỡn với tình cảm của cô đâu, anh ta chỉ muốn đùa giỡn với thân thể cô mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.