Phù Thiên Ký

Chương 195: Chương 195: Đường Kiếm Của Mộng Đoạn




“Cố sư muội, thấy sao?”.

Nghe lão nhân béo hỏi xong, cô gái họ Cố chưa vội hồi âm mà quan sát Mộng Đoạn thêm một lúc rồi mới nhận xét:

“Trong vòng một năm hắn chắc chắn sẽ đột phá Linh châu đệ lục trọng”.

“Ta cũng có cùng suy nghĩ”. – Bên cạnh, lão nhân gầy cũng gật gù tán đồng.

“Nếu vậy…”. – Cố ý kéo dài, lão nhân béo hỏi tiếp – “… sư đệ nói thử Mộng Đoạn so với Cao Bá của Vạn Kiếm Môn và Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn thì thế nào?”.

Nghĩ ngợi một chút, lão nhân gầy đáp:

“Căn cứ vào khí tức lẫn lượng linh lực thì Mộng Đoạn hơn một bậc, tuy nhiên… về phần ai mạnh ai yếu thì phải đánh qua mới biết. Linh lực cũng không phải thứ duy nhất quyết định thực lực”.

“Hai vị sư huynh”.

Cô gái họ Cố đột nhiên xen vào: “Vậy còn hai kẻ kia?”.

Hai kẻ kia?

Hai lão nhân nhanh chóng hiểu ra.

“Sư muội là muốn nói tới Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông và tiểu tử đang trùm khăn che mặt của Hồng Diệp Cốc?”.

Thấy cô gái họ Cố gật đầu xác nhận, lão nhân béo nói tiếp:

“Hai kẻ này cũng rất khá. Chưa vội bàn đến chiến lực, chỉ riêng thủ đoạn che giấu khí tức thôi cũng đã đủ khiến người kinh ngạc rồi. Thú thật thì so với Công Tôn Tiểu Điệp, Cao Bá và Mộng Đoạn, ta cảm thấy hai kẻ này thú vị hơn một chút”.

Một chút ư?

Cô gái họ Cố không nói gì, chỉ gật đầu cười nhẹ. Đối với hai kẻ kia, nàng cũng cảm thấy có chút thú vị. Linh châu đệ ngũ trọng mà lại có thể qua mặt được Cố Hồng Nhan nàng, dù là Đại Việt Giới cũng chưa thấy ai đấy.

Về phần Vương Tuyết Nghi thì lúc nãy thượng đài nàng đã nhìn qua, mạnh yếu ra sao cũng cảm nhận được ít nhiều; hiện chỉ còn lại tên trùm khăn che mặt kia của Hồng Diệp Cốc là chưa biết hư thực thế nào…

“Hy vọng ngươi không phải loại thùng rỗng kêu to”.



Trong khi đó, dưới đài.

Lúc này bộ dáng của Đường Tâm phải nói là hết sức chật vật. Tay, chân, lưng, bụng, mỗi chỗ đều có máu tươi không ngừng chảy ra.

Hắn đã bị thương, ra tay thì dĩ nhiên là Mộng Đoạn.

Tuy rằng trước đó đã nghe nhiều về Mộng Đoạn, hơn nữa trong lòng cũng nhận định rằng đối phương rất mạnh, thế nhưng đến tình trạng khiến hắn chẳng có tí lực phản kháng như hiện giờ thì…

Lẽ nào đây mới đúng là thực lực chân chính của Linh châu đệ ngũ trọng sao?

Hít sâu một hơi, Đường Tâm thoáng điều chỉnh tâm tình, trước ánh mắt nghi hoặc của Mộng Đoạn tự mình cắt một đường thật sâu trên cổ tay.

Hắn đây là đang định làm gì, lẽ nào thấy máu của mình chảy còn ít quá nên cắt thêm sao?

Ừm… thực tế thì cũng chẳng khác nhiều lắm. Đường Tâm… hắn đúng là đang cần đến máu của mình. Càng nhiều càng tốt.

Vừa đem máu tụ lại hắn vừa kết ấn, miệng hô từng chữ một:

“Bát… Cực… Hồng… Đồ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.