Phù Thiên Ký

Chương 109: Chương 109: Kiếp Trước Của Vương Chi (14)




Từng nhịp... Từng nhịp...

Từng nhịp... Từng nhịp... Từng nhịp...

Trái tim Abito đang vang lên những giai điệu kỳ lạ: hỗn loạn và gấp gáp. Nó chẳng còn muốn nằm yên trong lồng ngực anh nữa. Nó muốn thoát ra. Nó muốn... tự do!

Abito bắt đầu thở gấp. Anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh... không biết.

“Abito?“.

“Abito, anh làm sao vậy?“.

Chẳng biết từ khi nào Theresa đã dừng điệu múa của mình lại. Cô bé đang đi dọc theo thành hồ về phía Abito, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.

Cảm nhận được sự quan tâm của Theresa, Abito hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, lên tiếng trấn an: “Tiểu thư, tôi không sao. Tôi ổn“.

“Có thật không?“.

“Thật“. - Abito cười nhẹ, đáp.

“Abito“. - Theresa bỗng đề nghị - “Chúng ta vào nhà thôi“.

Sau vài giây im lặng, Abito gật đầu: “Được, chúng ta vào thôi“.

...

“Tiểu thư, cô sao vậy?“. - Thấy Theresa vẫn đứng yên trên thành hồ, Abito nghi hoặc.

“Tiểu thư?“.

“Cõng tôi về đi“. - Theresa bất ngờ yêu cầu.

Thấy Abito đứng bất động, Theresa lặp lại: “Abito, cõng tôi“.

Nhìn hai cánh tay đang dang ra kia, Abito nhất thời chẳng biết làm sao. Cõng cô bé? Việc này rõ ràng có chút...

“Abito, anh ghét tôi như vậy ư?“. - Theresa thu tay lại, giọng buồn bã.

“Tiểu thư“. - Abito vội giải thích - “Tôi làm sao có thể ghét bỏ cô được. Tôi...“.

“Anh làm sao?“. - Theresa truy hỏi.

“Tôi...“.

“Tôi biết là anh chán ghét tôi mà“.

“Không phải! Tôi... Tôi rất quý cô“.

“Thật không?“.

“Thật“.

“Nhiều không?“.

“N-Nhiều“. - Giọng Abito càng lúc càng nhỏ dần.

Còn Theresa đâu này? Cô bé... đang mỉm cười... Và như một điều tất yếu, cuối cùng cô bé cũng được như nguyện.

Trong khi đó, cả Abito và Theresa đều không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. Đôi mắt của Rusalka. Cô đứng ngay cạnh cửa sổ và dõi theo từng cử chỉ của hai người, mãi đến khi khuất tầm mắt.

Đưa tay kéo tấm rèm, Rusalka quay mặt lại nhìn người đàn ông đang đứng đợi trong phòng, cất tiếng: “Giờ thì hãy báo cáo kết quả đi, Lohan“.

“Vâng, tiểu thư“. Lohan bắt đầu thuật lại: “Theo những gì mà tôi điều tra được thì Abito là một đứa trẻ mồ côi. Cậu ta lớn lên trong một trung tâm bảo trợ, đến năm mười một tuổi thì được một cặp vợ chồng ở Portland nhận nuôi. Sau bảy năm chung sống và thường xuyên bị bạo hành bở bố mẹ nuôi của mình, cậu ta đã bỏ nhà đi. Kể từ đó, để kiếm sống, cậu ta đã làm nhiều công việc khác nhau, gần đây nhất là viết tiểu thuyết. Về quan hệ xã hội thì không có nhiều thứ để nói lắm, cậu ta gần như chẳng có bạn bè nào cả...“.

Lát sau...

“Lohan, đó là toàn bộ những gì ngươi điều tra được?“. - Rusalka hỏi, giọng chẳng rõ buồn vui.

Nhẹ gật đầu, Lohan đáp: “Nếu là về Abito thật thì đó là toàn bộ, thưa tiểu thư“.

“Abito thật?“. Ánh mắt trở nên khác lạ, Rusalka suy đoán: “Lohan, ý ngươi là Abito mà ta đem về đây là giả ư?“.

“Vâng, đúng là như vậy“.

“Lý do?“.

“Bởi vì... Abito thật đã chết vào bốn năm trước, trong một vụ tai nạn xe ở Portland“.

Gương mặt đanh lại, Rusalka nhìn thẳng vào mắt quản gia Lohan, hỏi một cách 'nghiêm túc': “Ngươi chắc chứ?“.

“Tôi đã đích thân xác minh, thưa tiểu thư“.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.