Ươn ướt...
... mằn mặn...
Là nước mắt. Nước mắt của Vương Chi.
Hắn thấy rất đau, nơi lồng ngực. Sự lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể hắn, trên da hắn, trong thịt hắn... Thật kỳ lạ. Hắn đã là người chết, tại sao lại còn có da thịt và cảm xúc nhỉ?
Những hình ảnh kia, kiếp trước của hắn, của Lăng Mị và của cả... Vương Tuyết Nghi.
Theresa - thiên sứ dưới ánh trăng của kiếp trước - lại có thể biến thành Vương Tuyết Nghi của kiếp này... Rusalka kiêu hãnh và mù quáng thì lại trở thành Lăng Mị, còn Abito - Claudius kia thì lại...
Tất cả là thật sao?
Tất cả là thật sao?
Vương Chi... thật sự không biết. Hắn chẳng nghĩ được nhiều nữa. Mọi thứ bỗng trở nên ngột ngạt và buồn thảm...
...
“Xem ra ngươi chỉ có thể xem được tới đây thôi“. - Người thanh niên ngồi trên thuyền, nhìn lên không trung một lúc rồi nói.
Kế đó, hắn đưa tay phẩy nhẹ, khung cảnh đang hiển hiện trước mặt Vương Chi lập tức biến mất.
“Ta muốn xem tiếp“.
Trước yêu cầu của Vương Chi, người thanh mỉm cười lắc đầu:
“Dù có muốn ta cũng không thể cho ngươi xem tiếp“.
“Tại sao?“.
“Người không cho phép“.
“Người?“. - Vương Chi thắc mắc.
“Đại đạo“.
“Đại đạo?“.
Lần này người thanh niên không trả lời. Y cúi nhìn dòng sông Vô Định, giọng mông lung:
“Ngươi thấy Vân Lam đại lục thể nào? Có lớn không?“.
“Đương nhiên là lớn“. - Chẳng cần suy nghĩ, Vương Chi đáp ngay.
“Lớn ư?“. Nhẹ lắc đầu, người thanh niên bảo: “Chỉ vì ngươi chưa thể nhìn thấy hết thôi“.
“Vân Lam chỉ là một đại lục nhỏ, rất nhỏ. Trên đại lục rất nhỏ này còn có những đại lục lớn hơn, tập hợp của chúng hình thành nên thế giới. Lại nói, thế giới cũng không phải chỉ một mà có rất nhiều, và tất cả chúng lại được nắm giữ bởi những giới diện cao cấp hơn gọi là cảnh. Đối với thế giới tu đạo mà ngươi đang sống hiện giờ thì có tất thảy tám cảnh“.
Dừng một chút, y nói tiếp:
“Bao bọc tám cảnh và các thế giới này là một không gian bao la, gọi là vũ trụ. Lại nói, vũ trụ cũng có lớn có nhỏ, bao gồm: tiểu vũ trụ, vũ trụ, đại vũ trụ và siêu cấp vũ trụ. Vũ trụ ngươi đang sống bất quá chỉ là một tiểu vũ trụ nho nhỏ mà thôi“.
...
“Tại sao ngươi lại nói với ta những điều này?“.
“Chẳng phải vừa rồi ngươi có ý hỏi ta về Đại đạo đó sao. Vũ trụ, thế giới, vạn vật sinh linh đều bắt nguồn từ Đại đạo mà nên“.
Trầm mặc một đỗi lâu, Vương Chi hỏi:
“Vậy còn ngươi, ngươi là gì?“.