Abito trở về phòng trong tâm trạng đầy sự hoài nghi. Sao không hoài nghi cho được chứ, anh vừa bị một cô bé bảo là không giống người đấy, đáng nói hơn là cả hai chỉ vừa mới gặp lần đầu. Cô bé chẳng có lý do gì để dối gạt hay trêu đùa anh cả, như vậy nghĩa là cô bé nói thật lòng. Nhưng mà... anh thật sự không giống người sao? Không thể nào... Như để chứng minh cho sự phủ định của mình, Abito đi thẳng vào phòng tắm, tiến đến phía trước chiếc gương treo tường cỡ lớn...
Mũi thon, mắt đen, mày rậm, tóc màu hạt dẻ... Rõ ràng đây là một gương mặt đẹp, Abito tự tin về điều đó. Anh không thấy mình có chỗ nào không giống người hết, hoàn toàn không.
“Chắc là cô bé chỉ nói đùa thôi“. - Abito tự trấn an mình.
Thở một hơi ra miệng, anh quay đầu bước ra ngoài, nằm lăn ra giường sau khi đã cởi bỏ bộ com-lê ra khỏi người. Nằm được một lúc, anh chợt ngồi dậy, đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bắt đầu bấm những con số quen thuộc.
“Xin chào“. - Đầu dây bên kia, giọng một cô gái cất lên.
“Là anh đây, Marine“. - Abito nói.
“Anh? Nhưng anh nào cơ?“.
“Marine, là anh đây. Em không nhận ra giọng anh sao?“.
“Ừm... Xin lỗi, nhưng thật sự là tôi không nghe ra được. Vậy nói đi, anh là ai? Tôi có nhiều anh lắm. Johan, Jack, Thomas, Robert, Tom, Mike,... anh là ai trong số đấy?“.
“Marine, đừng đùa nữa“.
“Hừ, em thích đùa đấy“.
“Em sao thế? Ai chọc giận em à?“.
“Ai? Ngoài anh thì còn có ai chứ?“.
“Anh? Marine, anh đã làm gì em nào?“.
“Cả ngày nay anh đã không gọi điện cho em“.
“Vì vậy mà em giận anh sao? Marine, em thật trẻ con“.
“Ừ, em là một con bé đấy, thưa nhà văn lớn tuổi“.
“Xì...“.
“Anh cười gì chứ?“.
“Không... Không có gì. Chỉ là anh vừa bị một con mèo liếm vào mặt thôi“.
“Abito, không phải anh bị dị ứng với mèo sao?“.
“À... đây là một con mèo đặc biệt, thật lạ là anh có thể ôm nó cả ngày mà chẳng bị gì cả“.
“Anh gạt em đúng không? Làm gì có con mèo nào như thế chứ. Em là một bác sĩ đấy nhé“.
“Anh không lừa em đâu, quả thật là có một con mèo như vậy và tên của nó là Marine“.
“Hả? Marine? Mari... Abito! Anh dám bảo em là mèo! Anh... Em sẽ giết anh!“.
“Vậy khi nào em sẽ đến Einland?“.
“Không lâu đâu Abito, em thề đấy. Anh cứ chờ đó đi, hừ, em cúp máy đây“.
“Marine... Marine...“.
“Cô ấy sẽ không đến đây thật đấy chứ?“. - Abito lẩm bẩm - “Chắc là cô ấy chỉ nói thế vì bị mình trêu tức thôi“. Đặt điện thoại về chỗ cũ, một lần nữa, Abito lại ngả lưng ra giường.
Sáng hôm sau.
“Cốc cốc”