Phù Thiên Ký

Chương 104: Chương 104: Kiếp Trước Của Vương Chi (9)




“Cô ấy là Marine“. - Abito chủ động giải thích.

“Cô ấy là vợ anh sao?“. - Theresa dò hỏi.

“Tôi chưa có gia đình, thưa tiểu thư. Cô ấy là bạn gái tôi“.

“Anh có thích cô ấy không?“.

“Tất nhiên rồi“.

“Anh có yêu cô ấy không?“.

“Tôi nghĩ là rất nhiều“.

“Vậy... anh sẽ cưới cô ấy chứ?“.

“Nếu tôi không bị cô ấy từ chối“.

“Cô ấy không yêu anh sao?“.

“Có chứ, nhiều như tôi yêu cô ấy“.

“Vậy sao anh lại nói là anh sẽ cưới nếu anh không bị cô ấy từ chối?“.

“Tiểu thư, nó... ừm... nó chỉ là một kiểu nói đùa“.

“Vậy tại sao anh biết là cô ấy yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy?“.

Lần này thì Abito triệt để bị làm cho lúng túng: “Bởi vì... Ừm... Nó là vì... vì cảm giác. Phải, là cảm giác“.

“Cảm giác?“. - Theresa nghe xong mà gương mặt mờ mịt.

Nhìn vào gương mặt kia, Abito chỉ muốn nói một câu: “Xin cô đừng hỏi nữa“. Những câu hỏi của cô bé quả thật... như một đề toán. Mà Abito thì sao? Anh là một nhà văn.

Cũng chẳng biết là Theresa có thấu hiểu được “nỗi khổ” của Abito hay không, tuy nhiên rốt cuộc thì cô bé đã không tiếp tục truy hỏi về những vấn đề ấy nữa.

“Thật may“. Trong lòng Abito thầm thở phào một hơi. Anh chưa từng nghĩ việc trò chuyện với một cô bé lại có thể khiến anh lúng túng như vậy. Để đảm bảo rằng cô bé sẽ không “bất chợt” nảy ra câu hỏi nào khác nữa, anh đánh lạc hướng: “Tiểu thư Theresa, cô tìm tôi có việc gì không?“.

Nghe Abito hỏi, Theresa bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn anh một cách chăm chú. Kế đó, chẳng rõ nghĩ thế nào mà cô bé lại tiến đến bên cạnh anh, hơi chần chừ rồi đưa cánh tay trắng xinh chạm vào má trái anh.

“Tiểu thư Theresa...“.

“Nó có làm anh đau không?“.

Trước câu hỏi không đầu không cuối của Theresa, Abito hơi nghi hoặc: “Tiểu thư, cô muốn nói về cái gì? Tôi không hiểu lắm“.

“Tôi nhìn thấy dấu vết trên mặt anh, sáng nay“.

Dấu vết? Giờ thì Abito đã hiểu. Hẳn là cô bé muốn nói tới dấu tay mà Rusalka đã “tặng” cho anh. Nhớ lại sự việc đã xảy ra, bất giác, tâm trạng anh chùng xuống hẳn.

“Có đau không?“.

Theresa... cô bé... đang quan tâm mình sao? Abito tự hỏi. Nhìn vào gương mặt như thiên sứ kia (mà có lẽ cô bé vốn dĩ đã là một thiên sứ), trong lòng Abito bỗng như có gì đó xao động. Anh mỉm cười và bảo:

“Tôi không sao, nó chỉ như một sự va chạm thôi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.