T-Tứ… tứ a di?
Toàn thân nam tử nhất thời bất động.
Hắn… vừa nghe cái gì?
Cô gái kia… nàng bảo mình là…
Có lẽ vì quá bất ngờ, quá khó tin, phải mất một lúc nam tử mới phản ứng lại.
“Ngươi vừa nói mình là… tứ a di của ta?”.
Chưa vội trả lời nam tử, cô gái quay sang ngoắc tay gọi Tiểu Kiều.
Đợi cho đối phương e dè tiến lại, nhanh như chớp, cô gái cong tay búng thẳng lên trán nàng.
“Phốc!”.
“Rầm!’.
“Tiểu Kiều!”.
“Bịch”.
Thoáng liếc qua thân ảnh nhỏ nhắn hiện đang nằm bất động cạnh vách đá, cô gái tặc lưỡi:
“Hình như ta vừa lỡ tay rồi”.
Trong lòng nàng… thật là có chút áy náy. Chỉ là… sự áy náy kia không tồn tại được lâu lắm. Nó vừa sinh ra thì đã lập tức bị chính kẻ sinh ra mình vùi dập ngay.
Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nàng bảo với nam tử:
“Đừng lo lắng, nàng chỉ bị ngất đi thôi. Một xíu là tỉnh lại ngay ấy mà”.
Hệt như lật sách, sắc mặt cô gái bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Nhìn thẳng vào mắt nam tử, thay vì giải đáp nghi hoặc ban nãy của hắn thì nàng lại hỏi:
“Tiểu tử, ngươi hẳn là biết bản thân cũng không phải nhân loại đơn thuần chứ?”.
Nghe xong, tâm tình nam tử vốn chỉ vừa bình ổn được đôi chút liền bị xáo trộn lên. Cố che đi sự bất thường của mình, hắn giả vờ trấn định:
“Không phải nhân loại đơn thuần? Ngươi đang nói gì vậy? Lẽ nào ngươi nghĩ ta là yêu tộc ngụy trang?”.
“Yêu tộc?”.
Che miệng cười khẽ, cô gái lắc đầu: “Tiểu tử ngươi thì làm sao có thể là yêu tộc được chứ? Nếu ngươi bảo mình là ma tộc thì sẽ thích hợp hơn a”.
Lần này thì nam tử không cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Cô gái kia, nàng ta thật sự là biết…
…
Im lặng hồi lâu, nam tử rốt cuộc cũng lên tiếng:
”Ngươi… thật ra là ai?”.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chính là tứ a di của ngươi… Nhưng coi bộ ngươi dường như chẳng mấy tin tưởng lắm”.