Phù Thiên Ký

Chương 181: Chương 181: Thân Phận Thật Sự




Giữa lúc đám người tám đại tông môn còn chưa biết phải làm sao thì bên kia, một trong số hai lão nhân hướng về cô gái hiện còn đang hờ hững ngó quanh, hỏi:

“Cố sư muội, muội có lời gì muốn nói không?”.

Vừa nghe lão nhân xưng hô như vậy, đám người tám đại tông môn lập tức biến sắc.

Lão nhân mới nói gì? Sư muội?

Cô gái chỉ có tu vi Linh châu cảnh đệ lục trọng kia lại là sư muội của hai lão nhân?

Mặc dù bọn họ không nhận ra được tu vi Thiên hà đệ thất trọng của hai lão nhân, nhưng là với kiến thức cũng như kinh nghiệm từ những lần trước, mức phỏng đoán so với thực tế cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Theo lý thì cô gái kia không có khả năng là sư muội của hai lão nhân được. Thú thật là từ nãy giờ, bọn họ chỉ cho rằng nàng là hậu nhân hậu bối gì đó thôi.

Sư muội ư? Hoàn toàn là không ngờ tới. Xác thực là đối với Tứ Thiên Điện, sự hiểu biết của họ rất ít, tuy nhiên, một số kiến thức cơ bản thì họ vẫn có nghe nói qua. Theo đó, bối phận trong môn phái này có thể chia ra làm ba tầng thứ chính: đầu tiên và thấp nhất là những tu sĩ có tu vi dưới Linh châu đệ cửu trọng, gọi là tầng lớp đệ tử; tiếp theo là những tu sĩ có tu vi từ Thiên hà đệ nhất trọng cho đến Thiên hà đệ lục trọng, gọi là tầng lớp trưởng lão ngoại thiên; cuối cùng là những tu sĩ có tu vi từ Thiên hà đệ thất trọng trở lên, bao gồm các trưởng lão nội thiên, điện chủ, hộ pháp,…, đẳng cấp phải nói là cực kỳ sâm nghiêm.

Tu vi của cô gái kia chỉ là Linh châu đệ lục trọng, xét theo cấp bậc thì thuộc vào tầng lớp đệ tử của Tứ Thiên Điện, so với hai lão nhân thì bối phận rõ ràng là kém hơn nhiều, theo lý thì không thể nào là sư muội của họ được mới đúng.

Ấy vậy mà điều không thể ấy đã biến thành có thể. Vừa rồi hai lão nhân kia thực sự đã gọi nàng là sư muội.

Chuyện này… chẳng hợp lẽ thường tí nào cả.

Phải, đúng là không hợp, hoàn toàn không hợp. Nếu mà hợp thì… người của tám đại tông môn đã chẳng mắc phải sai lầm a!

Nghĩ đi, cô gái kia là sư muội của hai lão nhân, như vậy cũng có nghĩa nàng và họ là cùng bối phận, thế mà vừa rồi người của tám đại tông môn chỉ hời hợt chào đón nàng bằng một cái gật đầu kèm với một nụ cười thân thiện trong khi đối với hai lão nhân thì lại cung kính cúi đầu, cái này… cũng không khỏi quá vô lễ đấy!

Cô gái kia, thân phận người ta cao quý hơn họ nhiều lắm a!

Gật đầu? Nở một nụ cười thân thiện?

Đám người của tám đại tông môn thật là muốn tát vào bộ mặt của mình lúc đó mấy cái. Nếu như thời gian quay ngược trở lại thì bọn họ tuyệt đối sẽ rất cung kính cúi đầu trước cô gái kia ngay, chỉ có điều… thời gian có thể quay ngược được sao?

Bây giờ thì bọn họ đã hiểu tại sao khi nãy hai lão nhân lại có biểu hiện không hài lòng, tất cả đều là bắt nguồn từ sự thiếu tôn trọng của bọn họ dành cho cô gái kia.

Sai lầm tất nhiên là cần phải được sửa đổi, tám đại tông môn kẻ nào cũng đều hiểu được.

Lần này, bước lên trước vẫn Cao Tất Hàn. Hắn hướng ánh mắt về cô gái kia, đang định nói thì bất ngờ, một thân ảnh lao lên chắn trước người hắn.

Là Công Tôn Quy.

Dáng vẻ khiêm nhường, ánh mắt chân thành, Công Tôn Quy nhìn cô gái, cúi người thật sâu:

“Vãn bối Công Tôn Quy, xin kính cẩn nghiêng mình ra mắt Cố tiền bối”.



Im lặng.

Cao Tất Hàn im lặng. Đám người tám đại tông môn im lặng.

Cái tên Công Tôn Quy kia… hắn như vậy… như vậy cũng không khỏi làm quá đi.

Vãn bối? Cố tiền bối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.