Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng từ trong giấc mộng tỉnh lại. Phải, với hắn thì đó là mộng. Hắn cho rằng như thế. Chỉ là... ý nghĩ ấy đã nhanh chóng bị đập tan, bởi thực tại.
Vừa hiện ra trong tầm mắt hắn là một mái tóc rối, một bờ vai gầy, một tấm lưng ong... Là một cô gái. Đáng nói hơn là cô gái này lại hoàn toàn xích lõa và đang nằm ngay trong lòng hắn!
Ánh mắt hoảng hốt, Vương Chi chầm chậm nhìn xuống dưới...
Ong!
Cả người hắn lập tức bất động. Hệt như cô gái trong lòng, hắn cũng hoàn toàn xích lõa, kinh khủng hơn nữa là... thứ đó của hắn lại đang ở ngay bên trong nàng!
Mặt cắt không còn giọt máu, Vương Chi vội vã tách ra, liên tiếp thụt lùi.
“Ưm...“.
Bị hắn làm kinh động, cô gái kia khẽ kêu lên một tiếng, mày cau lại vì đau. Nàng từ từ mở mắt ra...
Qua vài giây ngắn ngủi, ý thức nàng cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Ngay lập tức, nàng đưa mắt kiểm tra cơ thể.
Trầy xước... đỏ hồng... thâm tím... những dấu vết rải đầy trên người nàng.
Đau đớn, khuất nhục, nước mắt nàng lại một lần nữa chảy xuống. Trinh tiết của nàng, trong trắng của nàng, tất cả... tất cả đều đã mất hết rồi... mất hết rồi... mất hết rồi... mất hết rồi!!
Tại sao?!
Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?!
Tại sao?!!
Từ đau đớn chuyển sang oán hận, nàng đưa mắt tìm kiếm, đối tượng thì hiển nhiên là kẻ đã cướp đi trinh tiết của nàng: Vương Chi.
Phía đối diện, Vương Chi vốn đã vô cùng hoang mang thì nay lại càng chết lặng. Không phải vì hắn bắt gặp ánh mắt ngập tràn oán hận kia mà là... hắn nhìn thấy một thân ảnh khác nữa.
Là Lăng Tố.
Nàng nằm ngay đấy, cả người không một mảnh vải che thân...
Vậy còn cô gái kia, người mà hắn vừa ôm ấp trong lòng, nàng là ai?
Bất giác, ánh mắt Vương Chi khẽ động.
Thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đen tuyền, mắt phượng uy nghi, mày cong như liễu, môi tựa hoa đào...
Gương mặt này... gương mặt này...
Sau một thoáng nghĩ ngợi, ánh mắt Vương Chi lóe lên.