Không cố ý?
Vương Tuyết Nghi sao lại chẳng biết điều này. Thế nhưng sự trong sạch đã mất đi của nàng lẽ nào cứ như vậy mà cho qua? Một câu không cố ý thì có thể rũ bỏ tất cả ư?
“Trưởng lão“. - Thần sắc lạnh lùng, Vương Tuyết Nghi nhất quyết - “Ta không thể cao thượng như người. Ta nhất định phải giết chết hắn“.
Vừa dứt câu, thân ảnh Vương Tuyết Nghi tức thì di chuyển vòng ra sau Vương Chi, lại lần nữa tung chưởng.
“Ba!“.
Và cũng lại lần nữa, nàng bị Lăng Tố ngăn cản.
“Trưởng lão, người nhất quyết muốn bảo vệ hắn - kẻ đã làm ô nhục người?“.
Chứng kiến thái độ lặng thinh của Lăng Tố, Vương Tuyết Nghi không khỏi căm tức.
Tại sao chứ?
Nam nhân kia rõ ràng đã chà đạp nàng, đã phá nát thanh danh của nàng, vì cớ gì mà nàng lại còn muốn bảo vệ hắn?
Yêu thích ư?
Giữa một trưởng lão cao cao tại thượng và một tên đệ tử tầm thường?
Vương Tuyết Nghi thấy sao mà khó tin.
Qua một đỗi trầm mặc, Vương Tuyết Nghi cuối cùng cũng giằng nỗi oán hận lại. Nàng biết, hôm nay nàng sẽ không thể nào giết được gã nam nhân kia.
“Mối hận hôm nay, Vương Tuyết Nghi ta thề sẽ bồi lại gấp mười lần“.
Thầm phát thệ, Vương Tuyết Nghi hít sâu một hơi, thoáng liếc xung quanh rồi hướng Vương Chi bảo:
“Nếu ngươi dám đem chuyện hôm nay nói ra, dù chỉ một chữ, ta cũng nhất định sẽ bầm thây ngươi ra vạn đoạn“.
Cũng chẳng đợi Vương Chi hồi đáp, nàng quay sang Lăng Tố, bất ngờ nói:
“Trưởng lão, xin người hãy phân chia“.
Thấy Lăng Tố tỏ vẻ nghi hoặc, nàng bổ sung:
“Ta muốn nói tới những tài bảo ở đây“.
Nghe nàng nói vậy, lúc này Lăng Tố mới đưa mắt quan sát xung quanh...
Quả thật là một bảo tàng. Đó là nhận xét của Lăng Tố. Trong thạch thất này, có thể nói khắp nơi đều là bảo vật. Từ chiếc ghế, tấm thảm cho đến bồ đoàn, tượng đá,..., tất cả đều vô cùng giá trị. Tuy nhiên, thứ giá trị nhất thì vẫn là chiếc giới chỉ màu đen của lão nhân Chu Bát nọ. Mặc dù hiện tại lão đã tan thành mây khói, thế nhưng giới chỉ kia cùng yêu đan của lão thì vẫn còn.
Nghĩ xem, Chu Bát là ai?
Chính là chủ nhân của tòa động phủ này. Nếu ví tòa động phủ này là một bảo tàng thì những thứ giá trị nhất sẽ được cất ở đâu?