...
“Rốt cuộc cũng về tới“.
Vương Chi đem Nhược Hy đặt xuống đất, thở phào một hơi, hướng đám người Ni Na, lên tiếng:
“Chào các ngươi, ta về r... r...“.
Còn chưa kịp nói xong chữ “rồi” thì Vương Chi đã đem nó nuốt trở vào lại. Hắn phát giác mấy vị đồng môn của mình hình như không được bình thường lắm. Nhất là Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh và Ni Na kia, bọn họ... gương mặt bọn họ hình như đang có sát khí ẩn hiện...
Bất giác, thay vì tiếp tục tiến lên thì Vương Chi thụt lùi lại.
“Các ngươi... các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?“.
Sắc mặt âm trầm, Ni Na vừa bước lại gần Vương Chi vừa hỏi: “Vương Chi, lúc nãy ngươi vừa mới nói gì?“.
“Ta nói cái gì?“.
“Ngươi bảo ai là heo?“.
Heo?
Thoáng hồi tưởng, Vương Chi thuận miệng đáp: “Lúc nãy ta nói nữ nhân đều là heo“.
Sau khi nói xong, lúc này Vương Chi mới phát giác có điều không ổn. Câu hỏi của Ni Na, bộ dạng âm trầm và gương mặt ẩn hiện sát khí kia... Xâu chuỗi lại tất cả, cuối cùng hắn đưa ra kết luận: lời ví von nữ nhân giống heo nọ đã khiến các nàng tức giận.
Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, hắn vội “thanh minh”:
“À không, ý ta không phải như vậy. Ni Na sư tỷ, các ngươi đừng hiểu lầm. Đó là một câu nói hàm ý, các ngươi hiểu không. Heo cũng rất đáng yêu, cũng có nhiều đức tính tốt...“.
Mặc dù Vương Chi đã cố gắng giải thích, đã đem toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của một con heo ra kể, tuy nhiên, nó chẳng có hiệu quả mấy. Hoàng Nữ Tú Anh và Hà Linh sao thì chưa rõ chứ Ni Na thì càng nghe hắn giải thích trong lòng nàng lại càng khó chịu. Cái gì mà hàm ý? Cái gì mà đức tính? Tất cả đều là ngụy biện!
“Hừ! Hết ví ngực ta là dưa hấu giờ lại đem gom ta so sánh với heo. Ngươi đúng là muốn kiếm chuyện mà“.
Trong mắt Ni Na bây giờ, Vương Chi sao mà đáng ghét, bộ mặt hắn sao mà khó ưa đến kỳ lạ, thậm chí ngay đến lời nói hắn khi lọt vào tai nàng cũng chẳng khác gì tiếng con chó con mèo kêu cả. Càng nhìn hắn nàng lại càng thấy bực bội. Mà bực bội thì sao? Phải giải tỏa.
Và thế là trong lúc Vương Chi đang cố gắng “sửa chữa lỗi lầm”, Ni Na âm thầm đưa tay về phía sau, lặng lẽ lấy ra một cây châm dài chừng bốn tấc, màu trắng ngà rồi tiến lại gần hắn.
“Sư tỷ, chuyện gì vậy? Có gì... “. - Mắt thấy Ni Na chỉ còn cách mình chưa đầy ba bước chân thì Vương Chi không khỏi cảnh giác lên tiếng. Tiếc rằng... đã muộn. Ni Na đã xuất thủ. Cánh tay thon của nàng lúc này tựa như một con độc xà nhắm vào cổ hắn đánh tới, tốc độ có thể nói là cực nhanh.
Dưới tình thế cấp bách, linh lực trong người Vương Chi cấp tốc chuyển động. Hắn nghiêng người ra sau, đến khi thân thể chỉ còn cách mặt đất chừng một gang tay thì bỗng dừng lại, tiếp đó thì bàn chân liên tiếp đạp đất thoái lui, động tác thật sự là hết sức kỳ diệu.