“Tiếc rằng người tính không bằng trời tính. Năm đó, mặc dù ta đại nạn không chết nhưng thần hồn lại bị thương vô cùng nghiêm trọng, phải mất hơn bốn mươi năm bế quan điều trị mới vượt qua được nguy cơ tan vỡ… Ngay khi vừa tìm lại sự sống, ta lập tức trở về Vân Lam đại lục này, tìm đến gia đình đã gửi gắm ngươi…”.
Nói tới đây, gương mặt Na Trát Sa Đài bỗng trở nên lạnh lẽo đi hẳn:
“… Chỉ có điều… bọn họ đã không còn ở đó nữa. Tuy rằng trong cơ thể ngươi có huyết mạch của ta, nhưng là ngoài huyết mạch thì còn có Thiên Tàm Thủy nữa. Như lúc nãy ta đã nói, Thiên Tàm Thủy có công dụng che giấu khí tức cực kỳ hiệu quả, dù là với tu vi của ta cũng chẳng cách nào cảm nhận được. Thậm chí kể cả trước đó, khi đem huyết mạch của ngươi phong ấn, ta có cố tình để lại linh hồn ấn ký của mình thì cũng chỉ có thể nhận dạng được bằng cách sử dụng miếng ngọc được tạo thành từ một phần mười số Thiên Tàm Thủy đã giúp ngươi giải khai một tầng phong ấn kia thôi”.
“Để tìm ngươi, ta chỉ còn cách lân la dò hỏi những người dân sinh sống trong ngôi làng của gia đình nọ. Sau gần một tháng tìm kiếm, rốt cuộc ta cũng gặp được bọn họ. Tình cảnh của bọn họ khi đó rất tốt, đã là đại phú hộ giàu có quyền uy… Phải, nhờ số tài bảo của ta nên bọn họ đã có được cuộc sống sung sướng như vậy. Ấy thế mà… đứa trẻ ta nhờ bọn họ nuôi dưỡng thì lại…”
“Lũ cặn bã đó đã đan tâm đem nó vứt đi! Thật khốn nạn!... Lúc đó ta đã vô cùng tức giận. Không nói hai lời, ta lập tức đem cả nhà lũ khốn đó giết sạch! Một mạng không chừa!”.
Hít sâu một hơi, Na Trát Sa Đài nhìn sang nam tử, dịu giọng lại:
“Tiểu Cốt Đãi, ngươi không biết a di đã lo lắng đến thế nào đâu. Lúc đó ngươi chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh, huyết mạch ma tộc bị phong ấn, thể trạng lại yếu đuối như vậy, rủi mà ngươi có bất trắc gì… ta thật không biết phải giao phó thế nào với mẫu thân ngươi…”.
…
…
Cuộc đối thoại giữa Na Trát Sa Đài và nam tử cứ thế tiếp tục diễn ra. Chuyện của quá khứ, việc của tương lai, những thứ phải nhớ, những điều phải làm, từng cái từng cái đều được Na Trát Sa Đài nói một cách hết sức chi tiết. Nhất là khi đề cập tới thực lực của nam tử hiện giờ, trong lòng nàng không khỏi có chút vui mừng kích động.
“… Tiểu Cốt Đãi, với tư chất kém cỏi của ngươi năm xưa, thật sự có nằm mơ ta cũng chẳng tài nào tưởng tượng nổi ngươi sẽ có được thành tựu như hôm nay. Hỏa chủng thất lạc, hơn nữa lại còn lớn lên tại một nơi nghèo tài nguyên như đại lục Vân Lam này, thế mà ngươi vẫn trưởng thành được như vầy… a di thật rất vui mừng…”.
Sau khi nói xong mấy lời đó thì Na Trát Sa Đài nhanh chóng quay mặt đi, khóe mắt ươn ướt thấy rõ…
Biết nam tử vẫn bình an, lại còn có thực lực vượt xa tu sĩ đồng cấp, Na Trát Sa Đài dĩ nhiên là rất vui mừng. Thế nhưng so với mừng vui thì cõi lòng nàng còn có một cảm xúc khác đang trỗi lên mạnh mẽ hơn nhiều: xót xa.
Trên đời này làm gì có thứ lợi ích nào nhận được mà không phải trả giá. Đối với một đứa trẻ bị người ta đem vứt bỏ, để bình an lớn lên cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi; còn như trở thành tu sĩ, đặt chân lên con đường tu tiên luyện đạo, thoát khỏi Phàm thai, vượt qua Khai nhãn, đột phá Tích thủy, Linh Tuyền, thành tựu Linh châu…, đây đã không thể gọi là may mắn nữa rồi. Một kẻ có căn cơ xuất chúng còn chưa chắc đi đến được mức này chứ đừng nói một người tư chất kém cỏi như nam tử. Cơ duyên, vận khí, chắc chắn là có, hơn nữa còn phải rất lớn.
Nhưng như vậy là đủ sao?
Tuyệt đối chưa. Na Trát Sa Đài dám khẳng định như vậy. Để có thể dùng một cơ thể yếu đuối tu luyện đến Linh châu đệ ngũ trọng như hôm nay, tiểu Cốt Đãi của nàng chắc chắn đã phải đánh đổi rất nhiều. Kể đâu cho xa, chỉ riêng thứ công pháp khủng bố mà hắn đang tu luyện kia cũng đã đủ nói lên tất thảy rồi. Một loại công pháp áp chế được cả huyết mạch hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, hơn nữa còn khiến hắn đánh mất lý trí, dù là người từng trải vô số mưa gió như Na Trát Sa Đài nàng cũng không khỏi âm thầm rung động…
Chứng kiến nam tử mạnh mẽ, Na Trát vừa mừng vừa xót. Giá như nàng có thể tìm lại hắn sớm hơn, có thể chăm lo cho hắn, sớm tối bầu bạn với hắn… như thế thật tốt biết bao.