Phù Thiên Ký

Chương 226: Chương 226: Thu Phục Mai Diễm Phương








“Các ngươi… các ngươi thật ra là ai?!”.

“Ngươi không cần phải hốt hoảng như thế…”.

Vừa nói, Na Trát vừa đỡ Mai Diễm Phương dậy, dìu tới bên ghế.

“… Chúng ta không có ý làm hại ngươi, yên tâm đi”.



Lát sau.

Kinh hãi qua đi, Mai Diễm Phương dần bình tĩnh lại. Nói thế nào cũng là cốc chủ một phương, tâm cảnh tất nhiên không thể quá kém được.

Lần lượt liếc qua Vương Chi và Na Trát Sa Đài, nàng nói:

“Gan các ngươi cũng thật lớn, dưới mắt một chân nhân lại dám làm càn như vầy…”.

“Bộp! Bộp! Bộp!”.

Na Trát nghe xong liền vỗ tay “tán thưởng”:

“Mai Diễm Phương đúng không? Ngươi đúng là biết suy nghĩ đấy. Ừm, dù nó hơi ngu ngốc một chút”.

Cũng chẳng cho đối phương cơ hội phản biện hay phủ định cái gì, nàng tiếp tục:

“Việc tại Vạn Kiếm Môn có một chân nhân đang cư ngụ, chúng ta đương nhiên biết rõ. Nhưng, chúng ta vẫn đến, hơn nữa còn ra tay với ngươi… Ngươi nói xem, chúng ta có sợ tên chân nhân kia không?”.

“Mai Diễm Phương”. – Lần này lên tiếng là Vương Chi – “Ta khuyên ngươi đừng ôm hy vọng hay định làm chuyện gì ngu ngốc. Nữ nhân quái dị đang đứng trước mặt ngươi là một chân nhân hàng thật giá thật đấy. Bàn về tu vi thì nàng ta còn cao hơn Hoàng Thiên Hóa kia hai cảnh giới”.

H-Hai cảnh giới?

Mặc dù không rõ Hoàng Thiên Hóa là Linh anh mấy trọng, thế nhưng dựa vào cách xưng hô lẫn thái độ của đám người Tứ Thiên Điện dành cho hắn thì Mai Diễm Phương cũng phần nào đoán ra được một hai. Đó rõ ràng là một đại nhân vật đích thực.

Vậy mà tên Vương Chi kia vừa mới nói gì?

Theo phản ứng tự nhiên, Mai Diễm Phương không tự chủ mà nhìn kỹ vị “nữ nhân quái dị” kia hơn.

Và… càng nhìn thì nàng càng mờ mịt, bởi đơn giản là nàng chẳng hề cảm nhận được cái gì hết.

“Ngươi nhìn chằm người khác như vậy sẽ rất dễ khiến họ bực mình đấy”. – Na Trát nói, giọng không lấy gì làm thân thiện.

Thú thật là nàng đang cảm thấy hơi khó chịu. Có điều nguyên nhân không xuất phát từ Mai Diễm Phương mà là Vương Chi. “Nữ nhân quái dị”, đó là thứ đã làm tâm tình nàng bị ảnh hưởng.

Cố ý lại như vô tình, nàng chỉ tay về phía Vương Chi, tự mình xác nhận:

“Đúng như tên nam nhân bất thường này nói, ta đích thị là một tu sĩ Linh anh đệ bát trọng, cao hơn Hoàng Thiên Hóa kia hai trọng”.

Mặc kệ Mai Diễm Phương có tin tưởng hay không, nàng trực tiếp đi thẳng vào đề:

“Như lúc nãy ta đã nói, chúng ta không có ý hại ngươi. Nhưng, sự an toàn này chỉ được đảm bảo chừng nào ngươi làm theo những gì chúng ta yêu cầu. Mà yêu cầu đó thì ngươi đã được nghe rồi đấy: ký kết linh hồn khế ước”.

Mai Diễm Phương nghe xong nhưng chẳng nói gì. Nàng đang hoang mang. Linh hồn khế ước, bốn chữ này thật là rất nặng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.