…
…
Nửa giờ sau.
Tại mỏm đá cũ, dưới ánh trăng dịu nhẹ…
Vương Chi và Na Trát vẫn còn đứng đấy, trong những câu chuyện, nghiêm túc thì ít mà vui đùa thì nhiều. Hầu như tất cả đều bắt nguồn từ Na Trát. Xem bộ dáng thì nàng có vẻ thích đùa bỡn Vương Chi, nếu đó thật sự chỉ là vui đùa.
Vương Chi ư?
Hắn dường như chẳng được chủ động gì mấy. Dẫu vậy, hắn cũng đã không để bản thân bị dụ hoặc. Theo đúng nghĩa đen.
Những vấn đề của hắn đã được giải đáp, tuy nó hơi khó khăn một chút. Ví như thời điểm giải khai tầng phong ấn huyết mạch thứ hai, nơi sẽ đến sau khi rời đại lục Vân Lam, phương pháp đề thăng tốc độ tu luyện cho Tiểu Kiều…
…
“Cốt Đãi, nếu ngươi đã không định đi Tứ Thiên Điện thì tại sao còn muốn tiếp tục tham gia Tông môn chi chiến, nó chẳng có ý nghĩa với ngươi lắm?”.
Trước nghi hoặc của Na Trát Sa Đài, Vương Chi chỉ đơn giản ngước nhìn ánh trăng trên cao, đáp một cách mơ hồ:
“Không, nó rất có ý nghĩa. Biết đâu ta lại được nhìn thấy một lần nữa… chuyện năm đó”.
“Tiểu tử ngươi thật là thích giữ bí mật cho mình”.
“Ai cũng có những bí mật cho riêng mình. A di chẳng phải cũng như vậy sao?”.
Cươi khẽ, Na Trát đồng tình: “Tiểu tử ngươi nói đúng. Mỗi người đều có những bí mật riêng tư, và nó chỉ được chia sẻ khi đã tìm được tri kỷ, hoặc… một thứ tương tự để thay thế”.
…
Qua vài phút trầm lặng.
Na Trát thu lại ánh mắt từ màn đêm sâu thẳm, đột nhiên quay sang nhìn Vương Chi, hỏi:
“Ngươi thật sự không định mang con rắn kia theo sao?... Ý ta là tiểu cô nương biến hóa từ Tuyết Linh Xà kia?”.
Không thấy Vương Chi hồi âm, nàng nói tiếp:
“Theo những gì ta quan sát được thì tiểu cô nương đó có vẻ rất có tình cảm với ngươi…”.
Trầm mặc hồi lâu, Vương Chi rốt cuộc cũng lên tiếng:
“Ta đã không còn là Vương Chi của năm đó nữa”.
Nói xong, mặc kệ Na Trát có hiểu hay không, hắn xoay người, cất bước.
“Đã không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”.
“Chờ một chút”.
Trước ánh mắt ngờ vực của Vương Chi, Na Trát bước tới.
“Có một chuyện quan trọng ta muốn nói với ngươi”.
“Là chuyện gì?”.
Na Trát không nói ngay mà hướng về phía tai Vương Chi, miệng dặn hờ: “Đừng nhúc nhích”.