…
…
“Ta không thích nàng”.
Đó là toàn bộ những gì mà Na Trát Sa Đài nhận được từ Vương Chi sau khi bản thân đã giảng giải, phân tích đến khô cả cổ họng.
Tóm lại, nói một cách ngắn gọn và dễ hiểu: Na Trát đã hoàn toàn thất bại trong việc giáo giục, sửa đổi tư tưởng của đứa cháu trai này.
Vương Chi, hắn căn bản là chẳng nghe lọt tai những lời nàng.
Đối với sự bảo thủ ấy, Na Trát cảm thấy vô cùng phiền muộn, đến độ biệt khuất. Trộm nghĩ nếu Vương Chi không có quan hệ ruột thịt thì chắc là nàng đã một chưởng đập chết hắn rồi.
“Cốt Đãi ơi Cốt Đãi, tư tưởng của ngươi đã bị đám nhân tộc kia làm hỏng hết rồi”.
Đè nén tâm tình, Na Trát Sa Đài thở mạnh một hơi, lắc đầu cảm thán:
“Tính cách của ngươi chẳng giống một ma tộc tí nào cả. Ma tộc không ai lại bảo thủ như ngươi. Nói ngươi hay, ở ma giới chúng ta thì kiểu ăn mặc như Mộ Thiên Thù tùy tiện liếc một cái là thấy cả tá đấy. Thậm chí ở nhiều nơi, tại một số lễ hội, mọi người còn thoát hết y phục chạy nhảy múa hát cùng nhau nữa kìa. Ăn mặc hở hang một chút thì có gì đâu chứ… Nhớ năm đó a di ngươi đây đã từng trần truồng đứng trước mặt hàng trăm nam nhân mà đánh nhau, vật lộn đấy. Nó mất mát gì đâu…”.
Liếc thấy sự ngờ vực hiện rõ trên mặt Vương Chi, Na Trát liền hỏi:
“Ngươi không tin?”.
“Không tin”.
Nhận được cái lắc đầu nọ, sự bực bội trong lòng Na Trát Sa Đài lại càng tăng thêm. Những lời nàng vừa kể cũng không phải giả a.
“Hừ, không tin? Vậy để ta chứng minh cho ngươi thấy”.
Nói đoạn, nàng đưa tay lên ngực, đem cúc áo cởi ra, động tác phải gọi là phi thường mau lẹ.
Loáng một cái, chiếc áo cụt tay bó sát của nàng đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
“A di, ngươi đang làm gì vậy?”.
Chẳng thèm hồi âm, Na Trát cúi người đem luôn chiếc váy xếp tầng sặc sỡ của mình cởi xuống.
Một thân hình hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt Vương Chi.
Trước nay, kể từ thời điểm lần đầu gặp mặt, thú thật là Vương Chi không mấy để ý đến tướng mạo của vị a di này. Có lẽ bởi vì mối quan hệ thân thuộc giữa hai người…
Nhưng bây giờ, ngay lúc này, khi thân thể kiều diễm mê người kia đập vào mắt hắn…
Có một điều mà Vương Chi không thể không công nhận, đó là Na Trát rất đẹp, cực kỳ đẹp, cả dung nhan lẫn dáng người. Xét một cách công tâm thì nhan sắc của nàng tuy chưa bì được với Lăng Mị nhưng có thể sánh ngang với Vương Tuyết Nghi, nhỉnh hơn tất cả những nữ nhân khác mà hắn từng biết; còn về dáng người, thiết nghĩ ngoại trừ Cố Hồng Nhan của Tứ Thiên Điện thì chỉ có Mộ Thiên Thù là sánh được với nàng.
Công nhận thì công nhận, tuy nhiên đó lại không phải điều Vương Chi để ý lúc này, làm hắn bận tâm nằm ở thứ khác.
“Thế nào?”. – Hết sức bình thản, Na Trát hất cằm, hỏi – “Bây giờ thì đã đủ hở hang rồi đúng không?”.
Chẳng thấy hồi âm, Na Trát tự mình suy diễn: “Xem ra là chưa”.
“Tốt thôi, để ta hở thêm tí nữa vậy?”.
Lời còn chưa ra hết thì tay Na Trát đã lại di chuyển, và lần này, thay vì phía trước thì nó được đặt ra sau. Tiếp đấy, những ngón tay khẽ động trong khi ánh mắt thì vẫn luôn chăm chú nhìn Vương Chi đứng đối diện…
“Bực”.
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Chiếc áo lót màu đen nho nhỏ của Na Trát đã được cởi bỏ. Và dĩ nhiên, bộ ngực mê người kia cũng hoàn toàn hiển lộ trong tầm mắt kẻ nào đó. Một chi tiết nhỏ cũng không sót…
Tình huống này khiến cho Vương Chi hơi mất tự nhiên. Hắn không nghĩ vị a di kia của mình lại thật sự làm thế.
Nhanh chóng quay mặt đi, hắn nói, giọng điệu có chút khác lạ:
“Ngươi thật tùy tiện”.
“Còn ngươi thì quá bảo thủ”.