Thú thật thì Na Trát Sa Đài chưa từng nghĩ là sẽ có nam nhân đã biết, có thể độc hữu mà lại không chịu tiếp nhận một bảo đỉnh như Cửu Khúc Tiêu Hồn.
Cái này nên gọi là tâm cảnh quá cao hay là tâm trí quá đần độn?
Vương Chi – Cốt Đãi kia, hình như hắn cũng không thuộc về hai loại này nha.
Và thế là một khả năng thứ ba lóe lên trong đầu Na Trát…
“Cốt Đãi, ngươi mau nói cho ta biết đi. Sinh lý của ngươi vẫn còn bình thường đúng không?”.
“Tứ a di, ngươi làm ơn đừng có suy diễn lung tung. Ta là một nam nhân bình thường”.
Bình thường? Bình thường mà bảo đỉnh dâng đến tận miệng lại không chịu ăn?
“Ta không tin. Ta phải kiểm tra thử”.
Vừa nói, Na Trát vừa đưa tay nắm lấy quần Vương Chi toan kéo xuống.
Trước hành động bất thường và đột ngột này, Vương Chi không khỏi biến sắc. Tự dưng lại bị một nữ nhân đòi lột quần kiểm tra cái gì đó, dù tính tình có lãnh đạm hơn nữa cũng khó mà phó mặc thờ ơ đấy.
“Soạt!”.
Nhanh như chớp, Vương Chi nắm chặt lấy hai cánh tay mềm mại thon thả của ai kia, ba phần khó chịu bảy phần kinh ngạc mà hỏi:
“Tứ a di! Ngươi đang định làm cái gì vậy?!”.
Trái với vẻ khẩn trương của Vương Chi, Na Trát rất thản nhiên đáp gọn:
“Kiểm tra”.
“Kiểm tra cái gì?”.
“Trong quần ngươi có cái gì thì ta kiểm tra cái đó”.
Vương Chi: “…”.
Sau khoảnh khắc lặng người ngắn ngủi, Vương Chi rốt cuộc cũng lấy lại năng lực phản ứng.
“Tứ a di, ngươi làm ơn đứng đắn một chút có được không. Chẳng có cái gì để ngươi kiểm tra đâu…”.
Lần này thì tới lượt Na Trát Sa Đài bất động.
Mắt không dám tin, Na Trát một tay che miệng, vừa lui vừa lắc đầu nhè nhẹ.
“Cốt Đãi, ngươi vậy mà thật sự…”.
Tới đó thì nàng chẳng nói tiếp nữa. Trước sự ngờ vựa của Vương Chi, nàng bất ngờ ngồi xổm xuống, hai tay vòng trên gối, kế đấy thì…
“Hức… hức…”.
“Tỷ tỷ… muội có lỗi với tỷ… mấy chục năm qua không thể chăm lo cho Cốt Đãi… để bây giờ nó… hức hức… hức…”.
Này…
Chứng kiến những gì đã và đang xảy ra, Vương Chi không khỏi có chút bối rối.
Chân nhân khóc, đây là lần đầu tiên hắn được thấy a.
Như chẳng đành nhìn tiếp, hắn xoay người bước đi, miệng chân thành khuyên nhủ:
“A di, đêm khuya gió mạnh, khóc nhiều coi chừng bị cảm lạnh”.
…
“Soạt!”.
Ngay lúc chân Vương Chi sắp rời khỏi mỏm đá, từ phía sau, một bàn tay vươn ra níu lấy vai hắn.
Quay người lại, Vương Chi tựa cười như không, hỏi: