Khoảng nửa giờ sau.
Hơi thở của Vương Chi rốt cuộc cũng dần bình ổn lại, từ trong nhập định, hắn chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một gương mặt đầy vẻ quan tâm, chủ nhân của nó thì hiển nhiên là Lăng Mị.
“Tiểu Vương Chi, ngươi thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?“.
Như thấy quan tâm bằng lời nói chưa đủ, nàng dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán Vương Chi, vừa lau vừa nói:
“Thật là khổ thân Tiểu Vương Chi của sư phụ, sao phải tự ngược đãi mình như vầy chứ“.
Nàng là đang làm cái gì đây? Mèo khóc chuột ư? Nhưng mà... dù là thế đi nữa cũng đừng nên xuyên tạc sự thật chứ!
Tự ngược đãi mình? Rõ ràng là hắn bị nàng ám toán đấy!
Thật trơ trẽn! Thật quá trơ trẽn! Da mặt của nàng quá dày rồi!
Nghiến răng hậm hực, Vương Chi đưa tay gạt tay nàng ra, dứt khoát quay mặt sang hướng khác, chẳng buồn để ý tới vị sư phụ cực phẩm nhất thế gian của mình nữa.
Tuy nhiên, không để ý là việc của hắn, riêng Lăng Mị, nàng lại thích để ý a.
“Vương Chi à, chỉ có mười vạn linh thạch thôi mà, làm gì mà phải tức giận như thế“.
Chỉ có mười vạn?
Nghe giọng tựa mây trôi nước chảy của nàng, Vương Chi suýt nữa thì không kiềm được mở miệng mắng to. Nếu như bỏ qua số tài bảo mà Lăng Tố đưa cho thì toàn bộ gia sản của hắn cộng lại cũng chỉ được hai mươi vạn linh thạch là cùng, ấy vậy mà nàng vừa há miệng là nuốt trôi cả phân nửa... Cái này gọi là gì?
Tham đến tận xương tủy! Đen đến tận linh hồn!
Trên đời sao lại có loại sư phụ thế này chứ? Lẽ ra nàng phải bị thiên lôi gõ cho mấy búa rồi mới đúng a!
Thầm hô trời đất bất công, Vương Chi lại lần nữa quay mặt đi, xem dáng vẻ thì hẳn là nhất quyết không thèm ngó ngàng tới Lăng Mị nữa.
Nếu như là một người khác, bị lờ đi như vậy thì khẳng định sẽ dừng bắt chuyện ngay, chẳng ai thích dùng mặt nóng đi dán mông lạnh hết. Nhưng thật không may cho Vương Chi, đang đối diện với hắn lại là Lăng Mị - một kẻ luôn thích phá hỏng quy tắc.
Mặc kệ bộ mặt thờ ơ của hắn, nàng vẫn tiếp tục ríu ríu bên tai:
“Vương Chi, trò chuyện với sư phụ một lát đi, lâu lắm sư đồ chúng ta mới gặp lại mà“.
“Vương Chi...“.
“Tiểu Vương Chi...“.
...
“Tiểu Chi Chi...“.
...
...
Cùng lúc, tại Đạm Tình Cư.