Bĩu môi xem thường, Lăng Mị khai sáng tư tưởng cho đệ tử mình:
“Vương Chi, ngươi như vậy là rất cổ hũ có biết không. Người ta đã không cấm thì tại sao lại chẳng dùng? Ngươi tưởng đánh đánh chém chém mà hay sao? Chiến thắng mới là quan trọng. Đánh đẹp mà bị người ta giết thì cũng chỉ có nước đem đi chôn cất thôi. Nhớ kỹ, phải vận dụng tất cả thủ đoạn để giành lấy chiến thắng. Làm người là phải có thủ đoạn, biết chưa?“.
Nghe xong, Vương Chi nhất thời trầm mặc. Hắn cảm thấy mấy lời của sư phụ hắn... hình như cũng hơi có lý.
Phía đối diện, Lăng Mị thấy thế thì tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Vương Chi, nghe ta đi. Hết thảy những gì ta vừa nói đều là kinh nghiệm xương máu cả đấy. Lại nói, năm xưa sư tổ khai phái của Yêu Tông chúng ta cũng là một đại cao thủ dùng độc trùng đấy“.
“Sư phụ, người nói thật chứ?“.
“Nửa câu không giả. Ngươi có biết tại sao môn phái chúng ta lại gọi là Yêu Tông không? Chính là bởi do năm đó sư tổ vì quá giỏi dùng độc trùng nên mới đặt như thế. Độc trùng thì cũng là yêu trùng mà“.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Vương Chi đột nhiên hỏi:
“Vậy sao sư tổ lại đặt là Yêu Tông mà không phải Trùng Tông? Trong từ 'yêu trùng' cũng có một chữ 'trùng' nha“.
Trước câu hỏi ngây thơ và hồn nhiên của Vương Chi, khóe môi Lăng Mị bất giác co giật mấy cái. Nàng chẳng biết nếu để tổ sư gia nghe được thì ông có sùi bọt mép mà đội mồ sống dậy hay không nữa.
Mắt đẹp lườm Vương Chi, Lăng Mị không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Vậy tại sao ngươi được gọi Vương Chi mà không phải con bò?“.
Con bò?
Vương Chi hơi bất mãn: “Năm xưa tông chủ đặt ta là Vương Chi“.
“Thì năm xưa sư tổ cũng đặt tên môn phái là Yêu Tông“.
Lăng Mị chốt hạ: “Tóm lại thì đó là do sư tổ đặt. Ổng thích thế nào thì ổng đặt thế ấy hiểu chưa“.
“Nhưng mà..“.
“Ngươi mà còn thắc mắc nữa thì ta sẽ lập tức đem miệng ngươi khâu lại!“.
...
Dưới sự dụ dỗ lẫn uy hiếp của Lăng Mị, sau cùng thì Vương Chi cũng tiếp nhận và hứa là sẽ sử dụng con độc trùng bé như hạt cát kia trong Ngũ phong chi chiến sắp tới. Dĩ nhiên là phải vậy rồi, đứng dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu đây.
Vương Chi cảm thấy số phận của mình thật quá bi thảm. Thuở nhỏ mồ côi, lớn lên nhận được một sư phụ, cứ ngỡ cuộc đời rốt cuộc cũng lên hương thì ngờ đâu vị sư phụ này lại...
“Ài... người ta thì còn được lúc lên voi có khi xuống chó, trong khi Vương Chi ta thì... ài...“.
Giữa lúc Vương Chi còn đang than thân trách phận thì kế bên, Lăng Mị lần nữa cất tiếng:
“Vương Chi, mặc dù hiện giờ đã có độc trùng phụ trợ, tuy nhiên, để chắc chắn hơn thì ta sẽ truyền cho ngươi thêm một bí quyết nữa“.
Dưới ánh mắt ngờ vực của Vương Chi, Lăng Mị nói tiếp:
“Nó làm một bộ công pháp cực kỳ thần diệu, chỉ cần ngươi học được chút da lông thôi thì việc lọt vào tốp ba người mạnh nhất là chuyện hoàn toàn dư sức“.
“Sư phụ, có thật là chỉ cần học chút da lông là đã lợi hại như vậy không?“.