“Hẳn là nó phải có chỗ thần kỳ nào đấy mà ta chưa nhìn ra được... Để sau này lại nghiên cứu tiếp vậy“.
Nói đoạn, Vương Tuyết Nghi đem đỉnh nhỏ vô danh thu lại, thoáng điều chỉnh tâm tình rồi nhắm hướng cửa động bước đi. Tuy nhiên, còn chưa đi được mấy bước thì chân nàng đã phải dừng lại. Nàng vừa nhận ra một điều: thời gian bên ngoài và trong chiếc đỉnh kia khác nhau.
Vừa rồi nàng đã ở bên trong chiếc đỉnh kia tìm hiểu rất lâu, ước tính cũng hơn cả ngày, ấy thế mà bên ngoài, tính từ lúc nàng tiến vào đỉnh tới giờ thì thời gian lại chỉ mới trôi qua khoảng ba phút...
Cách biệt này...
Bất giác, sắc mặt Vương Tuyết Nghi dần biến đổi...
“Ha ha ha! Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Trời cũng giúp Vương Tuyết Nghi ta!...“.
...
...
“Phù... ù...“.
“Phù... ù... ù...“.
Vẫn là thảm cỏ xưa, dưới tán cây cũ, Vương Chi nằm dài, miệng thở hổn hển. Hắn rất mệt. Lúc này hắn thật sự là đã bắt đầu cảm thán về Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ kia. Mặc dù chưa biết nó có thần kỳ như lời sư phụ mình nói không nhưng có một điều làm hắn không thể không công nhận là: nó rất khó luyện. So với Xà Kiếm Bộ trước kia hắn từng luyện thì độ khó còn lớn hơn gấp chục lần có dư.
“Phù... Thật là mệt chết đi được...“.
Đang đứng cạnh đó, Lăng Mị nghe hắn than thở thì lắc đầu ngán ngẩm:
“Đúng là quá kém cỏi, có mỗi bộ pháp đơn giản như thế mà luyện mãi không xong“.
“Còn nằm đó làm gì? Mau đứng dậy luyện cho ta!“.
“Sư phụ, cho ta nghỉ thêm tí nữa đi. Ta thật là rất mệt“.
“Mệt cũng phải luyện. Ngươi không nghe người ta bảo cần cù bù thông minh sao? Đừng có lười biếng, mau đứng dậy cho ta!“.
Trước thái độ hung hăng của Lăng Mị, Vương Chi nào còn dám nằm lì, vội đứng lên tiếp tục tập luyện Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ.
...
Nửa giờ sau.
“Bịch“.
Vương Chi lại lần nữa nằm bệt ra đất, toàn thân bất động. Hắn sắp chẳng còn hơi mà thở nữa rồi.
“Vương... Chi“.
“Vương... Vương... Vương Chi“.
Hả?
Trong tiếng thở gấp, mắt Vương Chi lóe lên một tia nghi hoặc.
Hình như có ai đó vừa mới gọi hắn.
Thế nhưng ở đây ngoài hắn và sư phụ mình ra thì làm gì còn ai, mà giọng nói kia thì đâu phải của sư phụ hắn. Nó hoàn toàn xa lạ.
“Chắc là ta nghe lầm“.
Thầm nhủ như vậy, Vương Chi lại tiếp tục nằm thở dốc.
“Vương... Vương Chi“.
“Vương... Vương... Vương Chi“.
Này...
Thật sự là có người đang gọi hắn!