Vạn Kiếm Môn, tại hậu sơn, trong hoa viên.
Dưới những tán cây rậm rạp bên hồ, một tiểu cô nương đang ngồi tựa lưng lên phiến đá, hai chân duỗi thẳng, khuôn mặt thẫn thờ nhìn dòng nước…
Cô bé đã ngồi ở đây, ngồi như vậy rất lâu. Có lẽ là một canh giờ. Hoặc hơn thế. Chẳng ai biết cô bé đang nghĩ gì, thứ thấy được chỉ là một chút tưởng niệm, một chút ưu buồn, một chút chờ mong…
Thật kỳ lạ. Một cô bé năm sáu tuổi, cớ gì lại chất chứa nhiều nỗi niềm đến thế?
Không ai rõ.
…
Cùng với mây bay, hòa theo nước chảy, những ký ức cứ đến rồi đi, những tâm sự cứ vơi lại đầy…
Cô bé vẫn cứ ngồi. Một mình. Lặng lẽ.
Thời gian hững hờ trôi…
…
“Đinh Đinh Đang Đang
Ngươi không phải vàng
Ngươi không phải bạc
Ngươi là lục lạc
Ăn no rồi ngủ…”.
Bất chợt, chẳng biết từ đâu, những câu hát quen thuộc truyền đến.
“… Ngày ngày thì cắn chủ
Không đủ sao còn bò?
Là ơ í ơ ngươi bò
Là bò mà chẳng đi
Là a í a ngươi bò
Sao bò mà chẳng đi?
Là ơ í ơ ngươi bò
Là a í a con bò
Bò hoài mà chẳng đi
Bò hoài mà chẳng đi…”.
Giọng nói này… giọng nói này…
Mắt không rõ từ khi nào đã mở to, chân không biết từ khi nào đã bật dậy, tiểu cô nương khẩn trương tìm kiếm, một cách vội vã.
Dù đã nhiều năm trôi qua… dù người xưa đã biền biệt xa cách…
Nhưng… hình bóng đó, câu hát đó, giọng người năm đó… vẫn chưa một lần phai nhạt trong tâm trí…
Cô bé vẫn luôn chờ đợi.
Từng ngày… từng tháng… từng năm…
Rốt cuộc… cô bé cũng đợi được rồi. Thân ảnh quen thuộc kia, hôm nay… đã lại xuất hiện.
Sau vài giây bất động đứng nhìn người mới đến, tiểu cô nương chạy thẳng tới chỗ đối phương, vừa ôm chặt vừa nức nở khóc.
“Vương Chi… hu hu… hu hu hu…”.
“Hu hu hu…”.