Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Chương 72: Chương 72




Chương 72: Tụ tập đêm giáng sinh

Thời gian trôi qua như chạy trốn, chỉ trong nháy mắt đã sắp tới giáng sinh.

Tối hôm đó, lúc mấy người Cố Nhược An bò vào trò chơi thì nghe thấy mấy người trong bang hội bàn về chuyện – đá quán*. Không sai, là đá quán, lần trước Thần Chi Triệu Hoán online đã cập nhật một loại chiến đấu giữa các bang hội khác thay thế cho hình thức bang chiến.

*đá quán: hình thức gây sự, phá hoại, đập phá quán xá, cửa tiệm của người khác (thường là đối thủ), thường vì mục đích kinh doanh, ở đây hiểu đơn giản là bang hội này sẽ tới thành trì, địa bàn của bang hội kia khiêu khích, đánh nhau, phá các công trình kiến trúc… giống như bang chiến.

Mọi người trong trò chơi đã quen thuộc với đá quán rồi, hầu như ngày nào chuyện đá quán và bị đá quán cũng xảy ra, chỉ là mọi người chưa tìm tới Nghịch Đồng Thiên mà thôi.

Bởi vì trong mười người đứng đầu bảng xếp hạng, Nghịch Đồng Thiên có bốn, hơn nữa còn là bốn người đứng đầu, thêm vào đó là uy danh và năng lực của đại thần, ai dám tới Nghịch Đồng Thiên đá quán chứ, cho nên một đám phần tử cuồng PK trong bang sớm đã không kiềm chế nổi, nhưng lão đại có lệnh, không được tùy tiện gây chuyện thị phi, còn có một chuyện quan trọng hơn, đó là lão đại không vào game bảy ngày liền rồi.

Bảy ngày, Cố Nhược An xòe tay nhẩm tính, chính là buổi tối tuần trước, sau khi dạy kĩ thuật PK xong, đại thần nói rằng gần đây mình khá bận rộn, có thể sẽ không vào game, thế mà lại không vào thật, tính lại thì chính là ngày sau hôm biết Thẩm Hân là anh trai của Thẩm Dục Hiên, ngày sau hôm biết được bí mật của Tử Mạt.

Dù Cố Nhược An nghĩ vậy nhưng đã sắp tới cuối kì, cuộc thi tới ngay trước mắt, phòng mình cũng ít vào trò chơi, các phòng tự học, thư viện đều đông chật người, tất cả đều ôm chân Phật vì kì thi cuối kì, mấy người Cố Nhược An cũng không phải là ngoại lệ.

Cho nên tối hôm đó, nghe nói có kẻ tới Nghịch Đồng Thiên đá quán, quần chúng trong bang đều vô cùng kích động, nhiệt huyết sôi tròa.

[Bang phái] Cưỡi Ốc Sên Bỏ Trốn: Lại dám tới tìm Nghịch Đồng Thiên chúng ta, dũng khí thật đáng khen!

[Bang phái] Quân Nhược Như Sơ: Mình đã ngứa ngáy từ lâu rồi, đã lâu chưa được PK.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Chao ôi, đám phần tử bạo lực các anh, đừng có trắng trợn như vậy chứ1

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Cái gì cái gì? Đá quán à, tốt quá, là bang nào, nói mau.

Bác gái Lan Na thích buôn chuyện nhanh chóng gia nhập vòng bàn tán.

[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Bang hội này thì, chính là người quen cũ của chúng ta!

[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Không sai, đặc biệt là Yên Huân Trang, là người quen cũ của em đó~

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Cái gì? Bang hội em biết không nhiều lắm, trừ có… Các anh nói vậy, đừng bảo là……

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Không sai, chính là kẻ mà em nghĩ tới.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Ha ha ha ha! Cơ hội báo thù của em tới rồi, các anh đừng ai tranh với em.

[Bang phái] Điệp Mộng: Sao thế? Sao thế? Có jq à?

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: Ngồi ghế sôpha chờ!

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Ngồi ghế đẩu chờ!

[Bang phái] Tra Vô Thử Nhân: Anh đành ngồi trên bậu cửa vậy, mau nói đi, mau nói đi.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Chao ôi, tớ nói này, các cậu thích tám chuyện quá đấy!

[Bang phái] Điệp Mộng: (╰_╯) Người xem vô tội!

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Các cậu không biết người đá quán lần này là bang nào sao?

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: Chẳng phải là Thần Thoại Bất Tử sao!

[Bang phái] Tàn Ảnh: Nhắc đến cái tên Thần Thoại Bất Tử này, quả là hơi quen tai!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Ta ngất, đám người các cậu thật là, đâu chỉ quen tai, các cậu đã đánh với người ta một trận bang chiến rồi, có thể không quen sao?

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Bang chiến? Tớ nhớ chúng ta chỉ từng đánh một trận bang chiến, chính là lúc Yên Huân Trang mới vào Nghịch Đồng Thiên, chẳng lẽ……

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Anh nói không sai, chính là tên khốn Mình Ta Xưng Bá kia.

Lúc này, đám người trong bang mới nhớ ra, chẳng phải Thần Thoại Bất Tử này chính là người quen sao? Ngày trước đánh nhau vì Yên Huân Trang, suýt nữa biến thành bang chiến, lúc đó còn ầm ĩ xôn xao, nhưng từ sau đó thì Mình Ta Xưng Bá kia chưa từng tới gây chuyện, cho nên mọi người đều quên mất.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Em nói này, chẳng phải Mình Ta Xưng Bá kia từng thua chúng ta sao? Sao còn dám tìm chúng ta để đá quán?

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Đại tẩu, chắc em không biết, từ khi Tâm An Vật Vong thua trận quyết đấu với lão đại, phải giải tán bang hội, Thần Thoại Bất Tử kia nhân dịp này mà phát triển, giờ đã trở thành bang hội số một số hai trong server của chúng ta.

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Anh đoán là chúng cảm thấy không cam lòng với trận thua lần trước, cho rằng thực lực hiện nay của mình rất mạnh rồi, muốn ra oai với chúng ta.

[Bang phái] Cưỡi Ốc Sên Bỏ Trốn: Không phải sao, bang hội thứ hai còn chưa dám làm gì đâu.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Bang hội thứ hai? Là bang nào thế? Vậy bang thứ nhất là bang nào?

[Bang phái] Cưỡi Ốc Sên Bỏ Trốn: Đại tẩu, bang thứ hai chính là bang Thần Thoại Long Đằng, bang thứ nhất ấy hả, chỉnh là Nghịch Đồng Thiên của chúng ta, ha ha ha ha~

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: ……

[Bang phái] Mạt Tiểu Mạch: Lại là thần thoại……

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Đúng rồi, lão đại có tới không?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Anh cũng không biết, lúc chiều có gọi cho cậu ta, cậu ta nói nếu không bận gì thì sẽ vào.

[Bang phái] Điệp Mộng: Đại tẩu à, gần đây tẩu và tiểu đồ đệ của tẩu thân mật thật đấy~ (cười thầm)

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Đúng vậy, tớ cũng thấy, hai người các cậu cùng ra cùng vào, quan hệ mờ ám.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Mọi người đừng nói lung tung, là tớ dẫn cậu ta đi làm nhiệm vụ thôi.

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Có phải nói bừa hay không cũng không phải do bọn tớ quyết định đâu, phải có lão đại tin mới được.

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: An An, cậu không thể hồng hạnh vượt tường, tớ phải thay lão đại giám thị cậu!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: May mà cậu không nói ta nhân danh mặt trăng tiêu diệt ngươi~

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: o(╯□╰)o

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Mình cũng hay thấy đại tẩu một mình gặp gỡ đồ đệ ở tỷ võ trường.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Đó là mình dạy cậu ta PK.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đại tẩu, lời này của em thật khó tin, kĩ thuật PK của em còn đang cố gắng nâng cao, em lấy gì mà dạy người khác?

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: o(╯□╰)o Ba người các cậu, ra nói đỡ cho mình đi.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Tớ không biết gì cả.

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Tớ cũng không biết gì cả.

[Bang phái] Mạt Tiểu Mạch: ……

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Thật là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, ba kẻ ăn cây táo rào cây sung các cậu.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: An An, cậu cho bọn tớ ăn cái gì thế? Chẳng lẽ trưa mai cậu mời bọn tớ đi ăn sao?

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Nếu cậu làm vậy thì tớ sẽ suy nghĩ tới vấn đề tạo chứng cứ giả giúp cậu.

[Bang phái] Mạt Tiểu Mạch: Nghe nói món xào ở căng tin số 3 không tồi.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: (Hộc máu), tớ xin được ăn shi…….

[Bang phái] Điệp Mộng: Đại tẩu, cậu đừng nói nữa, bọn tớ đều hiểu mà.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: …….

Các cậu đều hiểu cái gì, cái gì các cậu cũng không biết, tớ trong sạch mà!

___

Đối lập với cảnh tượng bang hội tràn đầy tiếng cười, vô cùng phồn vinh như thế, Thẩm Dục Hiên bên kia thật sự rất bận, sắp cuối năm rồi, công việc chồng chất, vội tới sứt đầu mẻ trán, hơn nữa lần trước gặp Cố Nhược An ở trung tâm thành phố, biết được suy nghĩ của cô, anh cực kì buồn bực, bạn nói xem, sao em ấy lại vừa ý người đàn ông kia chứ. Chẳng phải chỉ là tính tình tốt một chút, cười ngọt ngào một chút thôi sao? Chẳng qua là một tiểu bạch kiểm, không có việc gì thì cười làm gì?

Cực kì không muốn thừa nhận, bộ dạng kia của anh ta được con gái thích hơn mình. Hơn nữa đã mấy ngày rồi mình không gặp Cố Nhược An, không biết giờ em ấy đang làm gì? Chơi game? Đọc sách? Lần trước Cao Mân báo cáo với mình, đợt này bốn người phòng Cố Nhược An không vào game, nghe nói đều đi tự học, ôn thi. Ừm, không vào game cũng tốt, đọc nhiều sách, đỡ phải suy nghĩ lung tung cả ngày.

Cho nên, Thẩm Dục Hiên suy nghĩ lộn xộn, tốc độ công việc không thể nhanh được.

Chiều hôm đó, Cao Mân gọi điện báo có bang hội tới Nghịch Đồng Thiên đá quán, Thần Chi Triệu Hoán online đã cập nhật hệ thống bang chiến được hơn hai tháng rồi nhưng chưa có ai tới đá quán, mấy người trong bang đã sắp không ngồi yên nổi nữa, chắc hẳn tràn đầy mong đợi với lần đá quán này.

Thẩm Dục Hiên ngồi dậy, tựa vào ghế, xoa mày, buổi tối vào xem xem sao, coi như là thả lỏng một chút, nhân tiện xem em ấy thế nào.

Cho nên tối hôm đó, lúc Thẩm Dục Hiên bò vào trò chơi, đã thấy kênh bang hội ầm ĩ ngất trời, mọi người vô cùng nhiệt tình với lần đá quán này, dù chỉ là hai bên thử thăm dò nhau, nhưng nhìn dáng vẻ của mọi người cứ như thật sự trở thành bang chiến vậy.

Thẩm Dục Hiên còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy ava hảo hữu nhấp nháy, mở ra, là Cao Mân.

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Báo cáo lão đại, đại tẩu có hướng đi mới.

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Ừ?

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Theo bên phái nữ tiết lộ, gần đây đại tẩu khá thân thiết với tiểu đồ đệ của em ấy.

Tiểu đồ đệ? Thẩm Dục Hiên nhướn mày, hình như là có người đó, luôn đi theo sau Cố Nhược An, bộ dáng vâng vâng dạ dạ, từ trước tới giờ anh chưa từng nhìn tới cậu ta, chẳng qua chỉ đồng ý rằng lúc mình dạy Cố Nhược An kĩ thuật PK, cậu ta có thể đứng cạnh xem. Chẳng lẽ tiểu tử này có ý định khác, muốn làm người thứ ba, gần quan được ban lộc sao?

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: TIểu đồ đệ kia, cậu thu nhận đi.

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Hả? Lão đại, tớ không nhận đồ đệ.

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Tớ biết, cậu thu nhận giúp đại tẩu của cậu, tránh cho cậu ta đi quấy rầy em ấy, cậu ta xảy ra chuyện gì thì cậu để ý một chút. Bình thường không cần phải quan tâm quá nhiều.

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Tớ có thể nói không được không?

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Cậu có thể bảo hai người kia thu nhận.

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Được, cứ để tớ nhận đi, đỡ phải tốn lời.

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại cậu thật hài hước, tiếng cười đểu này thật là lạnh lùng~

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: ……

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, học kì sau tớ có thể tới văn phòng luật của cậu để thực tập không?

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Cậu có bằng chưa?

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Tớ có bằng kế toán, đi làm kế toán có được không?

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Cậu đường đường là sinh viên khoa luật, đi thi bằng kế toán làm gì?

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Chẳng phải là đại tẩu học khoa máy tính nhưng vẫn thi bằng tiếng Anh sao?

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: ……

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Bành Phái và Phương Thiên Dật tìm thấy nơi thực tập rồi, học kì sau phải nộp báo cáo thực tập, lão đại, xin hãy thương xót kẻ đáng thương là tớ đi!

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: ……

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Chao ôi, xem ra phải đi tìm nơi thực tập, không có thời gian dạy tiểu đồ đệ của đại tẩu rồi, cứ để tiểu đồ đệ ở bên đại tẩu tiếp vậy!

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Học kì sau cậu tới… làm việc vặt.

[Hảo hữu] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, cậu thật tốt, làm việc vặt cũng được, chỉ cần cậu đóng cho tớ một cái dấu vào báo cáo thực tập! Cậu yên tâm đi, lúc cậu không có ở đây, chắc chắn tớ sẽ để ý đến đại tẩu, tuyệt đối không để em ấy cho cậu đội nón xanh.

[Hảo hữu] Túy Khán Hồng Trần: Được rồi, đang chuẩn bị PK hả…….

Chỉ trong một thời gian ngắn, đại thần và Ngậm Điếu Thuốc đã vui vẻ trao đổi tiểu đồ đệ của Cố Nhược An với việc thực tập kì sau, sau đó hai bên đạt được ý kiến nhất trí lợi người lợi mình.

______

[Bang phái] Túy Khán Hồng Trần: Sắp tới giờ rồi, tất cả chuẩn bị xong chưa?

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Lão đại, anh tới rồi!

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Thế này thì chúng ta càng không sợ đám người của Thần Thoại Bất Tử kia.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Các cậu nhớ kĩ nhé, Mình Ta Xưng Bá kia là của tớ!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Yên Huân Trang, để anh bảo vệ em, làm người đàn ông đứng sau em!

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Cút~

Mọi người cười cười nói nói, hoàn toàn không đặt những người tới đá quán vào mắt, dù Nghịch Đồng Thiên ít người nhưng đều là thành phần tinh anh, dù Thần Thoại Bất Tử đông người nhưng phần lớn lại là người chơi mới, người chơi cũ thật sự hoàn toàn không nhiều.

Hơn nữa đá quán trong Thần Chi Triệu Hoán online khác với bang chiến, đá quán có giới hạn số lượng người, mỗi bang chỉ có thể cử ba mươi người đại diện tham gia đá quán, hơn nữa không thể ngồi thiền và uống thuốc để hồi máu, chỉ có thể dựa vào y sư thêm máu, một khi thanh máu về 0 sẽ bị truyền tống ra khỏi trụ sở bang hội, hơn nữa còn hạn chế thời gian, chỉ có mười lăm phút, khi hết giờ sẽ tính số lượng người còn lại, đưa ra kết quả đá quán thắng hay thua.

Nghịch Đồng Thiên chỉ có từng ấy người, tất nhiên là toàn bộ xông lên, mà Thần Thoại Bất Tử lại quá đông, không dễ lựa hcọn.

Hệ thống sắp xếp cho hai bang tiến hành đá quán lúc chín giờ tối, cho nên khi kim đồng hồ chỉ số chín, trận đá quán chính thức bắt đầu.

Đây hoàn toàn là trận đấu PK, đại thần đứng đó, xung quanh không có người, tất cả đều tự động cách ly với đại thần, mẹ nó, kẻ nào giả điên giả khùng dám đi khiêu chiến với đại thần chứ.

Mình Ta Xưng Bá bên này cực kì u sầu, rõ ràng hắn nhận được tin tức nói đã gần một tuần rồi đại thần không lên mạng nên hắn mới dám đề xuất đá quán, ai ngờ tối nay đại thần lại tới, đại thần chỉ cần đứng đó đã có khí thế chống lại cả vạn binh mã, hắn âm thầm mắng chết kẻ truyền tin cho hắn.

Không chỉ có thế, hắn vừa truyền tống vào địa bàn của Nghịch Đồng Thiên đã bị Lan Na quấn lấy. Dường như Lan Na muốn thực hiện lời thề lúc cô rời khỏi Thần Thoại Bất Tử, phải luân bạch Mình Ta Xưng Bá, cho nên chiêu nào chiêu nấy cực kì tàn nhẫn, bên cạnh còn có Ngậm Điếu Thuốc thỉnh thoảng lại đầu độc, sau đó lui về, không quấy rầy, để Lan Na từ từ giày vò hắn.

Kĩ thuật PK của Lan Na vốn không kém, hơn nữa biết đánh xa, còn có Ngậm Điếu Thuốc giúp đỡ, coi Mình Ta Xưng Bá là con diều giấy, đánh cực kì xuôi gió xuôi nước, mà Mình Ta Xưng Bá là chức nghiệp cận chiến, không có ưu thế rõ ràng, hơn nữa Lan Na không để hắn tới gần mình, chỉ cần hắn vừa chạy tới đã dùng đại chiêu để chào hỏi, khiến Mình Ta Xưng Bá tức đến mắng chửi “Gian phu dâm phụ” liên tục.

Trận đá quán hoàn toàn không có chút hồi hộp căng thẳng nào, chưa tới mười phút đã kết thúc, Mình Ta Xưng Bá được Lan Na vinh quang tiễn ra khỏi căn cứ, hệ thống tuyên bố, Thần Thoại Bất Tử đá quán thất bại.

Sau sự kiện đá quán này, trò chơi vừa yên ả trở lại, chỉ có một chuyện bất thường, đó là tiểu đồ đệ của Cố Nhược An đột nhiên “phản sư”, quỳ gối dưới gấu quần của Ngậm Điếu Thuốc, khiến Cố Nhược An buồn rầu rất lâu, không hiểu đám người Ngậm Điếu Thuốc cho cậu ta cái gì tốt.

Cuộc sống cứ như vậy tiến gần tới giáng sinh.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối, Cố Nhược An nhận được điện thoại của Thẩm Dục Hiên.

“Alo? An An hả?” Giọng nói của Thẩm Dục Hiên hơi trầm, lộ ra vẻ mỏi mệt.

“Đúng vậy, có chuyện gì thế?”

“Là thế này, văn phòng luật của anh có buổi tụ tập vào tối giáng sinh, em có thời gian không?”

“Hả? Đó là công ty thực tập của anh, em đi thì không hay lắm đâu!”

“Không sao, ông chủ yêu cầu dẫn bạn gái theo, em là bạn gái của anh, anh không dẫn em đi thì dẫn ai đi?”

“Ặc……” Cố Nhược An đột nhiên cảm thấy lúng túng, trước kia quan hệ của cô và Thẩm đại thần chỉ là lợi dụng, cô cảm thấy ở bên nhau cũng rất tự nhiên, giờ giống như bắt đầu thật sự hẹn hò, cô lại cảm thấy không được thoải mái.

Hơn nữa, cô nghĩ rằng, có quan hệ mập mờ với đại thần trong trò chơi, giờ lại hẹn hò với Thẩm Dục Hiên ngoài đời thực, tình yêu vốn là không đúng (Thái hậu nhà mình nói thế), giờ còn qua lại với hai người cùng một lúc, đến Cố Nhược An cũng cảm thấy mình có chút lẳng lơ một chân đạp hai thuyền.

“Sao thế? Tối hôm đó em bận gì sao?” Giọng nói của Thẩm Dục Hiên thay đổi, trái tim nảy lên.

“Không…. Không có việc gì……” Cố Nhược An đang xuất thần, liền trả lời.

“Vậy thì tốt, hôm đó anh sẽ tới trường đón em.” Nghe thấy câu trả lời của Cố Nhược An…., giọng nói của Thẩm Dục Hiên nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Vâng!” Cúp điện thoại, Cố Nhược An hơi băn khoăn và mâu thuẫn, thái độ của Thẩm Dục Hiên với mình hiện nay thật sự rất tốt, không còn lạnh nhạt như trước, ngược lại lại hơi dịu dàng.

Dịu dàng? Nếu dùng từ này để nói Thẩm Hân, Cố Nhược An sẽ thấy vô cùng thích hợp, nhưng nếu để nói Thẩm Dục Hiên, muốn cảm thấy anh ta dịu dàng, chắc chắn là chuyện không dễ dàng.

Mà đại thần, dù sao cũng chỉ ở trên mạng, trong trò chơi, dù có tốt hơn nữa thì sao? Giờ phần lớn đại học N đều biết mình là bạn gái của Thẩm Dục Hiên, dù anh ấy có học đại học N thì sao? Hơn nữa, tới tận bây giờ anh ấy vẫn không nói gì về bản thân mình, đến việc anh ta cao hay thấp, béo hay gầy, bao nhiêu tuổi, thích cái gì, Cố Nhược An cũng không biết chứ đừng nói tới việc trở thành bạn gái, hoặc là người ta chỉ muốn giải trí trong trò chơi, hoàn toàn không thật lòng, là mình quá ngây thơ rồi.

Nghĩ tới đây, Cố Nhược An gật đầu, có lẽ nên giữ khoảng cách với đại thần trong trò chơi, không thể cứ như thế này được, nếu không đến mình cũng coi thường mình mât.s

Vì sao Thẩm Hân lại là anh trai của Thẩm Dục Hiên, sao đại thần lại không phải là Thẩm Dục Hiên chứ? Cố Nhược An thở dài~ đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu, chờ tới lúc Cố Nhược An muốn nắm bắt nó, đã không thể nghĩ ra nữa.

Năm giờ chiều ngày giáng sinh, Thẩm Dục Hiên gọi cho Cố Nhược An, báo rằng bữa tiệc bắt đầu lúc sáu rưỡi, năm rưỡi anh sẽ tới trường đón Cố Nhược An.

Đặt điện thoại xuống, lại là một trận náo loạn. Theo như Lan Na nói thì, đây là lần đầu tiên Thẩm Dục Hiên dẫn Cố Nhược An xuất hiện trước mặt mọi người, có vẻ như muốn giới thiệu Cố Nhược An với bạn bè, nếu anh ta đã làm vậy cũng có nghĩa rằng thừa nhận Cố Nhược An là bạn gái của mình, hơn nữa ba người trong phòng đều công nhận, việc này làm rất tốt.

Cho nên Cố Nhược An ngàn vạn lần không thể làm anh ta mất mặt.

Lan Na nói rất lâu, Cố Nhược An chỉ tổng kết bằng một câu, đó là phải ăn mặc đẹp, không thể để Thẩm Dục Hiên bẽ mặt.

Xét thấy là ăn cơm cùng đồng nghiệp cùng công ty với Thẩm Dục Hiên, có lẽ đều là bộ tộc đi làm, cho nên Lan Na bảo Cố Nhược An đi theo con đường trưởng thành quyến rũ giống lần gặp Thẩm Hân.

Áo len cao cổ màu đen bó sát, bên dưới là quần dài cùng màu ôm khít, đi bốt cao ngang bắp chân. Khoác ngoài là áo khoác màu đỏ của Lan Na, vừa sang trọng thần bí lại vừa cảm thấy nhiệt tình.

Mái tóc dài vẫn được Lan Na uốn xoăn như trước, một chiếc cặp thủy tinh cặp gọn phần mái, lộ ra cái trán mịn màng. Phấn mắt màu tím nhạt, son màu nude, cô gái trong gương, da trắng hơn tuyết, mĩ mục phán hề*, đẹp khuynh quốc khuynh thành.

*mĩ mục phán hề: trích trong bài Thạc nhân 2 (Mỹ nhân 2) của Kinh Thi, “phán” nghĩa là mắt tròng đen tròng trắng long lanh rõ ràng, ý cả câu là miêu tả vẻ đẹp đôi mắt của mĩ nhân.

Ba người trong phòng vô cùng hài lòng với cách ăn mặc này của Cố Nhược An, gật đầu lia lịa.

“An An, nghe nói Thẩm đại thần có nhà ở bên ngoài đúng không?” Mắt Cốc Tuyết lóe sáng.

“Hình như anh ta từng nói công ty có cấp nơi ở, cậu nghĩ gì thế?” Cố Nhược An trả lời đúng với thực tế, đột nhiên phản ứng lại, kinh hãi nhìn Cốc Tuyết.

“Hôm nay là ngày lành, là đêm giáng sinh, bọn tớ đồng ý cho cậu và Thẩm đại thần gác đêm với nhau, không cần về đâu.” Lan Na cười mờ ám.

Cố Nhược An run lên: “Không phải là giao thừa, gác đêm làm gì.”

“Chao ôi, cậu ngốc thế!” Lan Na đập cho Cố Nhược An một cái, “Chẳng phải cậu muốn giữ khoảng cách vứoi đại thần trong game sao? Thật ra thì lần này là một cơ hội tốt để ở bên Thẩm Dục Hiên, bồi dưỡng tình cảm mà.”

Xoa cái đầu bị gõ đau nhói, Cố Nhược An lầm bầm, “Có bồi dưỡng tình cảm cũng không phải gác đêm với nhau, hơn nữa mẹ tớ không cho hẹn hò lúc còn học đại học mà!”

“Trời ơi, An An, nói cậu ngốc đúng là không sai mà, được rồi, có thể về hay không không phải do chúng ta, mà là do Thẩm đại thần, nói với cậu cũng vô dụng.” Cốc Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ không dễ dạy.

Cố Nhược An đang định phản bác thì Thẩm Dục Hiên gọi điện tới, “An An, anh đã tới dưới lầu kí túc của em rồi, em xuống đi.”

“Vâng, em xuống ngay đâu.” Cố Nhược An cầm túi xách, tạm biệt ba người trong phòng, “Tớ đi đây!”

“Đợi một chút, bọn tớ tiễn cậu!” Ba người Lan Na lập tức đi theo sau Cố Nhược An.

Cố Nhược An , lười nói chuyện với ba người, bốn người nhanh nhẹn cuồn cuộn xuống lầu.

Vừa mới ra khỏi ký túc đã nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng người nọ lập tức khắc sâu vào trong mắt.

Hình như anh vừa tan làm đã chạy tới, mặc áo len màu xám nhạt, lộ ra cổ áo sơmi xanh đen, bên dưới mặc quần âu màu đen, vóc dáng cao ráo, nghiêng người dựa vào chiếc xe Audi đỗ bên cạnh, hoàn toàn không đếm xỉa tới những người xung quanh.

Thấy Cố Nhược An, mắt anh sáng ngời, khóe môi cong lên xinh đẹp, khiến những nữ sinh xung quanh kích động.

“Có lạnh không?” Anh tiến lên, dịu dàng vuốt tóc Cố Nhược An, ôm cô vào lòng.

“Không… không lạnh!” Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn, Cố Nhược An không quen với hành vi thân mật ở nơi công cộng này, hơi xấu hổ.

“Thẩm học trưởng, em giao An An cho anh, anh phải chăm sóc bạn ấy thật tốt đó!” Cốc Tuyết cười híp mắt nói với Thẩm Dục Hiên.

“Tất nhiên rồi.” Thẩm Dục Hiên nghiêm túc gật đầu, “Anh sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

“Nếu hôm nay bị muộn, khụ khụ, có thể không về, bọn em đều hiểu.” Lan Na chớp chớp mắt với Cố Nhược An, sau đó nói với Thẩm Dục Hiên.

“Ồ? Anh sẽ cố gắng hết sức.” Thẩm Dục Hiên lập lờ nước đôi, không ai hiểu cố hết sức này của anh là có ý gì.

“An An, cậu được cho phép.” Câu nói sau cùng là do băng sơn mĩ nhân Hà Tử Mạt nói với Cố Nhược An.

“ORZ……” Cố Nhược An hoàn toàn im lặng với ba người này.

Giúp Cố Nhược An mở cửa xe, đợi cô ngồi thoải mái mới vào chỗ của mình, Thẩm Dục Hiên thuần thục lái xe, chậm rãi ra khỏi đại học N, nhìn động tác trôi chảy của Thẩm Dục Hiên, Cố Nhược An nhớ tới Cố Hạo Bân, lần trước Cố Hạo Bân lái xe, cũng trôi chảy tự nhiên như thế.

Đột nhiên, Cố Nhược An phản ứng lại, “Anh biết lái xe? Xe là của anh hay của ai?”

Thẩm Dục Hiên cười khẽ, bé ngốc, giờ mới nhận ra, “Của anh.”

“Anh?” Cố Nhược An nhìn quanh, “Chẳng phải anh còn chưa tốt nghiệp, vẫn đang thực tập sao? Sao lại có tiền mua xe?”

“An An, thật ra thì anh không nghèo đến thế!” Thẩm Dục Hiên vừa bực mình vừa ubồn cười.

Được rồi, Cố Nhược An chợt nhớ ra Cố Hạo Bân từng nói, nhà Thẩm Dục Hiên có công ty, cũng coi như là phú nhị đại*.

*phú nhị đại: Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.

Vì là lễ giáng sinh nên hơi tắc đường, Thẩm Dục Hiên từ từ tiến lên, mãi sáu rưỡi mới tới một nhà hàng ở khu trung tâm, văn phòng luật của bọn họ đang tụ tập trong phòng bao, chỉ là một lần tụ họp, coi như là khao thưởng cho một năm khổ cực, nhưng Thẩm Dục Hiên muốn Cố Nhược An hiểu rõ hơn về mình, hòa vào cuộc sống của mình nên mới quyết định để cô tới tham gia cùng.

Còn đang dừng xe dưới lầu, đã có người gọi cho Thẩm Dục Hiên, nghe giọng điệu kia, dường như tất cả mọi người đều tới rồi, đang chờ Thẩm Dục Hiên và Cố Nhược An, Thẩm Dục Hiên vừa xin lỗi vừa kéo Cố Nhược An tới phòng bao.

Lúc đẩy cửa ra, thấy một người, Cố Nhược An kinh ngạc, lại là anh ta…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.