Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Chương 73: Chương 73




Chương 73: Chắc chắn anh ta cố ý

Vừa vào cửa, Cố Nhược An đã kinh ngạc, người ngồi giữa bàn, tóc vàng, đang cầm một chén rượu chúc mọi người, không phải là anh trai của Tử Mạt mà cô gặp trong rừng cây ở trường hôm trước sao? Sao anh ta lại ở đây?

“An An? Em sao thế?” thấy Cố Nhược An đột nhiên đứng sững ở cửa, Thẩm Dục Hiên cho rằng cô ngại, nhẹ nhàng nắm tay cô, “Không sao đâu, bọn họ rất tốt.”

“Anh… Anh biết người kia? Sao anh ta lại ở đây?” Cố Nhược An chỉ vào người đàn ông kia.

“Hả? Em đang nói Giác sao? Em biết cậu ta?” Thẩm Dục Hiên cười dẫn Cố Nhược An vào phòng bao, “Vào trước rồi hẵng nói, mọi người đang đợi chúng ta đấy.”

Thật ra thì vừa rồi lúc hai người Cố Nhược An vào cửa, Tư Mã Giác cũng đã thấy Cố Nhược An rồi, thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, cảm giác hơi buồn cười, mắt hoa đào hẹp dài híp lại, khóe miệng nhếch lên, cầm chén hướng về phía Cố Nhược An ra hiệu.

Cố Nhược An bên này không để ý đến anh ta, dường như anh ta cũng không để tâm, nhấp một ngụm rượu, dựa vào lưng ghế, mà Thẩm Dục Hiên không biết Cố Nhược An đã từng gặp anh ta, cho rằng đang kính rượu mình, cười một tiếng với Tư Mã Giác.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ở bên mở meiẹng, “Dục Hiên, sao lại tới muộn thế, phải phạt ba chén nhé, ồ, vị tiểu thư này thật xinh đẹp, Dục Hiên, còn không mau giới thiệu.”

“Anh Kỳ, đây là bạn gái của em, Cố Nhược An, An An, đây là anh Kỳ, Cảnh Kỳ, là át chủ bài trong văn phòng luật của anh, đặc biệt am hiểu vụ án hình sự.” Thẩm Dục Hiên cười giới thiệu với Cố Nhược An.

“Dục Hiên, cậu lại nói đùa rồi, chào Cố Nhược An tiểu thư!” Cảnh Kỳ cười đánh cho Thẩm Dục Hiên một cái, sua đó vươn tay với Cố Nhược An, “Đừng nghe Dục Hiên nói vớ vẩn, cứ gọi anh là anh Kỳ là được rồi.”

“Chào anh Kỳ, anh cũng đừng khách khí như thế, cứ gọi em là An An là được.” Cố Nhược An cũng đưa tay ra bắt bàn tay chìa tới.

“Đây là chị Vương, quản lý công việc hành chính của văn phòng, đây là anh Trương, am hiểu án kiện kinh tế, đây là…….” Thẩm Dục Hiên giới thiệu một vòng với Cố Nhược An, Cố Nhược An cũng bắt tay từng người, mỉm cười, cuối cùng cũng tới người đàn ông kia.

“Giác, còn uống sao, mau đứng dậy, đây là bạn gái An An của tớ, tớ đã nói với cậu rồi.” Hình như Thẩm Dục Hiên này quen thân với Tư Mã Giác, nói chuyện cũng rất tùy tiện.

“Hiên, tớ đã gặp bạn gái cậu rồi, bạn nhỏ rất đáng yêu.” Tư Mã Giác giác đứng dậy, đưa tay phải ra, “Xin chào, Tư Mã Giác.”

Vừa rồi Tư Mã Giác chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, giờ mới cẩn thận đánh giá Cố Nhược An, mái tóc dài như rong biển xõa sau lưng, uốn cong, da thịt sáng bóng mịn màng, ngũ quan tinh xảo không thể chê bai, đôi mắt tỏa sáng dưới hàng mi dày, hai lúm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh, cười nhẹ một tiếng, má lúm như ẩn như hiện, cực kì dễ thương.

“Xin chào, Cố Nhược An.” Cố Nhược An cũng đưa tay phải ra, trong lúc bị đánh giá, Cố Nhược An cũng quan sát kĩ người đàn ông này. Cô phát hiện ngón tay của anh ta thon dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng, nếu chỉ nhìn không thôi, hình như không đến mức không chịu nổi như Tử Mạt nói, Cố Nhược An hơi mê mẩn.

Thấy Cố Nhược An mù mờ nhìn mình, Tư Mã Giác cười, “Có phải Tử Mạt nói gì với em, để em hiểu lầm anh không, An An đáng yêu?”

Cố Nhược An ngẩn ra, phát hiện mình còn cầm tay người ta, vội vã rút tay về, hơi lúng túng, lại nghe thấy người đàn ông này gọi mình là An An đáng yêu, mặt đỏ lên.

Thẩm Dục Hiên đứng cạnh như nhận ra điều gì đó, cười mở miệng, “Sao hai người lại quen biết thế? Giác, sao cậu không nói gì với tớ? Vừa về đã biết bạn gái của tớ rồi? Sao lại quen?”

“Ha ha! Tớ và bạn gái của cậu không có gì đâu, bọn tớ biết nhau chỉ do việc ngoài ý muốn thôi, cậu đừng nghi ngờ tớ.” Tư Mã Giác quay đầu nói với Thẩm Dục Hiên, “Bạn gái cậu là bạn học của vợ tớ.”

“Vợ cậu? Sao tớ không biết cậu kết hôn? Cưới lúc nào thế? Ở nước ngoài sao?” Nghe thấy câu này, rõ ràng Thẩm Dục Hiên hơi giật mình.

“Chưa đâu, tớ mà kết hôn thì sao có thể không mời cậu tới uống rượu mừng chứ, tớ còn chờ tiền mừng của cậu đấy! Giờ tớ chưa kết hôn, nhưng kiểu gì cũng sẽ cưới, lòng tớ lúc nào cũng coi em ấy là vợ của mình!” Tư Mã Giác nửa cười nửa thật nói.

“Hả? Là ai thế? Tớ biết không?” Thẩm Dục Hiên lập tức lọc qua danh sách bạn học của Cố Nhược An.

“Hà Tử Mạt!”

“Hà Tử Mạt? Hóa ra là em ấy, tớ chúc mừng cậu trước!” Nhớ lại nữ sinh lạnh lùng kia, Thẩm Dục Hiên gật đầu.

Lúc này, Cố Nhược An kéo Thẩm Dục Hiên, bĩu môi, Thẩm Dục Hiên lập tức phản ứng lại, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, nhìn chúng ta xem, mải nói chuyện tới quen mọi người, ăn cơm nào ăn cơm nào, vừa ăn vừa nói chuyện.” Sau đó gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Đồ ăn vừa lên, mọi người lập tức tán gẫu, người uống rượu thì uống rượu, kẻ uống nước ngọt thì uống nước ngọt.

Thẩm Dục Hiên sợ Cố Nhược An ngồi một mình không quen nên để cô ở bên mình. Nhưng không thể không nói, đám người kia vẫn rất hiền lành, không khó ở chung, mà Cố Nhược An lại là tuýp người dễ được yêu mến, tất nhiên đã hòa vào với mọi người trong chốc lát.

“An An à, nếu không phải hôm nay gặp em, bọn anh còn nghĩ rằng Dục Hiên không gần nữ sắc đấy!” Một người cười ha hả nói.

Ặc…… Nghe thấy câu này, Cố Nhược An hơi 囧, không gần nữ sắc, giống hòa thượng sao? Dù chưa từng thấy Thẩm Dục Hiên thân thiết với nữ sinh thì cũng không nghiêm trọng tới mức đấy chứ.

“Nói cái gì đấy, anh mới không gần nữ sắc.” Thẩm Dục Hiên cười phản bác.

“An An rất đẹp, ánh mắt của tiểu Trầm rất tốt!”

“Tất nhiên rồi! Anh Vương, anh cũng không nhìn lại xem em là ai, mắt của em có thể không tốt sao?” Thẩm Dục Hiên nhìn Cố Nhược An một cái, đắc ý nói.

“Tiểu tử nhà cậu, cậu đừng có vui mừng vụng trộm thế chứ!” Người được Thẩm Dục Hiên gọi là anh Vương kia đưa chén rượu lại, “Tiểu tử, làm rất tốt, chắc chắn thành tựu của cậu trong tương lai còn lớn hơn bọn anh nữa, sau này bọn anh đều phải đi theo cậu rồi.”

Thẩm Dục Hiên uống một hơi cạn sạch: “Anh Vương, anh lại nói đùa rồi, nếu không có sự dẫn dắt của các anh thì sao có em ngày hôm nay.”

“Ha ha ha ha……” Rõ ràng là anh Vương kia cực thích những lời này, cũng uống cạn chén rượu trong tay.

“Dục Hiên, tiểu tử nhà cậu vừa rồi đã tới muộn, còn chưa phạt rượu đâu, mau uống đi!” Vừa uống xong bên này, người được gọi là anh Kỳ bên kia đã mở miệng.

“Anh Kỳ, đó là do tắc đường, anh không biết bọn em bị chặn bao lâu đâu! Suýt nữa thì không tới kịp.”

“Kệ cậu, dù sao thì muộn vẫn là muộn, mau uống đi!” Anh Kỳ cười phất tay, “Là đàn ông thì phải uống rồi hẵng nói, dù sao bạn gái của cậu còn đang ngồi cạnh nhìn kia kìa, cậu có phải là đàn ông không hả?”

E rằng tất cả đàn ông đều không muốn thừa nhận rằng mình không phải là đàn ông, cho nên Thẩm Dục Hiên không nói gì, chỉ cười rót ba chén rượu, một hơi uống hết.

“Tốt lắm! Thanh niên thì phải như thế.” Anh Kỳ vỗ vỗ tay, cười nói.

Những người khác lục tục tới mời rượu, Thẩm Dục Hiên cũng kéo Cố Nhược An đi mời rượu mọi người. Nhìn Thẩm Dục Hiên uống rượu như uống nước, Cố Nhược An kinh ngạc, đây là rượu trắng hơn năm mươi độ đấy, anh ta uống như thế mà mặt không đỏ thở không gấp, Thẩm đại thần quả là Thẩm đại thần.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều quay sang trêu chọc Cố Nhược An, dù Cố Nhược An đã nhấn mạnh là mình không uống rượu, nhưng vẫn không ngăn được lòng nhiệt tình của mọi người. Vài chén rượu đặt xuống, mặt Cố Nhược An lập tức nóng lên, mắt phiếm nước, gò má đỏ ửng, Thẩm Dục Hiên thấy cô dễ thương quá, không kìm được cúi xuống hôn một cái, lại bị mọi người trêu ghẹo một trận.

Trong bữa tiệc, Tư Mã Giác kia không nói thêm cái gì, dường như không thân quen gì với những người khác, chỉ ngồi đó uống rượu một mình.

Một bữa cơm ăn đến mức cả chủ và khách đều vui vẻ, lúc ra về đã gần chín giờ. Dù Cố Nhược An uống mấy chén nhưng vẫn còn tỉnh táo, mà Thẩm Dục Hiên lại hơi say, kéo Cố Nhược An không chịu buông, mọi người lập tức biết thời biết thế giao Thẩm Dục Hiên cho Cố Nhược An rồi bỏ chạy.

Thẩm Dục Hiên uống rượu, tất nhiên không thể lái xe, cho nên đành để xe lại nhà hàng, hai người ra ngoài gọi taxi. May mà Thẩm Dục Hiên vẫn giữ được một phần tỉnh táo, nhớ được nhà mình ở đâu, Cố Nhược An đành đỡ anh ta, cứ đưa anh ta về nhà đã rồi tính sau.

Xuống xe, nhìn tòa nhà sang trọng trước mặt, Cố Nhược An tức giận, đây là kí túc của công ty mà anh ta nói? Công ty gì có thể cung cấp kí túc đắt tiền thế này cho nhân viên? Thẩm Dục Hiên này, lại lừa gạt mình.

Đi thang máy lên tầng, lại móc chìa khóa nhà ra từ túi quần của Thẩm Dục Hiên, Cố Nhược An toát mồ hôi đỡ anh ta tới giường. Bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, lắc lắc cánh tay bủn rủn, Cố Nhược An cởi giày, đắp chăn cho anh ta, sau đó vào phòng vệ sinh tìm khăn mặt, lau mặt và tay, cảm thấy hơi nóng nên cô cởi áo khoác, vào phòng vệ sinh rửa mặt, để mình tỉnh táo lại một chút.

Kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích không quá lớn, bày trí rất đơn giản, đúng theo phong cách của Thẩm Dục Hiên, nằm ở tầng 24, đứng trước cửa kính sát đất mà Thẩm Dục Hiên hay đứng, nhìn thấy hơn nửa thành phố, đèn màu mê ly, đẹp mắt khiến Cố Nhược An choáng váng.

Nhớ tới Thẩm Dục Hiên say rượu còn đang nằm trên giường, Cố Nhược An thầm nghĩ, uống say tới vậy, có nên giúp anh ta giải rượu không? Đột nhiên nhớ ra ai đó đã từng nói giấm có thể giải rượu, liền vào bếp tìm giấm. Phòng bếp sạch sẽ, nhìn đã biết chưa bao giờ dùng để nấu ăn, nhưng may mà vẫn có đủ một số gia vị đơn giản, Cố Nhược An đổ giấm vào bát, pha thêm chút nước, cầm về phòng của Thẩm Dục Hiên.

“Thẩm Dục Hiên, Thẩm Dục Hiên!” Cố Nhược An gọi hai tiếng, Thẩm đại thần ngủ trên giường chỉ ừ một tiếng, cũng không có động tác gì.

Không biết làm sao, Cố Nhược An đành để bát xuống, đỡ Thẩm Dục Hiên dậy dựa vào người mình, sau đó đưa bát tới cạnh miệng anh ta, “Uống nước nhé!” Vẫn không có phản ứng gì.

Mắt Cố Nhược An xoay tròn: “Dục Hiên, uống thêm một chén nữa.” Hình như vai Thẩm Dục Hiên run lên một cái, lần này có phản ứng rồi, Thẩm Dục Hiên ngoan ngoãn mở miệng, Cố Nhược An vội vã đưa bát đến khóe miệng, sau đó hơi đắc chí vì chút thông minh của mình.

Uống một ngụm, Thẩm đại thần nhướn mày, không há miệng nữa, dù Cố Nhược An dụ dỗ thế nào cũng không được. Không còn cách nào khác, Cố Nhược An đành đặt bát xuống, thả con ma men này nằm xuống giường, đang chuẩn bị cúi người đắp chăn cho anh ta thì một trận trời nghiêng đất ngả, lúc Cố Nhược An kịp phản ứng lại, cô đã bị Thẩm Dục Hiên đặt dưới người.

Mắt Thẩm Dục Hiên bên trên lóe sáng, nào có giống say rượu, Cố Nhược An nghĩ mình bị lừa, khó nén tức giận.

“Thẩm Dục Hiên, đồ lừa đảo…….” Còn chưa kịp nói hết, lời nói còn lại đã tan rã giữa răng môi, một dòng nước mang vị chua từ nơi hai người tiếp xúc chảy vào miệng Cố Nhược An.

“Á!” Cố Nhược An kêu một tiếng, tên này, vừa rồi anh ta không nuốt ngụm nước giấm kia, lại chuyển sang miệng Cố Nhược An.

Cố Nhược An buồn bực, nổi giận, hai tay dùng sức chặn giữa hai người, đẩy Thẩm Dục Hiên ra, nhưng sức lực của con gái không thể so với đàn ông. Thẩm Dục Hiên chặn hai tay cô lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Bộ dáng tức giận giống con thỏ nhỏ, hai mắt long lanh như nước, gương mặt hồng hồng, cực kì dễ thương; trên người có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi hoa, nửa như hoa hồng ngọt ngào, nửa giống mùi cỏ khô; cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không ngừng khép vào mở ra, dù luôn nói những câu mà Thẩm đại thần không thích như “Tên lừa đảo Thẩm Dục Hiên!” “Thẩm Dục Hiên anh mau buông ra!”…, nhưng lại khiến Thẩm Dục Hiên nhớ lại câu nói không biết mình đã thấy ở đâu: “Mỹ nhân cốt, yên chi lệ, cực trí nữ nhân hương; đào hoa ấn, mê li vẫn, trí mệnh anh hùng thương.*” Cho nên, anh không kìm được cúi xuống, dùng miệng của mình để chặn cái miệng nhỏ nhắn kia lại.

*mỹ nhân cốt, yên chi lệ, cực trí nữ nhân hương; đào hoa ấn, mê ly vẫn, trí mệnh anh hùng thương: dáng vẻ yểu điệu, giọt lệ nơi khóe môi son, mùi hương phụ nữ, hình vẽ hoa đào trên trái, đôi môi mê hoặc đều là những thứ khiến người anh hùng say đắm, trở nên yếu đuối, thậm chí có thể mất đi tính mạng. Nôm na là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

Đôi môi chạm vào nhau, không dịu dàng như vừa rồi, giờ Thẩm Dục Hiên mạnh mẽ mãnh liệt như gió lốc, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, đôi môi mềm mại nóng rực ép lên Cố Nhược An, ma sát qua lại.

Cố Nhược An hoàn toàn bị khí thế của Thẩm Dục Hiên làm cho chấn động, sợ hãi, trố mắt nhìn, lúc tỉnh lại thì lưỡi Thẩm Dục Hiên đã trượt vào miệng mình Cố Nhược An vội dùng sức giãy dụa, mới nhận ra Thẩm Dục Hiên đã ôm chặt mình, hai chân chen vào giữa chân mình, tránh không thoát.

Cố Nhược An nóng lên, định ngậm miệng, lại bị Thẩm Dục Hiên phát hiện, đột nhiên tay trái của anh nâng đầu Cố Nhược An dậy, tay phải cù eo cô, Cố Nhược An lập tức mềm nhũn, trong miệng là mùi vị thuần túy của đàn ông, chiếc lưỡi mềm dẻo chiếm giữ, đảo lộn toàn bộ suy nghĩ của cô, khiến mọi dây thần kinh của cô sôi sục, chỉ có thể phát ra tiếng “Ưm ưm”.

Dần dần, suy nghĩ của Cố Nhược An bị xóa đi, đầu óc trống rỗng, thân thể mềm như nước, hai tay chống vào ngực Thẩm Dục Hiên cũng chuyển thành bám chặt vào quần áo của anh. Vòng eo trong tay phải mềm dẻo, mảnh dẻ lạ lùng, nhưng tay của Thẩm Dục Hiên vẫn chưa vừa lòng, chậm rãi di chuyển từ hông lên đỉnh núi cao, cảm giác mềm mại khiến anh quyến luyến không rời, mà thân thể dính sát vào nhau của hai người thì càng ngày càng nóng.

Đột nhiên, Thẩm Dục Hiên dồn sức bật dậy, khẽ chửi thề một câu “shit”, sau đó nhanh chóng rời đi. Cố Nhược An cũng dần hồi phục tinh thần từ trạng thái thiếu dưỡng khí, thấy Thẩm Dục Hiên đột ngột ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ lại vật cứng chạm vào bụng mình lúc nãy, mặt lập tức đỏ lên.

Cố Nhược An vội vùi mình vào trong chăn, làm tổ trên giường, giờ phút này cũng chẳng quan tâm rằng đây là giường của Thẩm đại thần nữa. Dùng sức vỗ vỗ mặt, nhỏ giọng lầm bầm, Cố Nhược An, mày làm cái gì vậy, mày bị làm sao thế? Sao mày có thể làm ra chuyện như thế này! Mày sẽ khai báo với mẹ như thế nào đây, mày sẽ khai báo với Đảng và nhân dân ra sao đây~

Lúc Thẩm đại thần nguội lạnh ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Cố Nhược An cuộn tròn trên giường của mình lầm bầm lầu bầu, không khỏi thấy buồn cười. Lúc ở buổi tụ tập anh vốn không uống say, nhưng lại muốn biết nếu mình say rượu thì Cố Nhược An sẽ làm gì, nên mới cố ý giả say, mà anh không ngờ rằng Cố Nhược An sẽ cho mình uống giấm, lúc đó anh chỉ muốn dọa cô một chút.

Nhưng lúc mùi hương kia xông vào mũi, thân thể mềm mại bên dưới khiến anh không khống chế nổi nữa, vì thế nên mới xảy ra một màn vừa rồi. Giờ nhìn lại, chắc cô gái nhỏ này vẫn kịp phản ứng rằng vừa rồi mình đã làm gì, nếu không, Thẩm Dục Hiên cũng không cho rằng tính tình Cố Nhược An dịu dàng tới mức biết điều cuộn tròn trên giường chờ anh tới dỗ.

Dù cảm thấy phát triển hơi nhanh, nhưng sờ sờ đôi môi, cảm giác giữa răng với môi vừa rồi như còn phảng phát, Thẩm Dục Hiên cũng không hối hận, đây là người mà anh nhận định, dù là thế nào thì cũng chỉ có thể là cô, nếu thế này làm cô hiểu được trái tim của mình thì sẽ tốt hơn.

Nghĩ vậy, Thẩm Dục Hiên nhẹ nhàng lại gần. Nhìn gần mới nhận ra, Cố Nhược An hiện giờ, đầu tóc tán loạn xõa trên vai, có hai sợi nghịch ngợm rũ xuống mặt, hai mắt mù sương, khuôn mặt đỏ bừng, đến tai cũng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi sưng, đó cũng là kiệt tác của mình, cả người cuộn trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Đó là giường của mình, chăn của mình, nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Dục Hiên lập tức tốt lên.

“An An.” Nhẹ nhàng lên tiếng bằng giọng nói dịu dàng đến mình cũng không ngờ tới.

Lúc này Cố Nhược An mới phát hiện ra Thẩm Dục Hiên đã đứng cạnh giường, sau khi kinh ngạc là lập tức đứng lên, lao về phía Thẩm Dục Hiên, hai tay đánh vào ngực anh, “Đồ lừa đảo này, anh là đồ khốn nạn.”

“An An, em còn làm như vậy, anh không dám đảm bảo chuyện vừa rồi có xảy ra lần nữa hay không đâu.” Thẩm Dục Hiên bắt lấy đôi tay của cô, nắm trong tay, sau đó ôm cô vào lòng.

Vừa nghe hết lời này, Cố Nhược An sợ hết hồn, lập tức ngoan ngoãn không động đậy. Cô gái trong lòng đầy đặn mềm mại, hơn nữa sau khi Cố Nhược An cởi áo khoác, chỉ còn áo len cao cổ ôm sát, dáng người có lồi có lõm hiện ra trước mắt Thẩm Dục Hiên, khiến tâm trạng vừa mới ổn định của anh lại rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng anh cũng không dám làm lại lần nữa, sợ dọa phải cô gái nhỏ này.

“Ngồi xuống đi, ngoan.” Đỡ An An ngồi xuống giường, mình cũng ngồi cạnh, kéo chăn phủ kín hai người, “Rất xin lỗi.”

Cố Nhược An sững sờ, vẻ mặt của Thẩm Dục Hiên quá nghiêm túc, khiến Cố Nhược An thấy hoảng hốt, đã bao giờ Thẩm đại thần xin lỗi người khác đâu. Cố Nhược An biết anh xin lỗi vì chuyện vừa rồi, ấp úng nói, “Không có… không có gì…….”

Thật ra thì Cố Nhược An cũng không phải người bảo thủ đến thế, trai gái yêu đương nắm tay, ôm hôn là chuyện bình thường, dù sao thì hai người vẫn chưa đi đến bước cuối cùng mà? Chỉ là phía mẹ thì…..

Hơn nữa, chuyện này xảy ra quá đột ngột, dù Cố Nhược An là bạn gái của Thẩm Dục Hiên thì quan hệ của hai người vẫn luôn không nóng không lạnh, Cố Nhược An cũng tự coi mình là bia đỡ đạn, nhưng xem lại những việc xảy ra gần đây thì, dường như Thẩm Dục Hiên đang nghiêm túc coi mình là bạn gái.

Vậy mình thì sao? Mình có coi anh ta là bạn trai không? Thẩm Hân là anh trai của anh ta, là người đã không còn khả năng gì với mình nữa; đại thần chỉ là một nhân vật ảo, chỉ có anh ta luôn chân chân thật thật ở bên cạnh mình. Nói đi cũng phải nói lại, mình cũng không chán ghét anh ta, đẹp trai, học giỏi, gia cảnh cũng tốt, có vẻ như là đối tượng tuyệt vời, dù Cố Nhược An không phải loại con gái hám của thì có một người bạn trai như vậy vẫn thấy kiêu ngạo, hơn nữa bây giờ anh ta đối xử với mình rất tốt, có lẽ, có thể từ từ qua lại xem sao.

“An An, sao thế? Đang nghĩ gì thế?” Nhìn Cố Nhược An suy nghĩ mông lung, Thẩm Dục Hiên vuốt tóc cô.

“Không có…….” Cố Nhược An đang chuẩn bị trả lời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, mở ra, là một tin nhắn của Lan Na, Thẩm Dục Hiên cũng tò mò thò đầu sang đọc, nhìn một cái, Thẩm Dục Hiên cười “Phì”.

“An An, sao muộn thế này rồi mà vẫn còn chưa về? Chẳng lẽ thật sự bị Thẩm đại thần ăn mất rồi? Không được đâu An An, cậu là nữ hán tử ngoài yếu trong mạnh, nhất định phải phản công, phản công đó có hiểu không? Cương quyết ăn lại Thẩm đại thần.”

Lan Na này, chỉ toàn nói xằng nói bậy, Cố Nhược An buồn bực, đang định nhắn tin mắng cô nàng một câu, điện thoại lại kêu vang, lần này là Cốc Tuyết.

“An An, đã muộn thế này rồi, không cần trả lời tin nhắn đâu, mãi mới có thời gian ở bên Thẩm đại thần, các cậu cứ vui vẻ bồi dưỡng tình cảm đi nhé!”

Đến lão đại cũng nói thế này, cứ như là muốn bán mình đi vậy, đang nghĩ xem liệu Tử Mạt có gửi tin nhắn hay khong thì điện thoại lại reo lên, mở ra đọc, quả nhiên là Hà Tử Mạt.

“An An, hôm nay không về cũng không sao, buổi học ngày mai tớ sẽ xin nghỉ giúp cậu.”

Thật sự đã muộn rồi sao? Cố Nhược An nhớ là tàn tiệc lúc chín giờ, nơi ở của đại thần là khu trung tâm, thành phố C được gọi là thành phố không có ban đêm, cho nên cả đêm đều sáng đèn rực rỡ, không rõ giờ là mấy giờ, mở điện thoại ra nhìn, trời ạ, đã gần mười giờ rồi.

“Nhanh, nhanh dậy đi, chết rồi, mai có buổi học ngôn ngữ C, mười một giờ kí túc tắt đèn rồi, từ đây về đó phải mất hơn một tiếng, giờ nhanh một chút mới về kịp, mau lên! Đứng lên đưa em về.” Cố Nhược An lập tức nhảy lên tìm quần áo, sau đó đẩy Thẩm Dục Hiên.

“An An, em thật sự muốn về như thế này?” Thẩm Dục Hiên chỉ vào môi Cố Nhược An.

Cố Nhược An sửng sốt, sờ sờ, cảm giác đau rát lập tức truyền lên, không cần nghĩ cũng biết môi mình đã sưng lên rồi, hung hãn trợn mắt với Thẩm Dục Hiên, tuy nhiên vào mắt Thẩm Dục Hiên thì lại có hương vị khác, thầm rung động trong lòng.

“An An, em nỡ lòng nào để anh đưa em về rồi một mình quay lại? Anh uống rượu rồi sao có thể lái xe, hơn nữa xe còn để lại nhà hàng đấy! Vả lại giờ cũng không còn xe buýt, em muốn gọi xe về sao?” Thẩm Dục Hiên đùa.

Cố ý, chắc chắn là anh ta cố ý, Cố Nhược An tức giận, nhưng không thể không nói, lời của Thẩm Dục Hiên khiến cô du dự, anh đã uống rượu rồi, quả thật không thể lái xe, dù anh ta không say thì việc xe của anh ta đang để ở nhà hàng là thật, dù không quá xa nhưng vẫn tốn thời gian, mà chỉ còn một tiếng nữa là kí túc đóng cửa, giờ đã mười giờ, không còn phương tiện công cộng; hơn nữa, điều quan trong nhất là, gọi xe vào ban đêm sẽ tốn thêm tiền, thêm a~1 tiền lộ trình, sẽ là bao nhiêu đây, bao nhiêu đây? Nghĩ tới đây, trái tim Cố Nhược An rỉ máu, ra giá quá md đắt.

Cố Nhược An vừa do dự, Thẩm Dục Hiên đã nhận ra, nhẹ nhàng ôm cô, cằm tì lên đầu cô: “Tối nay ở lại đây đi. Có cần anh gọi cho giáo viên môn ngôn ngữ C của em để xin nghỉ giúp không, anh quen ông ấy.”

“Không… không cần… có các bạn xin hộ em rồi.” Biết là anh quen rồi, sinh viên cao thủ máy tính của khoa luật, nhưng ai dám để anh xin phép chứ, sợ người ta không biết quan hệ của anh và em hả.

“Có muốn đi tắm không?”

Cố Nhược An gật đầu, cô có một thói quen là ngày nào cũng phải tắm, không phải là do ưa sạch sẽ mà là cảm thấy nếu không tắm thì người sẽ nhơm nhớp, “Tối nay em ngủ ở đâu?”

Thẩm Dục Hiên cười híp mắt vỗ vỗ giường, trái tim Cố Nhược An lập tức hạ xuống, xem ra anh vẫn còn có lương tâm: “Vậy còn anh?”

Thẩm đại thần vẫn cười híp mắt vỗ vỗ giường, Cố Nhược An lập tức phản đối, “Không được, không phải còn một phòng ngủ nữa sao? Anh sang đó ngủ đi.”

“An An, bên đó không có giường.”

“Vậy anh ngủ ở ghế salon.”

“Trong nhà chỉ có một bộ chăn gối.” Thẩm đại thần tỏ vẻ tủi thân, “Bộ đó, đang ở trong tay em.”

“……” Cố Nhược An vừa tức giận vừa oán hận, anh ta cố ý, chắc chắn là cố ý! Xiết chặt cái chăn trong tay như đang bóp cổ Thẩm Dục Hiên. Quá đen tối, giả say lừa gạt mình, lại cố ý không cho mình về, còn không chuẩn bị chăn! (Cái chăn đáng thương, chẳng gây chuyện gì cũng bị xiết như vậy, sắp hỏng tới nơi rồi.”

Cố Nhược An đùng đùng nổi giận vào phòng vệ sinh làm cho mình tỉnh táo lại, cô sợ nếu cô còn ngồi đó thì sẽ không nhịn được bóp cổ Thẩm đại thần thật mất, thấy bóng dáng chạy trốn cực nhanh của Cố Nhược An, mắt Thẩm đại thần lóe lên, nhếch miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.