“Tô Vãn bé nhỏ, em có vẻ rất kiêu ngạo.”
Diệp đại thiếu cười lạnh, tay vỗ về mặt cô, động tác nhè nhẹ, nhưng lời nói nói ra lại mang theo sát khí: “Em biết đối với sủng vật không nghe lời, anh sẽ xử lý sao không?”
“Anh xử lý như thế nào?” Cô nhướng mày, không sợ chết hỏi lại.
“Ngủ đến khi em nghe lời.” Diệp đại thiếu vẫn cười lạnh, “Làm cho em sinh ra mấy nhóc cho anh, tránh cho em vì cầu dục vọng không được mà bất mãn, ba ngày hai hôm trong đầu cứ muốn tìm đàn ông.”
Tô Vãn →_→
“Anh lăn đi.”
“Lăn đi đâu? Lăn lên giường sao?” Hắn hỏi lại, “Lăn chung với em à?”
Tô Vãn ←_←
Cô cảm thấy da mặt gã này dày tới mức xe tăng cũng có thể cáng qua được rồi.
“Anh đi tìm bạn gái của mình đi, tôi không đủ năng lượng để bồi anh đâu.” Cô đẩy hắn ra, “Mấy cô ấy nhất định rất vui vẻ đồng ý sinh con cho anh, sinh nhiều hay ít đều được, lăn đi ngay, đừng ở đây làm chướng mắt tôi.”
“Nhưng bổn thiếu đây cứ muốn em sinh, cũng chỉ muốn em sinh.” Diệp đại thiếu bóp cằm cô, “Tốt nhất là ba năm ôm hai đứa.”
“Tên khốn nạn.” Rốt cuộc Tô Vãn không nhịn được, đá xéo hắn bằng một ánh mắt hình viên đạn, “Anh có nhiều phụ nữ mà sao chỉ không buông tha cho tôi?”
“Em khác với bọn họ.” Hắn khẳng định.
“Khác chỗ nào?”
“Mọi thứ.”
Tô Vãn: “...”
Cô tròn mắt, không muốn nói chuyện với anh chàng này nữa.
Nhưng biểu cảm của Diệp Dục Sâm lúc này lại trở nên nghiêm túc, nửa điểm nhỏ đùa giỡn cũng không có.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cô và nói: “Em là người duy nhất anh muốn.”
Tô Vãn cắn môi, dùng sức siết chặt ngón tay làm nó đâm vào lòng bàn tay tới đau nhói.
Sau một hồi im lặng khá lâu, cô hỏi anh: “Còn Susan thì sao?”
“Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.” Diệp Dục Sâm đáp.
Lời vừa nói ra, kế tiếp là một khoảng thời gian dài trầm mặt.
Thực tế, Tô Vãn rất muốn cười ha ha đáp lại hắn.
Chỉ là dù cô đã cố gắng hết sức, cuối cùng nhịn xuống được, khi quay đầu ra nhìn hắn, đôi mắt lại đỏ lên, chứa hơi nước, như thể sắp khóc ra rồi.
“Anh có phải cũng nói với Susan những lời này? Có phải anh nói với cô ấy, anh chỉ cưới một mình cổ, còn những người khác chỉ là chơi đùa mà thôi? Diệp Dục Sâm, anh coi tôi là Giang Uyển Hinh sao? Bị anh lừa gạt tới chết cũng không biết?”
Vẻ mặt của Diệp Dục Sâm âm trầm tới mức sắp vắt ra nước: “Anh đã nói nhiều lần rồi, em với họ không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?” Cô lặp lại câu hỏi, cũng không đợi hắn trả lời, chính bản thân đã bật cười, cười tới mức đủ châm chọc, “Diệp Dục Sâm, anh nghĩ muốn tôi, anh thích tôi sao? Hay thích ở điểm “động” nhiệt tình đúng không?”
Diệp Dục Sâm không đáp, bày ra một thân người sống chớ lại gần, cứ thế lạnh lùng nhìn cô, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tô Vãn cũng lười đối đáp với hắn rồi. Đem chăn kéo từ mông lên.
Lúc này, Diệp Dục Sâm đột nhiên nắm chặt cô tay cô, ngăn cản động tác.
“Nếu anh nói có thì sao?”
Hắn nhìn vào mắt cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn như là đang áp chế loại cảm xúc nào đó.
Tô Vãn nghiến răng, lại bất chợt cười lên, vẻ mặt tiếp tục châm chọc, “Vậy thì sao? Thực sự đáng giá bao nhiêu? Có thể ăn được sao?”
Mặt hắn đã đen tới nỗi khớp màu với đáy nồi.
“Có lẽ tôi sẽ tin anh thích tôi mà không phải là Susan, nhưng có khác gì nhau? Susan có người bố lợi hại, có thể giúp anh leo lên vị trí quốc vương, tôi không bại dưới kẻ nào nhưng lại bại dưới lòng ham muốn quyền lực của anh.”
Cô dùng sức mím chặt môi, duỗi tay đẩy hắn ra, “Chỉ một điểm duy nhất này, tôi không giúp anh được bằng Susan, anh cưới cô ấy làm vợ anh, tôi không có lời nào để nói.”
___♡♡♡___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân