“Là chuyện cá nhân mà có tật giật mình?” Hắn nghiêng đầu qua, duỗi tay ôm lấy eo và cúi sát lại gần, “Bé cưng, em là đang cõng anh còn thông dâm với đàn ông khác nhỉ?”
“Nếu tôi nói đúng thì sao?”
Tô Vãn không sợ chút nào mà ngước đôi mắt lên nhìn hắn.
Diệp đại thiếu nghiến răng: “Vật nhỏ, anh thấy em ngứa da lắm rồi.”
Tô Vãn rất thức thời không lên tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô như thể muốn thu tất cả biểu cảm của cô vào mắt mình.
Sau một lúc trầm mặt, hắn mới hỏi: “Em vừa nói chuyện phiếm với ai?”
“Bạn bè.” Tô Vãn trả lời lấy lệ.
“Nam hay nữ vậy?”
“......”
Cô không nói, lại đem mặt quay sang một bên, không muốn để ý tới hắn nữa.
Do đó mà làm sắc mặt Diệp đại thiếu ngày càng trầm đi đôi chút, hắn duỗi một bàn tay ra, nói: “Đưa di động cho anh.”
“Tôi không đưa.” Cô cự tuyệt, “Di động không phải đồ vật có thể cho anh tùy tiện xem được, đây là vật riêng của tôi.”
Hắn cười lạnh, cúi người lại gần cô thêm.
Tô Vãn bị tiếng cười của hắn làm nổi hết cả da gà, muốn lui người mình về sau, nhưng Diệp Dục Sâm lại bỗng nhiên chống hai tay lên, đem cả người của cô vây vào trong ghế: “Anh lặp lại một lần nữa, đưa di động cho anh.”
“Không đưa.”
Cô ngang ngạnh thề sống thề chết cũng phải chống trả, chỉ nháy mắt sau hắn đã tức giận rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
“Ưm...” Cô ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.
Đây chỉ là mới bắt đầu.
Quả thật hôn có thể dẫn tới động tình, Diệp Dục Sâm duỗi tay ấn vào bên cạnh nút gì đó làm tấm ngăn chính giữa ghế lái và sau nâng lên.
Tô Vãn: “......”
Cô chợt có dự cảm không được tốt lắm.
Quả nhiên, ngay sau đó, tên cầm thú phát tình bắt đầu dùng tay xé váy cô.
“Tôi không muốn, anh cút đi.”
Cô dùng tất cả tay chân mà giãy giụa, nhưng điểm sức lực nhỏ này làm sao là đối thủ của Diệp Dục Sâm đây.
Hai ba cái công phu mèo cào này tức khắc bị đè lại, hắn ấn cô vào ghế tựa không cho động đậy.
Nửa giờ sau đó, xe cuối cùng cũng ngừng lại, Tần Thư cùng tài xế xuống trước.
Cũng qua nửa giờ nữa, cửa sau xe rốt cuộc mới mở ra, Diệp Dục Sâm dùng áo gió bọc lên người cô và ôm từ trên xe xuống.
Editor tức giận: Cho ăn tý thịt thì chết người hả tác giả. Ta muốn thịt cơ~~~~
Trước mắt hiện ra là một tòa biệt thự, nó chiếm diện tích rất lớn, phong cách có điểm tương tự với tòa nhà ở thành phố A.
Sau khi vào nhà, Tô Vãn nhìn thấy cách bố trí quen thuộc như thế lại có chút nói không nên lời.
Kết cấu phòng ốc của căn nhà này so với ở thành phố A không sai biệt nhiều, màu sắc đen trắng, đơn giản mà sạch sẽ, lại không mất đi khí thế vô cùng xa hoa.
Cô cũng không chú ý nhiều, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại khép mí mắt lại.
Diệp Dục Sâm ôm cô lên phòng ngủ trên tầng hai, giúp cô tắm rửa, sau đó lại chợt nghe thấy Tô Vãn lên tiếng: “Tôi chán ghét anh.”
Tay đang mặc áo ngủ của hắn khẽ dừng lại, đôi mắt đen cũng ảm đạm xuống, nó tối tăm và sâu thẳm.
Nhưng cảm xúc ấy chỉ tồn tại vài giây đã vội biến mất, hắn nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng không đứng đắn, môi mỏng nhẹ cong lên: “Em vừa rồi ở trên xe hình như không có nói như vậy.”
Tô Vãn nghiêng mặt đi, không thèm để ý hắn.
Diệp Dục Sâm lại gần mép giường rồi ngồi xuống, duỗi tay bóp cằm cô, kéo về hướng mình: “Nói đi, vừa rồi người nói chuyện phiếm với em là tên đàn ông nào?”
Tô Vãn vẫn lựa chọn cách im miệng không nói.
“Em không nói cũng không sao, anh tự nhiên sẽ có cách tra ra người đàn ông đó, thuận tiện xem mặt mũi hắn ra sao.” Diệp đại thiếu cười lạnh, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, “Dám động tới người phụ nữ của anh, e là ngại mình sống đủ nhiều rồi.”
“Anh muốn tra thì tra đi.” Cô cười chế nhạo, nét châm chọc rõ ràng, “Bất quá, Diệp tổng à, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, nếu anh tra ra cái gì đó kỳ quái thì cũng đừng có mà hối hận nha.”
____♡♡♡____
Editor: Alissa