“Anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh sao?”
Cô rất giận, trực tiếp phản bác lại, nhưng sau khi nói xong, lại có tý hối hận khi thấy mặt hắn đang đen dần, “Ừ thì... tôi biết anh không cố ý đối xử với tôi theo cách đó, do anh có điều khó xử, phải lên ngôi để báo thù cho cha mẹ mình, đúng là việc này anh không chọn lựa được nhưng tôi là người vô tội, Diệp Dục Sâm, vì sao anh phải kéo tôi xuống nước cùng?”
Hắn nhìn cô, đôi mắt đã chìm dần vào nơi sâu thẳm, lạnh băng: “Cô nghe chuyện này từ ai?”
“Em của anh nói cho tôi biết, anh ấy nói chính Kars giết chết cha mẹ anh nên anh muốn trở về báo thù.” Cô cười nhẹ, ngước mặt lên nhìn vào hắn, “Anh không làm sai, vì đối với một người có rất nhiều việc còn quan trọng hơn tình cảm nam nữ, lúc trước tôi quấy rầy anh là do tôi không hiểu chuyện, xin lỗi anh.”
Cô ngừng một lát cũng không đợi hắn lên tiếng, lại nói tiếp: “Nhưng đây không phải lý do để anh chiếm đoạt tôi, tôi đã từng nói rằng cá và tay gấu không thể gộp chung vào, anh không phải con nít ba tuổi, và đừng làm như một đứa trẻ không biết tốt xấu mà quậy phá.”
Diệp Dục Sâm mím môi, hình như có lời muốn nói nhưng lời vừa ra tới cửa miệng thì đã nghe thấy tiếng gọi lớn của Diệp Vân Thâm.
“Vãn Vãn, em ở bên ngoài sao?”
Tô Vãn giật mình, vội vàng giãy giụa từ trong người hắn lách ra.
Mắt hắn tối sầm lại mang vẻ tức giận cuồn cuộn khi thấy cô đang vội vã sửa lại lễ phục.
“Cùng tôi trở về.”
Hắn nhấn giọng, duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.
Tô Vãn lạnh lừng ngước mắt nhìn hắn, không cho hắn thể diện nào mà gạt tay hắn ra, bước thẳng ra ngoài.
Mặt Diệp đại thiếu đã đen như đáy nồi.
Diệp Vân Thâm cũng đang tìm cô, nên cô vừa ra không lâu đã đụng mặt cậu ấy.
“Em đi đâu vậy?” Hắn nắm lấy tay cô, vẻ mặt lo lắng.
“Không có, tôi chỉ đi dạo trong hoa viên.” Cô nói qua loa cho xong chuyện, “Chuyện anh cùng với Trình tiểu thư xử lý sao rồi?”
“Không sao trăng gì cả, dù sao anh chắc chắn sẽ không cưới cổ.”
Nhắc tới việc này làm sắc mặt cậu ấy ỉu xìu xuống, có vẻ không được vui, “Anh nói với mẹ anh rồi, hôn sự của anh do anh làm chủ, cha anh cũng đã đồng ý, mà đúng rồi, em thấy anh hai của anh đâu không? Cha đang tìm ảnh.”
Tô Vãn liếc nhẹ mắt qua chỗ nào đó rồi lắc đầu: “Không thấy.”
Diệp Vân Thâm chú ý hành động nhỏ này của cô, cũng nhìn theo hướng cô vừa nhìn.
“Tôi có chút không khỏe, muốn về nhà, tôi đi chào chú với dì một tiếng đây.” Tô Vãn cúi đầu, nắm chặt tay thành nắm đấm giơ lên che miệng và ho nhẹ một tiếng.
Diệp Vân Thâm cúi đầu nhìn thấy mặt cô có chút đỏ ửng rất không bình thường, cậu vô ý thức nhíu chặt mày lại.
Cậu lại nhìn cái cây nơi cô vừa đi ra, nhíu mày.
Nhưng chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mặc kệ vừa rồi xảy ra chuyện gì, cậu cũng không muốn cố chấp tra ra, chỉ gật đầu đồng ý với cô: “Anh đưa em về.”
Diệp Dục Sâm đứng ở trong chỗ tối, nhìn Diệp Vân Thâm kéo Tô Vãn rời đi, hắn liền trầm mặc, ánh mắt nhìn rất lạnh như thể muốn đông cứng chết người ta.
Hôm sau.
Mới sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của bà Diệp, bà ta hẹn gặp mặt ở một tiệm cà phê.
Cô tự hiểu rằng lúc này bà Diệp muốn gặp chắc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Cô có hơi do dự một chút nhưng vẫn đồng ý gặp.
“Nhưng mà... sao dì lại biết số di động của cháu?”
_____♡♡♡_____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân