“Diễn viên cũng là con người, ăn thì vẫn phải ăn thôi, huống hồ Vãn Vãn đủ gầy rồi.” Diệp Vân Thâm lên tiếng phản đối, “Em ấy phải có tý thịt mới khỏe mạnh, gầy quá em ôm thấy cộm tay lắm.”
Diệp đại thiếu không nói thêm gì cả.
Nhưng lúc Diệp Vân Thâm nhắc ôm sẽ cộm tay đã thấy sắc mặt hắn đen đi, rất rõ ràng.
Tô Vãn chỉ biết cười gượng gạo.
Không đợi bọn họ nói thêm, bên kia Trình Vũ Lâm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, mặt như gặp quỷ mà nhìn cô, “Lúc mới nhìn thấy cô tôi đã thấy quen mắt, thì ra cô là Tô Vãn, người gần đây có tin tức ồn ào kia?”
Diệp phu nhân nhíu mày.
Việc kia quả thật nháo lên rất lớn, đứng đầu hot search nên spam cũng khá nhiều, tuy rằng bà ấy không quan tâm tin bát quái của minh tinh, nhưng có nghe qua chuyện này.
Người đó vì một chút ghen ghét mà tại chương trình đã đẩy ngã người ta, làm người ta phải sinh non, vậy mà người đó lại chính là cô gái này?
Diệp phu nhân nhíu chặt mày nhìn Tô Vãn.
Bà vốn đối với Tô Vãn đã không vừa lòng vừa dạ, lúc đầu chỉ xem hoàn cảnh gia đình ổn nên miễn cưỡng có thể tiếp thu, nhưng hiện tại, vì những tin đồn cùng lời chửi rủa kia, bà bắt đầu hoài nghi về nhân phẩm của cô gái này.
“Việc đó không phải lỗi của Vãn Vãn.”
Diệp Vân Thâm lên tiếng bênh vực, giải vây cho Tô Vãn, lần này hắn cư xử thông minh hơn gắp cải thảo xanh vào chén cho cô, “Mấy tin trên mạng chỉ là lời đồn, hoàn toàn là giả, anh hai cũng biết chuyện này, người tên Chu Di đó là tự mình tìm đường chết, muốn được lên báo nên cố ý tự ngã, không may là lại đem con mình ngã tới sảy luôn.”
Trình Vũ Lâm nhíu mày.
Diệp phu nhân nhàn nhạt nhìn Tô Vãn, không nói gì.
Diệp Dục Sâm bưng chén lên khẽ cong môi, cũng không có nói tiếp, hắn tiếp tục giữ hình tượng cao lãnh mà cao thâm của mình.
Một bữa tối với không khí khá xấu hổ trôi qua, sau đó Diệp Vân Thâm bị mẹ Diệp gọi đi nói chuyện, Tô Vãn cảm thấy đợi ở đây có chút xấu hổ nên viện cớ chạy ra hoa viên.
Tuy nhiên, vừa đi được nửa đường, ở một chỗ tối nào đó chợt có người nắm lấy tay cô tóm cô vào chỗ không người.
Tô Vãn kinh hãi mở to mắt, sau khi thấy được bộ dạng của đối phương, thì cô chỉ còn biết im lặng.
Phủ của Phó Tổng thống được canh giữ rất nghiêm ngặt nên làm gì có bọn bắt cóc trà trộn vào được, chỉ có thể là người bên trong làm và tất nhiên không ai ngoài tên Diệp Dục Sâm.
Nhưng sau khi tên thối này kéo cô tới một góc cũng không có làm gì quá đáng, chỉ nắm lấy tay cô và nhìn cô.
Cô lại nghĩ với một nơi tối lửa tắt đèn như thế này thì hắn nhìn được cái gì không nhở.
Sau khi đợi nửa phút, cô không nhịn được nữa mới cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng kết cục là thất bại.
“Anh đang làm cái quái gì thế?”
Cô vừa nghiến răng nghiến lợi vừa lên án hắn, Diệp Dục Sâm không trả lời, hắn đột ngột ấn mạnh cô lên một cái cây, mà cây này là cây gì thì cô không rõ.
“Mấy ngày nay, cô ở cùng em tôi xem ra vô cùng tốt nhỉ?”
“Có liên quan tới anh à?”
Cô hỏi lại, vẻ mặt bình thản.
“Tôi không thích cái dáng vẻ khi cô gọi tôi là anh hai.” Diệp Dục Sâm áp sát lại gần, nhanh như cắt xé rách bộ lễ phục trên người cô.
Tô Vãn sợ hãi kêu lên, theo bản năng lấy tay che lại phần cổ áo, nhưng đã quá muộn rồi.
“Đừng làm ra vẻ rụt rè, không phải là tôi chưa từng nhìn qua nó.”
Hắn trút ra một quãng cười lạnh, rồi đem quần áo còn sót trên người cô kéo xuống hết, “Nhân lúc ở đây không có người ngoài, sao chúng ta không giao lưu một chút nhỉ.”
Lễ phục mỏng manh treo lỏng lẻo ở bên hông, chỉ cần tác động nhỏ e là sẽ rơi xuống toàn bộ, Tô Vãn lấy tay che ngực, lúc này trong lòng cô dâng lên một cỗ nhục nhã và khó chịu.
___♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 2/8/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.