Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 166: Chương 166: Khảo hạch (6)




Ở dưới đài và trên bục cao thảo luận nhiệt liệt, mà trong sân thi đấu cũng không bình tĩnh. Mấy đứa nhỏ đâu ngờ được trong bữa ăn này là một hồi thử thách, cho nên thoải mái bộc lộ quan điểm, bản tính hiển lộ không thể nghi ngờ.

Có tốp năm tốp ba đứa trẻ ăn mặc quý khí tụ lại cùng nhau, tạo thành một quần thể, ăn ý mười phần mà xa lánh hay cô lập những đứa trẻ có xuất thân tầm thường.

Càng quá đáng hơn nữa, có những đứa trẻ ngày thường sống trong nhung lụa, y phục có tôi tớ hầu hạ mặc cho, cơm tới chỉ biết há miệng. Ngay cả cách cầm đũa hay lột vỏ tôm như thế nào cũng đều không biết, chỉ có thể luống cuống tay chân, ngóng ánh mắt hướng ra phía ngoài mà cầu cứu.

Hoặc có những đứa trẻ tựa như cường đạo, nơi đi qua như châu chấu quá cảnh, rõ ràng trong chén đầy ắp đồ ăn, tay phải còn cầm nửa cái đùi gà, ấy thế mà ánh mắt vẫn láo liên khắp nơi, tay trái liên tục chọn lựa thức ăn ngon gắp vào chén, hoàn toàn mặc kệ người xung quanh có đủ ăn hay không.

Sân thi đấu muôn hình vạn trạng, có đứa trẻ cuống quít hấp tấp, thì cũng có đứa nhai kỹ nuốt chậm. Có đứa trẻ chỉ ăn dầu mỡ, thì cũng có những đứa trẻ dinh dưỡng đầy đủ, chay mặn cân đối. Có đứa trẻ ích kỉ chỉ biết cho bản thân, thì cũng có đứa hào phóng, biết quan tâm đến cảm xúc của mọi. Có những bàn ăn vung vãi bất kham, thì cũng có những bàn ăn ngay ngắn gọn gàng,...

Không đâu xa lạ, chỉ bàn ăn của Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, cộng thêm Âu Dương Nhược Lan đều đã đủ tập hợp các loại ưu điểm, trở thành nhãi con thanh tịnh và bắt mắt nhất giữa toàn trường.

Mạc Vân Long ngồi giữa hai nữ hài, tự giác chính mình có trách nhiệm chăm sóc muội muội, cho nên từ việc nhỏ nhất là lau đũa muỗng, cho đến lột vỏ tôm, tách thịt cua, lựa hành ngò đều là hắn làm hết, sau đó thức ăn mới rơi xuống chén của hai cô nương.

Những lúc này, Mạc Du Hồng sẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn ca ca nhà mình, bày ra tám cái răng sữa tiêu chuẩn, mềm mại khen ngợi:

“Cảm ơn ca ca! Ca ca chính là nam tử hán tốt nhất trên đời này.”

Được vuốt mông ngựa khích lệ, Mạc Vân Long càng thêm ra sức, làm không biết mệt, cho đến khi thức ăn trong chén của hai muội muội đôi thành tiểu sơn thì hắn mới chẹp miệng, tiếc nuối dừng lại, sau đó phục vụ cho chính mình.

Âu Dương Nhược Lan từ ban đầu không thói quen, cả người rối rắm câu nệ, nhưng được hai huynh muội thay nhau khuyên nhủ, nàng mới thả lỏng ra. Chỉ là đôi lúc nàng sẽ nương cái chén nâng lên che khuất tầm mắt của mọi người, trộm giơ tay áo gạt lệ.

Ba đứa nhỏ ăn uống vui vẻ, không nghĩ tới sau đó có một người xách theo tô cơm không thỉnh tự đến, ngồi cái phạch xuống bên cạnh Âu Dương Nhược Lan, ánh mắt lại sáng quắc mà nhìn Mạc Du Hồng.

Thấy người đến là ai, Mạc Du Hồng không khỏi chu miệng nhíu mày, còn Mạc Vân Long thì bỏ hẳn chén cơm xuống bàn, vén tay áo lên và hùng hổ nói:

“Tên mập chết tiệt! Ngươi lại muốn đánh nhau có phải hay không?”

Thấy Mạc Vân Long hung ba ba, Lục Tân Nghĩa không khỏi siết chặt tô cơm, rụt rụt cổ, bẹp miệng ủy khuất nói:

“Ta... ta không phải tên mập chết tiệt! Ta chỉ muốn... muốn cùng các ngươi ăn cơm. Bọn họ... bọn họ đều không ai muốn cùng ta nói chuyện.”

Trải qua hai ngày kiêu căng ương ngạnh làm ầm ĩ, thanh danh của Lục Tân Nghĩa đã hoàn toàn bất kham đến ai ai đều biết, ai thấy đều né tránh, sợ cho chuốc họa vào thân. Mấy đứa nhỏ sau khi trở về cũng được phụ huynh dặn dò, đó là không cần cùng hắn có quan hệ. Cho nên hôm nay, Lục Tân Nghĩa cũng là nhân vật có thân phận tôn quý nhưng lại bị tránh như rắn rết chi nhất.

Mạc Vân Long nghe Lục Tân Nghĩa nói vậy, mới chậm chạp thu hồi nắm tay, trong lòng cảm thán hắn cũng đáng thương, nhưng ngoài mặt vẫn hung hăng mà nói:

“Ai bảo ngươi ngày thường kiêu căng ngang ngược, bị xa lánh cũng là đáng đời!”

Mạc Du Hồng không nói gì, nhưng cũng rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, cho nên nàng trừng mắt nhìn lại, hừ hừ nói:

“Lo ăn cơm của ngươi đi, nếu còn dám nhìn ta, bản cô nương liền kí đầu ngươi nha!”

Lục Tân Nghĩa thấy huynh muội đối diện không ai phối hợp hắn, liền nâng mắt ủy khuất mà nhìn lại tiểu cô nương bên cạnh.

Ai ngờ, Âu Dương Nhược Lan nhìn thấy hắn tựa như là chuột thấy mèo, kinh hoảng thất thố đứng lên, một tay kéo ghế một tay cầm tô cơm, “lạch cạch” mà kéo ra khoảng cách, chừa lại cho hắn ở hai bên là một khoảng không vô tận. Diện tích kia đều có thể đủ trải một lều dã ngoại.

Lục Tân Nghĩa: “...”

Hai tay còn siết chặt bát cơm, ánh mắt hắn lại ngơ ngác như nai con, hai má phụng phịu co giật liên hồi, sau đó “oa” một tiếng, hắn bỏ bát cơm xuống bàn, gào khóc ra tiếng:

“Oa! Các ngươi... các ngươi đều khi dễ ta! Oa!”

Mạc Vân Long bản một khuôn mặt nhỏ, nhìn cũng có chút khí thế, âm trắc trắc mà uy hiếp:

“Câm miệng! Vừa ăn vừa khóc thì nhà ngươi sẽ nghèo tận ba đời. Thân phận hoàng tử của ngươi sẽ không có, tiền ngươi cũng không. Sau đó ngươi còn bị lừa bán đến núi sâu, cho người ta làm ** li cả đời.” . Truyện Cổ Đại

“Ách!” Cũng không biết là lời uy hiếp có tác dụng hay sao, Lục Tân Nghĩa bàng hoàng nấc cục, muốn khóc không được, muốn ngừng cũng không xong, lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Đến đây, Mạc Vân Long lại trưng ra một nụ cười tựa như thiên sứ, gắp một cái bánh bao to đùng vào chén của người đối diện, nói:

“Chúng ta không đuổi ngươi đi, nhưng ngươi phải tuân thủ quy củ, lúc ăn cơm thì không nói chuyện, cũng không được nhìn chằm chằm vào muội muội nhà ta. Thậm chí ngay cả lúc không ăn cơm cũng không được mơ ước nàng. Nếu không, lão tử đánh ngươi, cho ngươi khóc cái đủ!”

Lục Tân Nghĩa nhanh chóng gật gù như chày giã tỏi, cắn mạnh bánh bao như để phát tiết nỗi lòng, mồm miệng không rõ nói:

“A(ta) yết(biết) òi(rồi)! A(ta) ông(không) ói(nói) iện(chuyện). Ũng(cũng) ông(không) ại(lại) ình(nhìn) ỉu ụi ụi(tiểu muội muội).”

Mạc Vân Long nghe ngôn ngữ của người ngoài hành tinh này, gân xanh trên trán thình thịch mà nhảy, hoàn toàn mặc kệ hắn, tiếp tục công cuộc vỗ béo cho hai tiểu muội muội.

“Đừng để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục chiến đấu! Mẫu thân nói, lãng phí thức ăn chính là không trân trọng sinh mệnh.” Hắn nhìn hai tiểu cô nương, nói.

Mạc Du Hồng và Âu Dương Nhược Lan mỉm cười gật gù:

“Ca ca nói chí lý!”

Mà cách mấy cái bàn ở bên trái, có một đôi mắt hừng hực lửa giận vẫn luôn nhìn chăm chú vào bọn họ. Không, phải nói đối tượng chính xác là Âu Dương Nhược Lan.

Mang theo đầy bụng không cam lòng cùng căm ghét, Âu Dương Nhứ Nhi vừa ôm tô cơm, vừa nghiến răng nghiến lợi mà chửi rủa, ánh mắt hàm tôi độc và khắc nghiệt chọc cho những đứa nhỏ khác đều không dám cùng nàng đối diện.

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng tu vi cao, nhĩ lực kinh người, cho dù cách khá xa, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được mấy chữ:

“Tiện nhân! Tiện nhân! Tức chết ta rồi!”

Mạc Du Hồng nhíu mày khi nhận ra âm thanh kia là người lúc nãy âm dương quái khí chửi xéo nàng. Cũng không biết lúc này là đang chửi ai. Nhưng Mạc Du Hồng chỉ biết trong lòng mặc niệm một câu: người này quá không có lễ phép! Là đối tượng cần thiết tránh xa.

Đến nỗi Mạc Vân Long, hắn bản một khuôn mặt nhỏ, trong lòng niệm A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi! Lỗ tai của hắn bị ô uế tới rồi!

Từ khi đến Thiên Nguyệt Thành, hắn nghe nhiều nhất chính là hai chữ này, mấy bà dì không thể hiểu được kia đều dùng hai chữ này nói mẫu thân hắn. Cứ việc không hiểu ý nghĩa, nhưng hắn cũng biết hai chữ này không phải lời hay ho gì, bản năng mà cảm thấy phản cảm. Liên lụy đến người có thể thản nhiên mà nói ra chúng, hắn cũng theo cảm giác mà cực kỳ bài xích.

Bất quá, đây chỉ là một nốt nhạc đệm không quan trọng. Mấy đứa nhỏ ăn ăn uống uống, thời gian nửa giờ bất giác trôi qua nhanh chóng.

Đúng giờ, Dạ Tinh Tuệ dẫn đầu đi lên sân thi đấu, gõ chiêng tuyên bố nhiệm vụ.

Keng!

“Các đệ đệ, muội muội hẳn là đều no bụng rồi ha! Kì thực trong nửa giờ qua không chỉ là thời gian nghỉ ngơi hồi sức, mà trong âm thầm các ngươi cũng đã vượt qua thử thách. Các ngươi không cần kinh ngạc! Hạng mục lễ nghi của lần này chính là nghỉ ngơi và ăn uống kết hợp. Biểu hiện của mỗi người trong nửa giờ qua đều đã được ghi lại trong Lưu Ảnh Thạch và truyền tới tay cho năm vị đạo sư chấm điểm. Kế tiếp ta tuyên bố, hai hạng mục cuối cùng sẽ được gộp lại và khảo nghiệm cùng nhau. Tức là, các ngươi sẽ chia thành hai đội, mỗi đội năm mươi người, thành lập hai cái trận doanh, mỗi một trận doanh có một lá cờ tượng trưng cho chiến thắng cuối cùng. Một trong hai đội cướp được cờ của đối thủ, bắt được thống soái hoặc tiêu diệt được hết thành viên của đội đối phương thì xem như chiến thắng. Trong chiếc thùng này có rất nhiều tờ giấy nhỏ tương ứng với các loại thân phận, thống soái, tướng quân, mưu sĩ, binh sĩ,... mỗi người bốc được tờ giấy nhỏ nào thì sẽ tương đương với thân phận đó, và phải làm theo nhiệm vụ trong tờ giấy yêu cầu. Nhưng nội dung trong tờ giấy là rập khuôn, mà nhiệm vụ của các ngươi là hiểu rõ tình cảnh, biến báo làm sao để có thể chiến thắng.

Chiến trường để thi đấu là mê cung mà các ngươi đi ra từ lúc nãy, nhưng hoàn cảnh sẽ bị xáo trộn một lần nữa, nói cách khác các ngươi phải tìm hướng đi chính xác, bảo hộ thống soái an toàn, nghĩ cách diệt được quân địch, và cướp được cờ của đối phương. Các ngươi có thể sử dụng huyền lực, kĩ xảo, mưu lược để chiến thắng, nhưng không được xuống tay nặng với đối thủ của mình. Trên người mỗi người sẽ đeo một quả pháp khí cảm ứng trị số sinh mệnh. Khi pháp khí nứt rạn, chứng tỏ thí sinh đã tử vong. Người 'tử vong' không được phép phản kháng, chỉ có thể nằm tại chỗ chờ đợi, sẽ có những người thực hiện nhiệm vụ như chúng ta khuân vác ra ngoài. Điểm số của các ngươi sẽ được tính trên biểu hiện mưu lược, đem về thành tích cho trận doanh, giết được bao nhiêu địch. Trận doanh nào thắng lợi cuối cùng, sẽ được tổng số 500 điểm chia đều ra cho năm mươi người. Còn lại đều dựa thực lực và thành tích cá nhân. Các đệ đệ, muội muội đã hiểu rõ quy tắc chưa?”

Dạ Tinh Tuệ vừa nói xong, cả sân thi đấu lặng ngắt như tờ, chỉ có vài chỗ truyền ra tiếng than nhẹ cùng âm thanh nuốt nước bọt.

Thử nhìn lại, có vài đứa nhỏ, biểu tình trên gương mặt rất là xuất sắc. Hiển nhiên là bị việc nghỉ ngơi ăn uống bỗng chốc biến thành khảo hạch lễ nghi chấn đến da đầu tê dại.

Trong đó, lấy sắc mặt của Âu Dương Nhứ Nhi là khó coi nhất. Nhớ lại biểu hiện lúc nãy của chính mình, Âu Dương Nhứ Nhi mất mặt đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống, bên cạnh đó lại càng thêm phẫn hận Âu Dương Nhược Lan.

Nếu không có Âu Dương Nhược Lan, nàng làm sao tức giận đến mức thất thố như vậy!

Còn lại những đứa nhỏ khác, lại vì qui tắc thi đấu đầy mới lạ mà sững sờ, kích động, hoang mang, thậm chí là sợ hãi không biết làm sao.

Dạ Tinh Tuệ bưng một khuôn mặt mỉm cười như tú bà lầu xanh, thưởng thức biểu tình khác nhau của mấy đứa nhỏ, sau hơn vài phút mới nói tiếp, lời nói tựa như là ác ma dụ dỗ con người phạm tội:

“Nào! Các đệ đệ muội muội tiếp thu qui tắc xong chưa? Từng người lại đây rút thăm trúng thưởng thôi nào!”

(Lộ Lộ: lâu quá mới ra chương, là do Lộ suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra tình tiết này cho nó lạ. Chứ đánh cờ rồi bối binh thư thôi thì nó thường quá. Để mọi người phải đợi lâu rồi, cho Lộ xin lỗi nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.