Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 167: Chương 167: Khảo hạch (7)




Sau tiếng nói dụ dỗ của Dạ Tinh Tuệ, cả trăm củ cải nhỏ xếp thành hàng dài thay phiên nhau đưa tay vào thùng bốc thăm. Quá trình nói ra thì dài dòng, nhưng thực chất chỉ mất vài phút, mắt thấy đứa nhỏ cuối cùng bốc thăm xong, Dạ Tinh Tuệ híp đôi mắt tựa như hồ ly, cười xấu xa nói:

“Hiện tại, trong tay mỗi người đều đang cầm một tờ giấy thông hành. Tốt! Thời khắc chuyển giao số mệnh ngay lập tức sẽ được diễn ra. Bây giờ thì, những ai cầm tờ giấy màu xanh mau chóng tập hợp đứng về phía bên phải. Mà những ai cầm giấy đỏ, sẽ thuộc trận doanh đứng ở phía bên trái.”

Bộp! Bộp! Bộp!

“Các đệ đệ, muội muội tập hợp nhanh thôi nào! Sau đó, chúng ta lần lượt tiến vào trận pháp để thi đấu nha!”

Trận doanh bên phải.

Mạc Du Hồng, Âu Dương Nhược Lan cùng Lục Tân Nghĩa mắt to trừng mắt nhỏ.

Mà trận doanh bên trái.

Âu Dương Nhứ Nhi phát hiện người đứng bên cạnh mình là ai sau, ánh mắt sáng lên như đèn pha, nũng nịu mà kéo dài giọng ra:

“Tiểu soái ca!!! Thật tốt quá! Chúng ta cùng một đội!”

Gương mặt Mạc Vân Long hiện lên một tia vết rách, run rớt da gà không tồn tại trên cánh tay, hắn bất động thanh sắc mà kéo ra khoảng cách, trong lòng hắn âm thầm nói nhỏ:

Nếu như biết vận khí hôm nay sẽ xấu như vậy. Thì ngày hôm qua hắn đã không ngủ trưa, mà thay vào đó là tắm gội thơm phức, thành tâm dâng hương bái phật!

Mà ở dưới đài, sắc mặt của đoàn người Mạc Túc cũng cực kỳ xuất sắc. Đế Thanh Hàn len lén nhìn qua đại ca và đại tẩu nhà mình, vỗ trán cảm thán:

“Xong đời! Bọn nhỏ ở hai trận doanh khác nhau, đây là muốn trình diễn tiết mục huynh muội tương tàn sao!?”

Nguyệt hộ pháp cũng lắc đầu phụ họa:

“Ban tổ chức quá không có nhân tính!”

Phong hộ pháp ôm kiếm trong ngực, một tay gãi đầu, ánh mắt hiện lên lo lắng hỏi:

“Liệu xong trận thi đấu này xong, tình huynh muội của bọn họ có chắc bền lâu?”

Đế Mặc Thần không tỏ ý kiến, bởi vì hắn đã thấy khóe miệng Mạc Túc hơi câu, sau đó âm thanh trong trẻo của nàng đã vang lên:

“Đâu chỉ là vở kịch huynh muội tương tàn, mà còn có oan gia ngõ hẹp nữa. Nhưng các ngươi không cảm thấy, tình tiết như vậy rất gay cấn và thú vị sao!?”

Đế Mặc Thần nghe vậy, ánh mắt sáng lên, phụ họa đáp lời:

“Đúng thế! Bọn nhỏ tách ra hai trận doanh như vậy, nhưng thật ra làm nổi bật biểu hiện của từng đứa. Thử thách sự phối hợp và ăn ý với những đồng bạn mới, càng có thể nhìn ra ai là người có lực lãnh đạo và phục chúng nhanh nhất. Chỉ là khảo hạch mà thôi, tiểu Long và tiểu Hồng đều có chừng mực mà. Bất quá thì ngươi đánh ta một cái, ta cào lại ngươi một mặt, sẽ không ảnh hưởng tình cảm lẫn nhau đâu.”

Đế Thanh Hàn, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp: “...”

Nếu không phải biết tình hình thực tế, bọn họ suýt chút nữa đều phải cho rằng hai người là cha kế, mẹ kế. Mà hai đứa nhỏ đáng thương kia là con nuôi được nhặt về từ bãi rác.

Quả nhiên, không phải người một nhà thì không thể trở thành phu thê. Xem xem cái ý nghĩ kì ba này đi, thật là giống nhau như đúc.

Ba người vì hai đứa nhỏ tuôn ra một lít nước mắt, thật là thay bọn nhỏ cảm thấy sốt ruột.

Việc sốt ruột còn chưa dừng lại tại đây, Đế Mặc Thần không biết là cọng dây thần kinh nào đáp không trúng, bỗng chốc xoa cằm như suy tư gì, sau đó kinh thế hãi tục nói:

“Tiểu Túc Túc! Ngươi đoán thử xem, trong hai trận doanh thì phần thắng của bên nào sẽ lớn hơn nữa. Là tiểu Long thắng được đầu danh hay là tiểu Hồng sẽ áp đảo trở lại đây?”

Đế Thanh Hàn cả kinh muốn rớt cằm, điên cuồng nháy mắt cho đại ca nhà hắn đánh call, cảm thấy tâm mệt thật sự.

Đại ca của ta ơi, ngươi hỏi câu này chẳng khác nào dẫm vào lôi khu. Nó không có khác biệt mấy so với câu “nếu lão bà cùng mẹ ruột cùng lúc rơi xuống nước thì ngươi sẽ cứu ai?” hay câu “ba và mẹ cùng rơi vào biển lửa thì con sẽ cứu ai trước?”

Đế Thanh Hàn thay đại ca nhà mình đổ mồ hôi hột, cả hai đứa nhỏ đều là máu mủ ruột thịt, đại ca hỏi như thế, đại tẩu khẳng định sẽ khó xử, thậm chí là nổi nóng vì bị nghi ngờ rằng thiên vị.

Ấy thế mà, hậu quả diễn ra không phải như hắn tưởng tượng, Mạc Túc không chỉ không tức giận, mà còn ngâm ngâm cười, hỏi ngược lại:

“Nếu như chúng ta cá cược, thì ngươi sẽ chọn tiểu Long thắng, hay tiểu Hồng thắng!?”

Đế Mặc Thần nhướng mày, tự tin nhún vai nói:

“Tiểu Long là nam hài, sức bật và thể năng có thể kéo dài rất lâu. Hơn nữa có lợi thế là con chim gỗ biết bay. Trong trận doanh còn có sáu người biểu hiện không tồi, đều là tinh anh đứng trong tiền mười, cho nên phần thắng lớn hơn là điều hiển nhiên!”

Mạc Túc nhìn hắn một hồi, bỗng chốc câu môi cười, tựa như anh túc bay trong gió, yêu dã mà lại nguy hiểm, nói:

“Vậy thì cũng chưa chắc đâu nha! Ngươi không nghe nói qua câu con kiến chỉ cần đồng tâm hiệp lực cũng có thể cắn chết voi tượng sao? Huống chi còn có thêm một câu trí mạng nữa!”

Đế Mặc Thần nhất thời bị nụ cười của Mạc Túc khiến cho hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy cặp môi đỏ liến thoắng nói không ngừng kia, kí ức của đêm nào đó lại gợi lên, khiến đôi mắt hắn hơi tối sầm lại. Nghẹn một hồi, hắn mới khàn khàn hỏi ra tiếng:

“Câu gì?”

Mạc Túc đưa ngón trỏ lắc lư trước mặt hắn, chớp mắt nghịch ngợm nói:

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha!”

Sắc mặt Đế Mặc Thần hơi cứng lại, muốn phản bác lời này, nhưng lại không có lập trường tự tin để phản bác. Chính hắn còn không phải như thế sao?

Đế Thanh Hàn chen đầu lén lút nghe hai người định nói gì, bất chợt nghe đoạn đối thoại này, hắn chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh: “...''

Hắn sai rồi!

Hai người kia không phải cha kế mẹ kế, bọn nhỏ cũng không phải con rơi con rụng. Mà là kẻ độc thân như hắn không xứng đáng có nhân quyền.

Thảo!

Mơ màng hồ đồ lại bị tắc một mồm thức ăn cho chó.

Quá mức! Thật là quá mức!

Bọn họ ở dưới đài trò chuyện mấy câu, ấy thế mà bọn nhỏ đều đã tiến vào trận pháp. Nhìn thân phận mà Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng bắt được, Mạc Túc không khỏi cười khẽ, hỏi Đế Mặc Thần:

“Hiện tại ngươi còn một mực cho rằng, phần thắng của tiểu Long sẽ lớn hơn nữa sao?”

Đế Mặc Thần: “...” Giữa một tiểu binh ở tầng dưới chót và mưu sĩ có quyền cao chức trọng, thì không cần phải nói cũng biết, ai sẽ có quyền hạn và không gian phát huy tốt hơn.

Bất quá, hắn vẫn không chịu thua kém mà đáp lại:

“Thế trận hiện tại thì xem như mỗi bên năm mươi đi. Trong trận doanh của tiểu Long thì có nhiều nam hài hơn, tất cả đều có biểu hiện ưu tú. Mà trận doanh của tiểu Hồng, đa số đều là nữ hài yếu thế, mặc dù cũng có nam hài, nhưng biểu hiện của bọn họ chỉ trung quy trung củ mà thôi. Ta vẫn giữ quan điểm, phần thắng của tiểu Long sẽ nhỉnh hơn một chút.”

Mạc Túc nghe vậy, chỉ cười ngâm ngâm mà không tỏ ý kiến gì.

Tinh Huyền học viện nghĩ ra cách thức khảo hạch này, quả thực mới lạ và thú vị nhiều lắm. Nhìn những đứa nhỏ hoảng hốt cùng đồng đội ở chung, Mạc Túc lại dường như nhìn thấy chính mình của đời trước khi mới tiến vào trường quân đội. Bất quá, các lão sư ở trường quân đội ác thú vị và không có nhân tính hơn nơi này quá nhiều.

Một trăm củ cải nhỏ chia làm hai trận doanh, mỗi trận doanh năm mươi người. Các loại thân phận từ thấp đến cao được chia như sau. Cao nhất là thống soái, quyền hạn tối cao, có thể tùy ý ra lệnh, điều khiển binh lính thấp hơn mình. Thấp hơn một tầng là mưu sĩ - người đưa ra các ý kiến hay ho và dẫn dắt quân đội, trở thành cánh tay trái, cánh tay phải của thống soái. Mỗi trận doanh đều cần thiết có một vị mưu sĩ. Tiếp xuống dưới là binh trưởng, người đứng đầu một đội, dẫn dắt các thành viên hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi trận doanh đều có tám đội binh, tám vị binh trưởng. Tất cả các thành viên còn lại đều là tiểu binh, quyền hạn thấp nhất, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh mà cấp trên ban hành.

Nếu nói Mạc Du Hồng là âu hoàng chi hoàng, may mắn bốc được thân phận mưu sĩ, dưới một người trên bốn mươi tám người, thì Mạc Vân Long lại xui xẻo mà bốc phải thân phận tiểu binh ở tầng chót nhất.

Hắn lúc này chính đang khổ bức mà tuân thủ nhiệm vụ đầu tiên do thống soái Đỗ Sơn ban hành, đó là đi điều nghiên địa hình, nếu gặp phải địch doanh thì ngay lập tức tập kích.

Nói chung, nam hài Đỗ Sơn không có mưu mô hay kế hoạch kĩ càng tỉ mỉ gì. Hắn chỉ nói, một khi gặp phải đội viên của trận doanh bên kia, thì ngay lập tức chấm dứt.

Cho nên, tám binh trưởng mang theo các tiểu binh của đội mình phân thành các hướng khác nhau, bắt đầu hướng ra ngoài càn quét.

Mạc Vân Long khẽ meo meo mà cung cấp ý tưởng thiết kế của mình và biểu diễn một phen bay lên trời cho binh trưởng xem, cho nên trong nháy mắt hắn đã trở thành hồng nhân và đối tượng được bảo hộ bậc nhất của cả đội. Hắn một bên tìm đường, một bên lắp ráp “chim gỗ” cho đồng đội.

Không bao lâu sau, tiểu đội số sáu đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, nhờ có “đôi cánh” mà đồng loạt bay lên, cướp đoạt trước những người khác, phát hiện được mục tiêu đầu tiên.

Đó là hai nữ hài kết bạn mà đi, chỉ là vẻ mặt hoảng hốt, ngơ ngác, trên mặt viết rõ mấy chữ “ta là ai và đây là đâu?”

Sáu người ở trên chim gỗ nhìn nhau, đồng thời hưng phấn kích động không thôi, có nam hài đã nhịn không được muốn bay xuống thu thập đầu người, nhưng Mạc Vân Long đã kịp thời ra tiếng nói:

“Đợi chút! Cẩn thận có trá! Lợi thế của chúng ta là ở trên cao có thể quan sát toàn cảnh. Không cần thiết xuống dưới, dùng mũi tên thử xem!”

Mấy đứa nhỏ còn lại nghe vậy, bất giác thấy có lý, vì vậy lấy ra mũi tên gỗ được phát trước khi vào trận, dồn huyền lực rồi bắn ra.

Mấy đứa nhỏ có thể tiến đến học viện Tinh Huyền cầu học, đại đa số là có huyền căn và được hướng dẫn tu luyện trước. Mặc dù có người tu vi không cao, nhưng để phóng ra mũi tên, khá vậy là đủ rồi.

Bất quá, bọn họ còn quá nhỏ, kinh nghiệm thiếu và độ chính xác không quá khả quan, cho nên mấy mũi tên tất cả đều bắn trật.

Hai nữ hài bị tập kích bất ngờ thì không khỏi hoảng loạn, hét lên một tiếng rồi chạy về hướng ngược lại.

Có đứa nhỏ không cam lòng muốn đuổi theo, nhưng binh trưởng Tô Trạch đã nhíu mày ngăn lại:

“Không cần đuổi theo nữa, phía trước là doanh trại trung tâm của lam doanh. Chúng ta chỉ có sáu người, đấu không lại. Trước mắt, chúng ta nên điều nghiên địa thế xung quanh và nơi phân bố binh lính canh giữ của bọn họ.”

Mạc Vân Long nghe vậy, gật gù phụ họa:

“Đúng thế, không chừng hai người kia chính là mồi nhử, nếu chúng ta khăng khăng đuổi theo, khẳng định sẽ trúng bẫy rập.”

Binh trưởng và “hồng nhân” của đội đều nói như thế, các đội viên còn lại chỉ có thể tiếc nuối mà nhìn con mồi chạy mất.

Bên kia, trong lều trại của lam doanh, Mạc Du Hồng ngồi tựa lưng ở ghế trên nghe hai nữ hài trở về hội báo, xoa cằm suy tư:

“Bọn họ quả nhiên đều không trúng chiêu nha! Việc này ta đã nghĩ tới rồi. Ta làm các ngươi đi, chỉ là thử xác nhận một chuyện. Quả nhiên có ca ca ta ở trong đội, vũ khí và phòng ngự đều sẽ được cải cách thêm một bậc.”

Nói đoạn, Mạc Du Hồng lại nhìn về phía nữ hài ngồi kế bên, chớp mắt nói:

“Thống soái, ta cho rằng chúng ta hiện tại nên thực thi kế hoạch số hai để đối phó với những cổ binh lính khác. Đến nỗi tiểu đội nghịch thiên này, ưu thế của bọn họ là ở trên cao, cho nên chúng ta cần thiết phải kéo bọn họ xuống lục địa, hơn nữa phải là ở sân nhà của chúng ta.”

Chu Lệ Na nhìn Mạc Du Hồng, lại nhìn hai nữ hài với thân phận binh trưởng đứng trước mắt, biểu tình một lời khó nói hết, sau đó ngập ngừng hỏi:

“Chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Làm vậy có mất uy phong của chính mình không?”

Mạc Du Hồng trợn trắng mắt, bĩu môi nói:

“Quan trọng là dùng cách nào để trận doanh thắng lợi, ngươi còn rảnh rỗi đến để ý cả mặt mũi nữa sao? Huống chi, đó là vũ khí sắc bén sẵn có của nữ nhi chúng ta. Chúng ta hiển nhiên mà dùng thì có sai gì đâu. Có trách thì trách mấy nam hài cộc lốc đó không nghĩ tới chúng ta sẽ dùng cách này thôi.”

Chu Lệ Na quả nhiên bị thuyết phục, ngay sau đó, toàn bộ lam doanh đều nhận được một nhiệm vụ thập phần kỳ ba.

Nhận được nhiệm vụ trong nháy mắt, biểu tình của vài đứa nhỏ có thể nói là xuất sắc cực kỳ.

(Lộ Lộ: Mọi người có đoán ra được, Mạc Du Hồng định dùng chiêu số tổn hại nào để triệt hạ hồng doanh không?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.