Ba ngày trôi qua nhanh chóng, một ngày này, dòng người tấp nập xô bồ tiến đến hoàng thành Thiên Nguyệt - nơi diễn ra trận chung kết cuối cùng, để định ra mười cái danh ngạch duy nhất có thể tiến vào bí cảnh thăm dò.
Quảng trường lớn ở hoàng thành có tổng cộng bốn cửa, phân biệt là Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi cửa đều có một đội quân ăn mặc chỉnh tề trấn ải, và hai vị quan chức hỗ trợ lẫn nhau ghi chép số lượng người vào, kiểm soát tình hình đến mức tối đa, để tránh gây ra hỗn loạn.
Mạc Nhất nhìn tình cảnh này, hơi nhỏ giọng thì thầm với Mạc Túc, chậc lưỡi xuýt xoa:
“Nhân phẩm của hoàng thất Thiên Nguyệt không ra làm sao, nhưng lực lượng quân đội còn ra hình người một chút.”
Mạc Cửu nghe vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt cảm khái:
“Một quốc gia thì đều có người tốt kẻ xấu, thanh quan cùng hoạn thần luôn luôn là song hành mà tồn tại. Nếu Chu gia là dựa vào nịnh hót mà trèo lên thượng vị thì Cố gia chính là quân nhân lâu đời, tay cầm trường kiếm tung hoành sa trường qua các đời, ở trong ấn tượng của dân chúng có một địa vị nhất định. Võ tướng đã như thế thì quan văn cũng không kém là mấy, Lam thái phó mấy năm nay đều bị Tần thượng thư đè ép bắt chẹt, đều lâu lắm rồi không có cơ hội xuất đầu.”
Mấy năm đóng quân nằm vùng ở Thiên Nguyệt, nên Mạc Cửu có thể rõ ràng nhất tình cảnh của từng nhà quan lại quần thần, lúc này từng câu từng chữ thuật lại, chân thật đáng tin không có một chút do dự.
“Vậy nên, quân đội trấn ải là Cố gia, còn hỗ trợ ghi chép là người Lam gia sao?”
Bạch Phong Hoa đi bên cạnh Mạc Cửu, nghe vậy thì tò mò hỏi.
Những người khác cũng thò đầu lắng tai nghe chuyện.
“Đúng vậy, hai nhà là thế giao nhiều năm, quan hệ rất tốt, hơn nữa đứng cùng phe. Cho nên lúc này hợp tác lên có vẻ thoải mái nhẹ nhàng.” Mạc Cửu vuốt cằm nói.
“Cố, Lam hai nhà đứng ở dưới trời nắng gắt làm việc, mồ hôi nhễ nhại thần kinh căng thẳng, còn Chu, Tần lại làm cái gì!?” Đế Thanh Hàn khó chịu hỏi.
“Bọn họ hả, có khả năng là đi theo túc trực bên người nữ đế, cầm quạt che liễn, bóc vỏ nho hoặc rót trà chẳng hạn.” Mạc Cửu đưa tay che miệng ngáp, khinh bỉ nói.
“Đãi ngộ này, thật là so với người thì tức chết người!” Đế Cửu Diên cũng chậc lưỡi cắm vào một câu.
“Biết làm sao được, nước quá trong thì không có cá. Thời thế hiện giờ, người kiên trung thì bị vắng vẻ, còn kẻ nịnh hót bợ đỡ thì lại được lòng. Âu cũng là do thế đạo đổi thay.” Lam Vân đại sư cảm khái nói.
Mà Mạc Túc thì không nói gì, yên lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại vuốt ve đầu của Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng.
Tội nghiệp hai đứa nhỏ, nghe người lớn nói chuyện mà không hiểu ra sao, chỉ có thể mộng bức một khuôn mặt, đùa giỡn với thú sủng.
Mà tổ hợp này của bọn họ, trước không nói thân phận cao cả của Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên, mà chỉ bằng nhan giá trị của nam thanh nữ tú, hơn nữa một đôi tiên đồng ngọc nữ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, cộng thêm hai con thú sủng một miêu một khủng long con, cũng đủ đưa tới vô số người ghé mắt vây xem.
Bất quá khí tràng của Mạc Nhất và Mạc Cửu quá lạnh băng khủng bố, nên không ai dám tiếp cận gần. Bốn phía bởi vậy mà thập phần trống trải, cho nên lộ trình của bọn họ không bị cản trở, rất nhanh đã đến gần cửa thành Bắc.
Ở sau cái bàn dài, một người thiếu niên bận rộn một trận xong, đưa tay áo quệt mồ hôi trên trán, mới ngẩng đầu lên.
Bất quá, khi nhìn đến đoàn người trước mặt, đặc biệt là Mạc Túc cùng với hai đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, thì biểu tình của hắn khẽ biến, ánh mắt tựa như gặp quỷ, chưa kịp định thần đã bật thốt lên:
“Sao các ngươi lại ở đây?”
Mạc Túc nghiêm túc nhìn hắn, một hồi mới nhớ tới, thiếu niên này không phải là người đi cùng Nguyệt Vũ Đình ở cánh rừng kia sao? À... lúc ấy còn một người nữa, nhưng hiện tại không thấy nàng ở đây.
Giữa lúc Mạc Túc đang suy nghĩ thì Mạc Du Hồng đã ngửa đầu lên, cười sáng lạng vẫy tay chào:
“Thúc thúc! Chúng ta lại gặp mặt nha! Lần này không có thẩm thẩm hư hỏng đi cùng. Chắc thúc cũng dễ thở hơn ha.”
Chuyện qua lâu như vậy nhưng Mạc Du Hồng nhớ rất rõ, vị thẩm thẩm hư hỏng kia lúc ấy rất ầm ĩ ngang ngược, hơn nữa lời nói khó nghe. Còn mắng thúc thúc trước mặt này và một vị nữa là “phế vật“.
Lam Tử Hàn thở dốc nhìn Mạc Du Hồng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn là không ưa Nguyệt Vũ Đình thật, nhưng đối diện với Mạc Túc, hắn cũng đồng dạng không mừng. Nếu không phải bởi vì nàng ném Nguyệt Vũ Đình cho thổ phỉ, hắn cũng sẽ không bị nữ đế quở phạt, còn liên lụy Lam gia tạm thời bị cách chức.
Cho nên đối với Mạc Túc, hắn không có khả năng dâng lên khuôn mặt tươi cười, mà khó chịu nói:
“Nơi này chỉ có tuyển thủ thắng ở vòng loại mới có thể tiến vào, không phải danh lam thắng cảnh để các ngươi vào tham quan, mời trở về cho.”
Mặc dù không mừng vui gì, nhưng Lam Tử Hàn vẫn lễ nghi có đủ, trường thân ngọc lập, thần sắc chính chắn từ chối.
Mấy người xếp hàng ở phía sau đoàn người Mạc Túc nghe vậy thì la lối dè bỉu, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, nói Mạc Túc không phải tuyển thủ thế nhưng chặn ngang đường không cho người khác vào, quá không biết xấu hổ.
“Ai nói lão đại không phải tuyển thủ? Nàng đến đây, đương nhiên là có chứng cứ mà đến rồi. Các ngươi không biết thì câm miệng đi! Ồn ào!” Đế Thanh Hàn nhịn không được, hướng về phía sau quát to.
Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa che mặt không nỡ nhìn thẳng.
Hắn đúng là không bỏ qua cơ hội nào để lấy lòng Mạc Túc mà.
Trong khi đó, Mạc Túc lại nhướng mày nhìn Mạc Cửu, ánh mắt dò hỏi:
“Hắn là ai?”
Mạc Cửu nhìn thiếu niên một cái, thì thầm với Mạc Túc:
“Hắn là trưởng tử của Lam thái phó, Lam Tử Hàn. Mấy tháng trước vừa mới trở thành tiểu đồng kiêm cận vệ của Nguyệt Vũ Đình.”
Đối với chính sách của Thiên Nguyệt hoang thất, Mạc Túc cũng từ trong ký ức lục lọi lại. Bởi vì địa vị nữ giới ở Thiên Nguyệt rất cao, cho nên mỗi vị công chúa đều có thể đến học viện học tập lễ nghi và đạo trị quốc. Đến thời điểm nhất định, nữ đế sẽ cho các công chúa lựa chọn tiểu Đồng đi theo cùng nhau học tập, hầu hạ, bồi dưỡng sự ăn ý. Nói chung, tiểu Đồng một khi lựa chọn là không thể thay đổi, Thiên Nguyệt hoàng thất cũng chưa từng có tiền lệ đó.
Đa số các đời nữ đế, bên cạnh đều có tiểu đồng quen thuộc, có khi là nam, có khi là nữ, tùy theo nữ đế lựa chọn. Mà tiểu đồng khi được lựa chọn, phải phục tùng tuyệt đối với chủ tử, về mặt này không chỉ riêng là hắn, mà còn liên lụy sâu xa đến gia tộc sau lưng.
Mấy tháng trước, nữ đế sở dĩ lựa chọn Lam Tử Hàn phân phó cho Nguyệt Vũ Đình, cũng là được dự mưu trước. Lam gia thế lực tuy rằng đã đi xuống sườn núi nhưng trăm năm nội tình không phải một chốc lát là có thể tiêu diệt, Nguyệt Vũ Đình nếu có thể được Lam gia tin tưởng, không nói hoàn toàn giành được vị trí cao quý kia, nhưng lúc sinh thời cũng sẽ địa vị vô thượng, tính mạng vô ưu.
Đáng tiếc, Nguyệt Vũ Đình cùng Lam gia nháo phiên, còn khóc lóc khẩn cầu đòi đổi Tiểu Đồng.
Mạc Túc cũng từ trong kí ức tìm được tiểu đồng của nguyên chủ, người kia là nữ, xuất thân từ Lam gia. Bất quá địa vị thấp kém, chỉ là một thứ nữ.
Năm đó, mỗi lần nguyên chủ bị người cười nhạo đánh đập, chỉ có nàng đứng ra, dũng cảm thay nguyên chủ che mưa chắn gió, hai người thiếu nữ đáng thương ôm đồm lấy nhau, sưởi ấm thành tri kỷ.
Sau lại, nguyên chủ bị biếm thành thứ dân, nàng kia cũng bị đưa trở về Lam gia, trở thành khí tử.
Còn không phải là khí tử sao, công chúa bị phế bỏ, tình cảnh của tiểu đồng sao có thể tốt hơn được.
“Lam Tiểu Niệm những năm này có khỏe hay không?” Mạc Túc hơi rũ mắt, buồn buồn hỏi Lam Tử Hàn.
Người sau sửng sốt một chút, hắn rõ ràng đang nói đến chuyện danh ngạch của tuyển thủ, nàng sao lại lảng sang chuyện khác.
Mà mấy người đi bên cạnh Mạc Túc, sớm biết rõ thân phận của nàng cùng với Thiên Nguyệt có sâu xa, cho nên cái gì cũng chưa hỏi, lẳng lặng chờ đợi.
“Ngươi là ai? Tại sao lại biết Tiểu Niệm?” Lam Tử Hàn không vui hỏi.
Nàng đã tai họa Nguyệt Vũ Đình, chẳng lẽ còn muốn hại người Lam gia.
Tuy rằng Lam Tiểu Niệm chỉ là thứ nữ, mấy năm này không thế nào xuất hiện ở trong mắt thế nhân, nhưng trong huyết mạch vẫn là dòng máu Lam gia, hắn không thể để người mình bị uy hiếp.
Mạc Túc mỉm cười lắc đầu, lạnh lùng nói:
“Một người quen cũ thôi! Ta chỉ muốn biết nàng sống có tốt không?”
Lam Tử Hàn ánh mắt phức tạp, nhìn thấy Mạc Túc không giống như kiếm chuyện, mới do dự nói:
“Nàng rất tốt! Không cần ngươi nhọc lòng.”
“Vậy là được rồi! Không còn sớm nữa, A Cửu ngươi đưa phiếu báo danh cho hắn đi!” Câu sau, Mạc Túc nhướng mày nhìn Mạc Cửu nói.
Mạc Cửu khẽ thở dài, móc ra phiếu thắng lôi đài có dấu ấn của giám khảo Thiên Nguyệt đưa cho Lam Tử Hàn, sau đó nói:
“Lam công tử, nàng là tuyển thủ thắng cuộc. Chúng ta là người thân vào cổ vũ, hẳn không bị đuổi ra ngoài đi?”
“Không... không!” Lam Tử Hàn nhận lấy phiếu đề danh, có chút thất thần không ở trạng thái, lơ ngơ buộc miệng nói.
Mặc kệ Lam Tử Hàn là tâm tình như thế nào, đoàn người đã phất tay, mênh mông cuồn cuộn đi vào bên trong.
Lam Tử Hàn nhìn hai chữ “Mạc Túc” trên phiếu đề danh, khẽ nhíu mày.
Cái tên này, hắn loáng thoáng nghe được ở đâu đó rồi. Nhưng trong chốc lát lại nhớ không rõ.
Chưa kịp đợi hắn nghĩ rõ ràng, dòng người dài như con rồng phía trước đã làm hắn sứt đầu mẻ trán.
Mà Mạc Túc vừa mới bước vào, đã nghe được một thanh âm lảnh lót sấm rền bên tai:
“Túc tỷ tỷ! Ngươi sao không đợi chúng ta đi cùng?”
Kèm theo đó là một mép váy lướt qua, cho Mạc Túc một cái ôm đầy cõi lòng.