“Ly dì!!!” Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thấy người đến là ai, thì nhanh chóng sáng rực mắt lên, đồng thanh hô.
Thiếu nữ cười hì hì từ trên người Mạc Túc nhảy xuống, cúi người “bẹp” một cái, phân biệt hôn ở má của hai đứa nhỏ.
“Tiểu Long, Tiểu Hồng, nhớ các ngươi chết mất! Nếu biết các ngươi cũng đến đây, ta nhất định chờ để đi cùng.” Thiếu nữ híp mắt phụng phịu, oán giận ngoảnh đầu nhìn về phía nam nhân mặc trường bào tím, đầu đội mũ quan ở phía sau lưng.
“Ui! Ly dì sao cứ hôn vào má tiểu Long? Sau này sao tiểu Long lấy vợ đây?” Mạc Vân Long không vui trừng mắt nói.
Nữ nhân đáng chết này, cứ thích hôn vào má hắn, không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?
Mà thiếu nữ lại cười hì hì, đưa tay bẹo má hắn, lại hôn một ngụm, trêu đùa:
“Ngươi yên tâm, ngươi soái như thế này, còn sợ gì không lấy được thê tử? Ly dì nhất định sẽ trù bị sẵn cho ngươi vài cô, đợi tương lai đưa đến trước mặt cho ngươi tuyển chọn.”
Mạc Nhất, Mạc Cửu khóe miệng co rút nhìn thiếu nữ hăng hái háo hức nào đó, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đoàn quạ bay qua.
“Khụ! Muội muội! Đừng nói nhăng cuội dọa tiểu Long!” Nam nhân ho khan một tiếng, trừng mắt với cô nàng cảnh cáo.
“Diệu thúc thúc!” Hai đứa nhỏ đồng thanh hô, khoanh tay cuối chào. Hiển nhiên tôn kính với người này, nhưng so với thiếu nữ thì lại không được tự nhiên.
“Ngoan!” Hắn hơi mỉm cười khen hai đứa nhỏ, sau đó ánh mắt định ở trên người Mạc Túc, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt ẩn ẩn lướt qua thứ gì, nhưng bị hắn đè lại, hắn gọi một tiếng:
“A Túc!”
Mạc Túc cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của hai người này, hỏi:
“A Ly, Thừa Diệu, sao các ngươi cũng đến đây rồi!?”
“Hắc hắc! Muội cùng ca ca đến xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ tới Túc tỷ tỷ cũng đến. Thật là! Phía trước đều không nghe được một chút tiếng gió.” Thiếu nữ bĩu môi oán giận.
Mạc Cửu vuốt mũi, sau đó vỗ vai nàng nói:
“Ngươi cũng không nói ngươi đến Thiên Nguyệt nha! Chúng ta làm sao mà biết?”
“A? Nhất ca ca và Cửu ca ca đều đến à? Còn Vân tỷ và đám người kia đâu?” Thiếu nữ mừng rỡ bắt lấy cánh tay của Mạc Cửu rồi đong đưa, dáo dác nhìn xung quanh, tò mò hỏi.
“Bọn họ đều không đến, chỉ có hai chúng ta!” Mạc Nhất bất đắc dĩ nói. Cũng thực đau đầu vì sự nhiệt tình của cô nàng này.
Mà Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa lúc này đang nhìn chằm chằm nam nhân mặc trường bào tím, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Hắn gọi cái gì tới? A Túc?
Thân quen lắm hay sao? Gọi ngọt ngào ghê tởm như vậy? Đáng chết chính là Mạc Túc cũng không phản bác.
Ba người dùng ánh mắt tử vong nhìn nam nhân. Dám cùng bọn họ đoạt tẩu tẩu, người này muốn chết sao?
Đám người Mạc Túc cùng với thiếu nữ tay bắt mặt mừng, cho nên vẫn chưa phát hiện khác thường. Nhưng đứng ở vị trí trung tâm, hay cũng hoặc là ba ánh mắt kia quá có lực sát thương, cho nên Yến Thừa Diệu ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt khẽ đụng chạm, sau đó nhíu mày.
Hắn cùng ba người này có thù oán sao???
“Ca? Ngươi nhìn đi đâu vậy? Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đó!” Thiếu nữ liếc xéo đầy bất mãn nhìn ca ca ngu ngốc của mình.
Gặp được Túc tỷ tỷ còn không chịu xoát tồn tại cảm, hơn nữa ngây người thất thần, đáng đời ca ca mấy nay vẫn chưa theo đuổi được người ta.
Nàng thật sự vì ca ca mà phát sầu, hận không thể đem hắn tấu một đốn, cho hắn tỉnh táo lại.
“Nga? Có cái gì sao? A...” Thiếu nữ thấy ca ca mình vẫn một mực nhìn về phía đó, nên nàng cũng không nhịn được liếc qua, sau đó khựng người, ánh mắt trừng lớn, hét to một tiếng.
“Phu quân! Ta tìm ngươi thật lâu nha!” Yến Minh Ly khiếp sợ xong, sau đó là vui mừng nhảy cẫng lên, mở ra hai tay chạy tới hùng ôm, giọng nói tràn đầy ủy khuất.
Mà Đế Thanh Hàn cũng không nghĩ tới sẽ gặp Yến Minh Ly ở trong tình trạng này, nhìn bóng người nhanh nhẹn phi phác tới, hắn run cầm cập trốn đến sau lưng Đế Cửu Diên, nắm lấy góc ao nàng thỏ thẻ:
“Tỷ! Cứu mạng a!”
Yến Minh Ly kịp thời thắng gấp để không đâm sầm vào người, ánh mắt tỏa sáng nhìn Đế Cửu Diên:
“A tỷ! Tỷ là người thân nhất của A Hàn đúng không? Muội đã muốn gặp được tỷ lâu rồi. Hôm nay mới có dịp thấy mặt. Ô ô, tỷ thật là xinh đẹp! Muội xin giới thiệu một chút, muội là Yến Minh Ly, là thê tử của A Hàn.” Nói câu cuối, nàng còn ngượng ngùng đỏ mặt.
“Mẹ kiếp! Yến Minh Ly ngươi có bệnh có phải hay không? Ai là phu quân của ngươi, ghê tởm chết người rồi.” Đế Thanh Hàn núp sau lưng hỏng mất hô to, chỉ cảm thấy da gà đều nổi đi lên.
“Ô ô ô! A Hàn ngươi rõ ràng là phu quân của người ta, thế nhưng mà không chịu trách nhiệm. Ta rất khổ sở nha!” Yến Minh Ly rụt vai, móc trong túi áo ra một chai thuốc nhỏ mắt đổ lên, sau đó dùng tay áo chấm từng giọt một, ủy khuất nói.
Mạc Túc, Mạc Cửu, Mạc Nhất:...
Kỹ thuật diễn xuất này, thỏa thỏa chính là ảnh hậu cấp bậc, còn bonus thêm đạo cụ dự bị!
Lợi hại nha Yến Minh Ly.
Hai đứa nhỏ:...
Đây là loại thao tác gì nha?
Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn cũng không kém là bao, bị một màn này làm cho sợ ngây người.
Ngay cả khóe miệng của Lam Vân đại sư cũng co giật liên hồi.
Yến Thừa Diệu đỡ trán, sắc mặt có chút hôi bại, nhưng vẫn vì muội muội nói chuyện. Hắn nhìn qua Đế Thanh Hàn, nghiêm túc nói:
“Thì ra ngươi chính là người bắt được tú cầu ngày hôm đó! Làm cho muội muội của ta nhớ mãi không quên. Đại hội tuyển phu của muội muội ta, cả nước đều biết ngươi là phò mã của Nam Yên, ngươi hiện tại lại nói không phải, vậy mặt mũi của hoàng thất chúng ta phải làm sao đây? Ai đền danh dự cho nàng?”
“Ta mới không thèm cái đồ quỷ phò mã gì đó, ai yêu thì ai làm đi! Bổn tiểu gia chỉ xem náo nhiệt, sao mà nằm cũng trúng đạn?”
Đế Thanh Hàn an tâm núp sau lưng tỷ tỷ nhà mình, lá gan cũng lớn hơn, gân cổ gào rống.
Yến Minh Ly khóc thụt thịt xong thì trừng mắt đỏ hoe, chọc người thương tiếc:
“A Hàn, nếu ngươi không thích ta, vậy sao ngươi có thể đứng ở dưới đài, hơn nữa còn giành được tú cầu?”
Đế Thanh Hàn có điểm chột dạ, đuối lý nói:
“Ta không có giành lấy tú cầu!!!” Một đời anh danh của hắn. Hắn sao có thể làm loại hành động kia. Hắn tránh nữ nhân như rắn rết, sao có thể tự chôn mình xuống mộ địa hôn nhân?
Nghe thế, Yến Thừa Diệu cười lạnh nói:
“Ngươi không giành lấy, chẳng lẽ tú cầu cỏn có thể bị tắc vào trong tay của ngươi?”
Đế Thanh Hàn không phục, lí nhí nói:
“Nó xác thật là bị ngạnh tắc!” Hắn khi ấy cũng không hiểu ra sao, sau lưng bị đẩy choáng váng một chút, ai mà biết giật mình một cái thì tú cầu đã ở trong tay.
Biểu tình khi ấy của hắn chính là:!!!
“Ta không cần biết chuyện này là vô tình hay cố ý, nhưng ngươi trước mặt bao người bắt lấy tú cầu, thì ngươi chính là phò mã của Nam Yên chúng ta. Ngươi không nhận cũng phải nhận!” Yến Thừa Diệu sắc mặt nghiêm chỉnh nói.
Mà Yến Minh Ly thì đã cười khúc khích, thanh âm vui vẻ:
“A Hàn ngươi yên tâm, đại hôn của chúng ta, phụ hoàng mẫu hậu đã chuẩn bị hết xong rồi. Lần này sự tình ở Thiên Nguyệt xong, chúng ta là có thể trực tiếp vào đến động phòng. A Hàn ngươi không cần dự bị sính lễ gì hết, đồ vật của phủ công chúa sau này đều là của ngươi.”
Đế Thanh Hàn gấp đến mặt mũi đỏ bừng, trừng mắt đầy sát khí nhìn hai huynh muội vô sỉ nào đó, nỗ lực kéo áo Đế Cửu Diên, mong nàng ra mặt. Ngôn Tình Tổng Tài
Đế Cửu Diên không phụ sự kì vọng của hắn, hắng giọng lạnh lùng nói:
“Đại hôn gì đó, các ngươi đừng nói quá sớm. Chung thân đại sự của A Hàn, đều do phụ mẫu quyết định. Tuy rằng phụ mẫu không ở đây, nhưng vẫn còn Đại ca của hắn và người Nhị tỷ là ta đây. Chúng ta chưa nói đồng ý hôn sự này!”
Đế Thanh Hàn thở phào một hơi. Hắn là thật sự sợ chị ruột cũng bán hắn.
Yến Minh Ly dậm chân, thở hổn hển nói:
“Tỷ! Sao ngươi có thể nói như vậy được?”
Đế Cửu Diên nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ta không phải tỷ của ngươi, chớ có gọi bừa bãi!”
Tuy rằng ánh mắt của cô nương này trong suốt thuần tịnh, nhìn về phía đệ đệ mình cũng là ái mộ sùng bái, nhưng hôn sự của đệ đệ, tuyệt đối không thể bị tính kế. Càng không thể bỏ qua ý nguyện của hắn mà cưỡng ép.
“Ca! Túc tỷ tỷ!” Yến Minh Ly ôm mặt òa khóc, ủy khuất nhìn về phía Yến Thừa Diệu và Mạc Túc, cầu hai người làm chủ.
Mạc Túc vỗ vai nàng, đạm mạc trần thuật:
“A Ly, chuyện nam nữ thị phi của các ngươi, ta không biết, cũng không can thiệp được. Các ngươi tự giải quyết đi!”
Đế Cửu Diên nghe vậy thì mới thở ra, nhìn bộ dáng của Yến Minh Ly và Mạc Túc liền biết là hai người có quen biết trước, hơn nữa không chỉ là sơ giao. Nếu Mạc Túc muốn nhúng tay vào chuyện này, vậy thì chẳng phải khó xử cho nàng và A Hàn sao?
Một bên là tẩu tẩu, một bên là đệ đệ, nghĩ cũng biết là cỡ nào khó lựa chọn rồi!?
Mà Yến Thừa Diệu cũng im lặng trầm ngâm, thần sắc có chút nặng nề.
Mạc Túc từ chối can thiệp, chính là nói rõ ràng, nàng chỉ là cái người ngoài. Mà hắn còn ảo tưởng nàng sẽ giúp muội muội nói chuyện.
Nghĩ nghĩ, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Hắn rất muốn hỏi Mạc Túc một câu: “Nếu chuyện thị phi nam nữ của người khác nàng không tham dự? Thế chuyện của nàng, nàng có từng nghĩ đến qua sao?”
Trong lòng nàng, không hề có hắn một chút nào sao?
Yến Minh Ly nhìn Mạc Túc, rồi lại lo lắng nhìn qua ca ca, nàng biết hắn đang nghĩ gì, cho nên tâm tình cũng xuống dốc không thôi. Mạc danh mà trầm mặc.
Đế Thanh Hàn thở dốc, hơi có chút kinh ngạc, Yến Minh Ly vậy mà không có làm ầm ĩ?
Dĩ vãng không phải là đuổi theo tới cùng sao? Hôm nay làm sao vậy?
Mắt thấy mọi người đứng ở đây đã lâu, bị người xung quanh vây xem, Lam Vân đại sư ho khan nói:
“Lôi đài đấu hình như bắt đầu rồi kìa! Chuyện của các ngươi tạm gác qua một bên đi! Mạc nha đầu, sắp tới lượt ngươi.”
Mạc Túc hơi gật đầu cảm kích nhìn Lam Vân đại sư, nhờ hắn mà không khí xấu hổ xung quanh mới giảm bớt không ít.
Đoàn người lại tiến đến giữa quảng trường, nhìn hai người đang chiến đấu kịch liệt phía trên kia.
Yến Thừa Diệu và Yến Minh Ly vẫy tay tạm biệt Mạc Túc, rồi trở về đội ngũ của mình. Bọn họ đi cùng với sứ thần, là đại biểu của ngũ quốc, cho nên không thể vắng mặt quá lâu.
Đối với cái này, người nhẹ nhõm nhất không ngoài Đế Thanh Hàn. Trong lòng hắn cảm khái vui mừng.
Tiểu ma nữ rốt cuộc đi rồi...
“Hàn thúc thúc, tiểu Hồng thấy hai người rất xứng đôi. Ly dì người rất tốt, rất đáng yêu, sao người lại từ chối dì ấy?” Mạc Du Hồng kéo vạt áo của Đế Thanh Hàn, tò mò hỏi.
“Ly dì tuy rằng khiêu thoát chút, người cũng quá mức nhiệt tình, nhưng không phải hư hỏng. Ngươi không thích dì ấy, nhưng cũng không cần phải nói nặng nề như thế, rất tổn thương lòng tự trọng của nữ nhân.” Mạc Vân Long một tay ôm thú sủng, một tay vuốt cằm, biểu tình như ông cụ non nói.
Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa, Mạc Túc ba người đều cười nhìn hắn.
Thật sự là đồng ngôn vô kỵ.
Đế Thanh Hàn bất đắc dĩ cười khổ, vuốt đầu hắn và Mạc Du Hồng, nói:
“Các ngươi còn nhỏ, không hiểu được chuyện của người lớn đâu! Thúc thúc không phải muốn nói xấu Ly dì của các ngươi, chỉ là phản ứng của nàng có chút... một lời khó nói hết!”
Mạc Cửu và Mạc Nhất đối với câu này của hắn âm thầm gật đầu.
Yến Minh Ly là có chút... không ấn lẽ thường ra bài.
Đôi lúc làm người ta không biết nên xử lý như thế nào.
“Bất quá, các ngươi là làm sao mà quen được Yến Thừa Diệu và Yến Minh Ly?” Bạch Phong Hoa híp mắt, nhìn lén Mạc Túc một cái, rồi hỏi Mạc Cửu.
Kia đều là nhân vật hoàng thất, không dễ dàng gì mà tiếp cận.
Đặc biệt là, nàng còn quan sát qua, ánh mắt Yến Thừa Diệu nhìn Mạc Túc có chút ý tứ.
Tuy rằng hắn đã nỗ lực ẩn nhẫn, nhưng trải qua tình trường đau khổ, Bạch Phong Hoa vẫn tinh tường biết rõ đó là ái mộ thật sự, mà không phải ngụy trang.
Thậm chí thái độ của Yến Minh Ly cũng là muốn gán ghép Mạc Túc cho ca ca của mình.
Này sao được?
Đáy lòng nàng sốt ruột đến điên rồi? Chủ tử rốt cuộc ngài ở đâu vậy? Tình địch đã xuất hiện mà ngài còn chưa trở về?
Kỳ thật nàng vẫn có thể tìm Giang Nguyệt hỏi tình hình. Nhưng mà ngẫm lại... cảm thấy không có mặt mũi nào thấy bọn họ. Nên nàng chỉ có thể ở bên này xuống tay. Hi vọng làm ra chút thành tích để lấy công chuộc tội.
Nàng quan sát qua Mạc Túc, lúc nói chuyện với Yến Thừa Diệu có nhiều phần là xã giao xa cách, nhưng giọng điệu còn tính ôn hòa. Đó là mấy ngày nay nàng chưa từng thấy qua.
Hẳn là Yến Thừa Diệu tương vương có mộng, nhưng thần nữ vô tình.
Nhưng chuyện tình cảm ai nói trước được đâu? Bọn họ quen biết nhiều năm nay, lỡ có một ngày Mạc Túc động lòng thì chủ tử nhà nàng biết đi đâu khóc???
Chủ tử, ngài ở đâu, mau đến chặt hoa đào nè! Nơi đây xuất hiện một đóa.
Bạch Phong Hoa miên man suy nghĩ, thì Mạc Cửu đã nói:
“Chúng ta ở Nam Yên bên kia quen biết, Yến Minh Ly là bạn vong niên của bọn nhỏ, còn Yến Thừa Diệu chỉ là sơ giao.”
Mạc Cửu lấy cớ nói. Yến Minh Ly xác thật là cùng hai đứa nhỏ quen biết trước, sau đó mới gặp được Mạc Túc.
Còn Yến Thừa Diệu, là người chủ trì cùng Viêm Tinh Thành hợp tác cung cấp vũ khí.
Yến Thừa Diệu cùng Yến Minh Ly là số ít người biết được thân phận thật sự của Mạc Túc.
Bất quá cái này, hắn là không thể nói.
Bạch Phong Hoa nghe vậy thì trong lòng cảm thấy nguy hiểm cực kỳ.
Yến Minh Ly, Yến Thừa Diệu đôi huynh muội này cũng thật tâm cơ, cư nhiên lấy lòng bọn nhỏ trước, sau đó mới bắt được phương tâm của người lớn.
Nếu Nhị công tử gả vào nhà bọn họ, chẳng phải là bị ăn đến xương cốt cũng không còn!?
Đương nhiên, chủ tử cũng không có khả năng gả đệ đệ yêu quý cho muội muội của tình địch được?
=========================================
Tiểu kịch trường:
Đế Mặc Thần: Nghe nói lạn hoa đào bên người vợ ta là ngươi thêm vào? (Ánh mắt nguy hiểm).
Tác giả: Đương nhiên, biểu hiện của ngươi không tốt, nên ta dự định đổi nam chính, cắt suất diễn của ngươi. Con gái của ta tốt như vậy, xứng đáng gả cho người tốt hơn. (Hả hê đắc ý).
Đế Mặc Thần (híp mắt): Nói ra tên của đám lạn hoa đó, ông đây đi chém chết bọn hắn.
Tác giả (rơi mồ hôi hột): Ngươi bình tĩnh! Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện có được không?
Đế Mặc Thần (liếc xéo): Không có gì để nói hết. Một là tăng suất diễn cho ta. Hai là ta đi chém đám kia, quậy tung truyện của ngươi. Chọn đi!”
Tác giả (cười khổ): Ngài bớt giận, nam chính chỉ có thể là của ngài. Ta không đổi được chưa!
Đế Mặc Thần (rung đùi): Vậy còn được!!!