Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 111: Chương 111: Ai bảo anh đi




Phó Diên Thăng vẫn còn một laptop dùng cho công việc. Mấy ngày nay để ý, Thích Tự phát hiện ra phần lớn thời gian đối phương đều dùng laptop riêng, chỉ thỉnh thoảng giúp hắn tra tài liệu hoặc xem giá cổ phiếu thì mới dùng đến bộ desktop kia.

Mà lúc dùng desktop, thái độ của Phó Diên Thăng cũng rất bình thường, không hề có ý che giấu hắn.

Thích Tự cảm thấy nếu chỉ để biết đối phương vào web nào mà đi tìm hẳn nhân viên bảo mật thông tin thì cũng hơi thái quá, chưa kể có khi lại khiến Phó Diên Thăng chú ý hơn.

Hôm mùng 8, Diệp Khâm Như còn nhắn bảo hi vọng cuối tháng bọn họ có thể về nước để tiến hành đàm phán lần hai với Liên Tú. Nghĩ thấy hai người đã sắp về đến nơi, Thích Tự không dồn sự chú ý vào chiếc máy tính trong thư phòng nữa, thay vào đó là tìm người trong nước giúp mình đi kiểm tra một vài thứ khác.

Qua rằm, Thích Nguyên Thành gọi tới, trả lời về vấn đề hắn từng hỏi lúc trước.

“Ba thăm dò một chút rồi, có vẻ tình huống mà các con nghi ngờ là thật.” Thích Nguyên Thành thở dài ở đầu bên kia, nói, “Nhưng Thích Tự à, việc này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Bọn họ dễ gì mà phô ra chứng cứ, không có chứng cứ thì con cũng đâu thể khẳng định Tư Trạch đang đứng sau khống chế giá cổ phiếu được.”

Thích Tự siết lấy điện thoại trên tay, hỏi ngược lại: “Vậy giả sử anh ta làm thế thật, chúng ta vẫn có thể thu mua Liên Tú chứ?”

Thích Nguyên Thành: “Nếu chúng ta không biết cụ thể tình hình phía sau ra sao, vẫn thực hiện toàn bộ quá trình hợp pháp hợp quy thì sẽ không sao hết.”

Thích Tự: “Nhưng bây giờ chúng ta biết rồi!”

Thích Nguyên Thành: “Không, Thích Tự, đây mới chỉ là suy đoán của các con. Đối với vấn đề vì sao giá lại thấp, ai cũng sẽ có đánh giá và suy đoán của riêng mình, chỉ cần người hợp tác không nói thẳng ra với con là họ đang khống chế giá, con cũng không vì biết thế mà mua vào với giá rẻ, thì có thể coi như chuyện này không can hệ gì tới con hết.”

Thích Tự trầm mặc vài giây mới nói: “Vâng, con hiểu rồi.”

Cúp máy xong, Thích Tự lại lâm vào hỗn loạn trong giây lát.

Hắn mơ hồ cảm thấy ba đã tra ra gì đó, không thì cũng sẽ rất mau thăm dò được dựa vào quan hệ với bác Tư bấy lâu nay... Vấn đề là bọn họ không thể thẳng thắn với nhau về chuyện này, ba hắn cũng chẳng ở vị trí có thể can thiệp sâu.

Chỉ cần không tìm được chứng cứ minh xác, chuyện sẽ không can hệ gì tới họ sao?

Nhưng ở trong tình huống này, bọn họ mà mua lại Liên Tú với giá rẻ thì khác nào đã “vô tình” trở thành một phần của khối lợi ích?

Thích Tự bụm mặt, đột nhiên cảm thấy ranh giới giữa đúng và sai quá sao mà mù mờ.

Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, hắn nhanh chóng chỉnh đốn nét mặt rồi quay lại.

“Đặt xong vé máy bay rồi, chờ qua sinh nhật cậu rồi về nhé?” Phó Diên Thăng đi tới hỏi, “Vừa gọi điện với ai vậy?”

“Ba tôi.” Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng, cố ý nói cho đối phương biết về chuyện này, “Thì chuyện Diệp Khâm Như nghi ngờ Tư Trạch đang âm thầm điều chỉnh giá cổ phiếu của Liên Tú ấy, tôi có nhờ ba điều tra xem thế nào.”

Phó Diên Thăng hơi kinh ngạc: “Ông ấy nói sao?”

Để ý thấy biểu lộ của Phó Diên Thăng có chút cứng lại, Thích Tự tiếp tục thăm dò: “Ba tôi bảo không tra được gì, nhưng nhà họ Ti quan hệ rộng, Tư Trạch có làm ra chuyện như thế cũng không bất ngờ.”

Phó Diên Thăng hỏi lại: “Cậu nhờ ba đi tra về chuyện này làm gì?”

Thích Tự: “Tư Trạch mà làm vậy thật thì chẳng phải chúng ta cũng dính dáng à?”

Ánh mắt Phó Diên Thăng lộ ra nét dịu dàng: “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý giúp cậu.”

Tim Thích Tự cũng vì vậy mà hẫng một nhịp, hắn lại hỏi: “Nếu ba tôi biết rõ nội tình mà không nói cho tôi thì sao?”

Phó Diên Thăng ngẩn người: “Không có chứng cứ thì đừng đặt ra giả thiết như vậy.”

Thích Tự không nhịn được mà tiếp tục truy hỏi: “Nếu ba tôi cũng làm ra hành vi sai phạm, anh sẽ nhắc nhở ông ấy chứ?”

Ánh mắt Phó Diên Thăng đột nhiên trở nên căng thẳng. Bọn họ nhìn nhau, như thể đang ở trong một cuộc đọ sức vô hình.

Trong nháy mắt ấy, Thích Tự cảm thấy mình đã đoán đúng tất cả, nhưng lại chẳng thể nói ra điều gì.

Vài giây sau, hắn rốt cục né mắt đi vì quá áp lực, thứ trong lồng ngực cũng đập như cuồng loạn.

Phó Diên Thăng lại gần ôm hắn, thấp giọng nói: “Ba của cậu quyền cao chức trọng, đâu thiếu người ở bên nhắc nhở mà đến lượt tôi.”

Thích Tự nhếch miệng: “Phải rồi, sao tôi có thể quên mất anh là người của tôi, chỉ làm việc cho mình tôi kia chứ.”

Phó Diên Thăng hôn hôn mặt hắn, dịu giọng hỏi: “Có dự định gì cho sinh nhật chưa?”

“Sinh nhật à...” Thích Tự đảo mắt, “Tôi muốn chơi mới.”

Phó Diên Thăng: “...”

Phó Diên Thăng: “Chơi mới cái gì?”

Thích Tự mạnh mẽ túm lấy cà vạt của Phó Diên Thăng, kéo người gần hơn rồi ghé sát tai đối phương, thấp giọng nói một câu.

Phó Diên Thăng: “...???”

*

Ngày 27, sau sinh nhật Thích Tự một ngày, Phó Diên Thăng và hắn lên máy bay về nước.

Cũng như lần trước, bọn họ vừa về Hải Thành thì ngay hôm sau đã có lịch gặp Liên Tú, chỉ là lần này Du Liên không chọn địa điểm đàm phán xa như nhà vườn, mà ở ngay một khách sạn có cảnh quan không tồi ở ngoại ô Hải Thành.

Hai người cũng chỉ kịp gấp gáp điều chỉnh múi giờ một chút đã vội đi gặp Diệp Khâm Như để cùng đến nơi đàm phán.

Dọc đường, Diệp Khâm Như giải thích qua về tình huống hiện tại cho Thích Tự: “Tôi với Du tổng đã cùng thảo luận qua mạng về phạm vi giá mà cả hai bên có thể tiếp nhận, trước mắt chúng ta offer 140 triệu, Du tổng cũng đã thuyết phục Nghiêm tổng không báo trên 180 triệu rồi, vào bàn rồi chúng ta nói bớt thêm chút nữa.”

Thích Tự gật gù, đây cũng là khoảng giá mà bọn họ đã dự đoán.

Hắn hỏi: “Phía Tư Trạch thì sao?”

Diệp Khâm Như có vẻ khổ sở không thôi: “Ôi, Tư tổng vẫn chưa hài lòng với mức giá mà tôi bàn được đâu, còn bảo tính theo giá thị trường thì Liên Tú chỉ đáng có 100 triệu thôi. Tôi mà báo cái giá này xong chắc bị Du tổng block luôn quá!”

Thích Tự cau mày, là người theo vụ này từ đầu, hắn cũng biết vấn đề không nằm ở năng lực của Diệp Khâm Như, mà căn bản là do Tư Trạch làm khó.

“Vất vả cho anh rồi.” Thích Tự nói, “Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Tư Trạch.”

“Ừ, vậy cậu ráng nói cho cậu ta hiểu, không phải tôi không hết lòng, nhưng làm ăn cũng phải giữ đạo nghĩa. Tranh thủ mà bàn luôn được lần này thì tốt, chúng ta không thể kéo dài thêm đâu.” Diệp Khâm Như nói.

Khách sạn mà Du Liên lựa chọn lần này nằm trong một con hầm rất sâu, chính diện nhìn ra cảnh hồ vách đá, tương đối nổi tiếng trong khu vực.

Bọn họ thuê hết mấy gian phòng và sảnh hội nghị, nhóm Tư Trạch đã đến du ngoạn trước một đêm. Tới nơi, nghe Hoàng Tuấn Văn báo rằng Tư Trạch vẫn đang ở trong phòng, Thích Tự bèn đòi qua thẳng đó tìm hắn.

“Ấy.” Hoàng Tuấn Văn giữ hắn lại, mặt đầy khó xử, “Thích phó tổng, Tư tổng bọn tôi còn đang bận chút việc.”

“...Việc gì?” Thích Tự nhíu mày, nhớ tới âm thanh nghe được trong nhà vườn nhà năm ngoái mà nghĩ—chẳng lẽ Tư Trạch lại không có chừng mực như thế nữa?

Hoàng Tuấn Văn: “Hay cậu chịu khó đợi thêm một lát?”

Thích Tự nghiêm mặt nói: “Trong khi bọn tôi cấp tốc đến đây để bàn chuyện, thì Tư Trạch định bắt mọi người chờ một mình mình như thế à?”

Hoàng Tuấn Văn hơi giật mình, có vẻ như không ngờ vị phó tổng bình hoa chẳng mấy khi phát biểu ý kiến này mở miệng ra lại mang khí thế đáng sợ đến vậy.

Thích Tự lạnh mắt liếc Hoàng Tuấn Văn: “Tư tổng ở phòng nào?”

“1... 1288” Hoàng Tuấn Văn bất giác thốt lên.

Thích Tự chỉnh lại cổ áo của mình, trực tiếp ra lệnh: “Gọi điện cho Tư tổng của các anh đi, báo 5” nữa tôi qua.”

Hoàng Tuấn Văn: “...”

Phó Diên Thăng hỏi hắn: “Tôi đi với cậu?”

5” sau, Thích Tự đi theo Hoàng Tuấn Văn đến nhấn chuông phòng 1288.

Chốc lát sau cửa mở, chào đón hai người là gương mặt tuấn tú đang cau có của Tư Trạch, áo sơ mi trên người còn chưa cài hết cúc, để lộ da thịt trên cổ vẫn ửng đỏ vì dang dở chuyện khác.

Hoàng Tuấn Văn nơm nớp đứng cạnh Thích Tự không dám ngẩng đầu, chỉ lo nếu cả hai thiếu gia này mà đều nóng tính thì có khi nào sẽ làm ầm ngay tại đây.

Nhưng hắn không ngờ, Thích Tự vừa trông thấy Tư Trạch đã đổi mặt ngay tức khắc, cười nhẹ nói: “Tư Trạch, em vừa tìm anh khắp nơi đấy, sao anh vẫn còn ở trong phòng thế này?”

Sắc mặt Tư Trạch cũng bất giác dịu đi, vừa cài cúc áo vừa nói: “Đến từ bao giờ thế? Vừa rồi anh mới dậy.”

Thích Tự đưa mắt nhìn đồng hồ: “Sắp 11h trưa rồi đó, anh đang sống nhầm múi giờ nào vậy? Em mới về hôm qua mà đã điều chỉnh được đồng hồ sinh học rồi đây.”

“Đi đi về về thế này cũng vất cho cậu quá.” Tư Trạch cười cười, nghiêng ngời mời hắn, “Có gì vào đây rồi nói.”

Hoàng Tuấn Văn thấy thế định vào theo, nhưng chưa gì đã bị ánh mắt sắc như dao của Tư Trạch dọa cho bất động, bèn kính cẩn nói: “Tôi ở ngay bên ngoài, có gì Tư tổng cứ gọi.”

Phòng của Tư Trạch dạng như căn hộ, sau khi bước vào Thích Tự có đảo mắt một vòng, ngồi xuống sofa phòng khách rồi mới nói: “Bác Tư vẫn khỏe chứ anh?”

“Vẫn khỏe.” Tư Trạch ngồi xuống hỏi, “Ba cậu thì sao?”

“Cũng không tệ.” Thích Tự tưởng nơi này không còn ai, đang định nói tiếp lại thấy một bóng người quen thuộc “lướt” ra từ buồng ngủ. Trong nhà ấm áp, người kia chỉ mặc một lớp áo sơmi, thân gầy như tờ giấy, bước đi trên thảm không phát ra tiếng gì.

Tư Trạch thấy hắn từ khóe mắt, không buồn quay ra mà chỉ nói: “Tống Phổ Tâm, đi pha một bình trà nóng cho bọn tôi.”

Người kia khựng bước, lại lặng lẽ đi ra bàn để trà.

Thích Tự không để ý đến Tống Phổ Tâm quá lâu, điềm tĩnh nói với Tư Trạch: “Trước khi về, ba em còn dặn chuyến này nhất định phải nắm được Liên Tú.”

Tư Trạch hừ mũi cười: “Nắm được Liên Tú thì khó gì, không vì hai cô nàng kia đòi tăng giá tại trận thì cũng xong rồi, đúng là phải cho nếm mùi cay đắng thì bọn họ mới biết vị trí của mình ở đâu.”

Thích Tự: “Lần này thì chắc sẽ được thôi? Em thấy Diệp Khâm Như bảo đã khoanh vùng giá xuống còn 140-180 triệu rồi.”

Tư Trạch hơi ngả người ra sofa, ghếch chân lên nói: “Thật ra như thế vẫn cao hơn cái giá anh muốn, nhưng mà thôi, tối đa 140 triệu cũng được, nếu bên đó đồng ý thì hôm nay quyết luôn đi.”

Thích Tự nhíu mày: “150-160 triệu cũng được chứ, theo như kết quả chúng ta ước định lúc trước thì giá mua lại cổ phần của hai người họ phải tầm đó mà.”

Tư Trạch nhìn hắn cười cười: “Đấy là lúc trước, hiện tại ba tháng trôi qua rồi, cậu thấy giá cổ phiếu Liên Tú trượt dài thế nào chưa, cũng chỉ có Tư Nguyên chúng ta mới chịu tiếp nhận bọn họ thôi.”

Tống Phổ Tâm mang trà đã pha tới, đặt ấm xuống rồi rót hai chén cho Tư Trạch và Thích Tự, xong xuôi trở dậy định lui thì Tư Trạch nhận ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra hướng đối phương định đi, cao giọng nói: “Ai bảo anh đi?”

Âm lượng không những khiến Tống Phổ Tâm dừng bước, mà ngay cả Thích Tự cũng giật nảy mình.

Sau đó Tư Trạch vỗ vỗ xuống vị trí bên người, xúc cảm trong mắt có phần khác lạ: “Qua đây, cắt cho tôi điếu xì gà.”

****

<Epilogue>

Thích Tự (tháo cà vạt): “Thầy, chúng ta chơi bondage đi.”

Phó Diên Thăng: “Không ngờ cậu là loại cá này đấy!” (Kích thích gì đâu!)

Đêm sinh nhật Cá nhỏ, Phó Diên Thăng bị trói tay trói chân: “???”

—Tưởng phải là tôi trói cậu chứ?

Thích Tự đè đối phương xuống: “Nằm đó, để tôi tự động.”

Phó Diên Thăng: “...”

-

vtrans by xiandzg

T/N: Lần này không có bản uncensored nữa đâu nên cả nhà tự phát huy trí tưởng tượng đi =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.