Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 110: Chương 110: Lên giời luôn đi




Thích Tự sửng sốt: “Anh tính làm gì?”

Phó Diên Thăng nói: “Còn nhớ năm ngoái cậu bảo Tư Trạch tạm hoãn kế hoạch của anh ta chứ? Một tháng trôi qua rồi mà Tô Cánh vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn về việc hợp tác với Tư Nguyên, cậu đợi được nhưng chắc gì Tư Trạch đã chịu, nhỡ anh ta ra tay trước thì công cậu kết nối với Tô Cánh cả tháng vừa rồi cũng đi tong.”

Không cần nghĩ nhiều, Thích Tự cũng biết Phó Diên Thăng nói không sai.

Khác với Liên Tú, Hồng Trang có xu thế phát triển rõ ràng, là công ti được bộ Khoa học Kĩ thuật nhận định sẽ cho tỉ suất hoàn vốn rất cao. Trước mắt, không chỉ Tư Nguyên mà rất nhiều tập đoàn công ti lớn cũng đang muốn sở hữu miếng mồi béo bở này. Hắn có trong tay càng nhiều nguồn tiền được tự do điều động, thì dĩ nhiên quyền kiểm soát đằng sau sẽ càng lớn.

Nghe lời Phó Diên Thăng, Thích Tự về phòng ngủ một mình gọi điện cho ba.

Thích Nguyên Thành nghe xong nói: “Ý của Tiểu Phó là nếu như Tô Cánh không có ý định hợp tác với Tư Nguyên, thì trước hết con cứ nắm lấy một phần quyền cổ đông ở Hồng Trang thông qua Sơn Vũ đi đã phải không?”

Thích Tự: “Hẳn là vậy ạ.”

Dù sao trong mắt Tô Cánh, Tư Nguyên cũng không phải Tư Nguyên của mình hắn, bộ công nghệ tập đoàn lại có ý định mua đứt công ti, trái ngược hẳn với mong muốn của đối phương. Nếu đủ năng lực, hắn có thể đầu tư một phần thông qua Sơn Vũ, sau đó cho Tư Nguyên tiến hành tương tự. Song, muốn vượt mặt tập đoàn và để Sơn Vũ trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, trước hết hắn phải có được sự cho phép của Thích Nguyên Thành.

Thích Tự hỏi: “Ba, ba thấy sao?”

Thích Nguyên Thành trầm tư một lát rồi nói: “Nếu Hồng Trang thật sự đáng thu mua như thế, thì để Sơn Vũ hay Tư Nguyên ra mặt đều được, nếu là Sơn Vũ thì chúng ta sẽ sở hữu nhiều cổ phần hơn thôi.”

Thích Tự: “Đúng vậy.”

Thích Nguyên Thành lại im lặng mấy giây, sau đó bắt đầu giảng giải cho Thích Tự về những biến động tài chính của Sơn Vũ từ khi thành lập cho tới giờ, cũng như phạm vi nguồn vốn mà hắn có thể dùng đến.

Thích Tự nghe được mà sững người: “Nhiều vậy?”

Thích Nguyên Thành: “Ừ thì, vốn dĩ ba lập ra công ti này cho con mà. Hai chúng ta nắm đến hơn 80% cổ phần, trên danh nghĩa nó thuộc về Hứa Kính và tập đoàn Tư Nguyên, nhưng về bản chất thì chính là của con. Cứ tưởng con cũng biết từ hồi kí thỏa thuận đứng tên với Hứa Kính rồi, có cái lúc ấy con còn nhỏ, chưa hiểu mấy về phương diện này nên ba mới muốn để nó quản lí thay con một thời gian...”

Thích Tự: “...”

Đó giờ Thích Nguyên Thành vẫn thường cho luật sư hướng dẫn hắn kí mấy giấy tờ đứng tên thay, Thích Tự đều chỉ biết mù mờ làm theo. Ngay cả khi Phó Diên Thăng đã từng phân tích cái tên Sơn Vũ là đặt theo hai phần cấu thành nên chữ “Tự”, hắn vẫn không khỏi xúc động khi nghe chính ba nói ra những lời này.

Thích Nguyên Thành nói tiếp: “Ba vốn định chờ con tốt nghiệp đại học rồi mới để Hứa Kính dẫn dắt con làm quen dần với việc đầu tư, không ngờ con lại tiến bộ nhanh như thế. Đã có nhu cầu dùng đến thì tiếp quản sớm một chút đi vậy, đằng nào cuối tháng này cũng tới sinh nhật 22 tuổi của con rồi, coi như đây là món quà từ ba đi. Con cứ cân nhắc xem có cần thiết không, ba sẽ điện trước cho Hứa Kính, chờ con về nước rồi bảo nó đưa đi làm thủ tục chuyển đổi quyền cổ đông.”

Thích Tự: “Cảm ơn ba... Nhưng con nghĩ tạm thời chưa cần thay đổi đâu, cứ để anh Kính đứng tên thì hơn.”

Lần trước ba giao lại cổ phần MeiWei cho hắn, bên ngoài cũng nói chuyện của MeiWei là do hắn chỉ đạo, giờ mà tiếp quản Sơn Vũ nữa thì không biết người ta sẽ còn đồn đại khoa trương đến mức nào. Hắn thấy kín tiếng một chút vẫn hơn.

Thích Nguyên Thành: “Cũng được, để rồi ba sẽ bảo Hứa Kính phối hợp với các con.”

Thích Tự dập máy rồi quay lại phòng khách, Phó Diên Thăng thấy thì hỏi: “Sao rồi?”

Thích Tự: “Sơn Vũ có vốn đăng kí là 20 triệu, lúc thành lập được ba tôi bơm cho 200 triệu dưới tên tôi, cộng với nguồn tiền từ Tư Nguyên và hoạt động kinh doanh từ khi hoạt động đến giờ thì quy mô hiện tại đã lên tới 1.5 tỉ. Ngoại trừ các dự án mà Hứa Kính đang vận hành, tôi còn khoảng 600 triệu vốn lưu động.”

Phó Diên Thăng: “600 triệu?”

Thích Tự ừ một tiếng, nãy cũng kinh hãi không thôi khi nghe ba bảo mình được tự do sử dụng đến cả 600 triệu—số tiền này có khi đủ mua đứt cả Hồng Trang và Liên Tú chứ chẳng đùa.

Nghe xong, Phó Diên Thăng chỉ ngồi đó trên bàn ăn, nhẹ vân vê ngón tay, không biết đang nghĩ gì.

“Sao vậy?” Thích Tự nhìn hắn chằm chằm hỏi.

Phó Diên Thăng lắc đầu cười, thấp giọng nói: “Thế thì dễ rồi.”

Không biết có phải vì tác dụng tâm lí từ những phỏng đoán kia hay không, mà Thích Tự bỗng cảm thấy nụ cười này của Phó Diên Thăng như phảng phất vẻ nguy hiểm, chỉ là nét nguy hiểm ấy lại sở hữu một sức hút trí mạng, cứ thế dụ hắn cầm lên đao kiếm, xông thẳng vào chiến trận.

*

Tối muộn, rốt cục hai người mới kết thúc một ngày dạy và học, chuẩn bị đi ngủ.

“Tắm chung không?” Thích Tự chủ động mời.

“...Sáng tôi tắm rồi.” Phó Diên Thăng ho nhẹ vào nắm tay, thấp giọng nói: “Cậu tắm trước đi, lát tôi rửa mặt thôi.”

Thích Tự nhanh chóng đi vào tắm rửa, khi ra đã thấy Phó Diên Thăng còn đeo nguyên cả kính, nửa nằm nửa ngồi dựa vào gối thiếp đi.

Hắn khẽ khàng đi tới, tháo kính mắt của đối phương rồi cúi người hôn xuống.

Phó Diên Thăng chậm rãi mở mắt, ôm đầu Thích Tự vừa hôn trả vừa lầm bầm: “Cậu thật sự định vắt kiệt tôi đấy à...”

Giọng nói dịu dàng của hắn không hề che giấu vẻ mệt mỏi—gấp gáp đổi vé rồi ngồi trên máy bay hơn hai chục tiếng, vừa tới nơi đã bị con cá say rượu nào đó quyến rũ làm hai trận, ngủ được mấy tiếng lại dậy nấu cơm cho đối phương, nguyên ngày còn phải lên lớp giảng bài...

Do ngày một tiến bộ, hiện Thích Tự đã không còn thắc mắc những vấn đề đơn giản như trước kia, cho nên đôi khi trong quá trình dạy, Phó Diên Thăng cũng phải vắt hết óc mới đối đáp được với học trò.

Liên tục hai ngày một đêm như thế, người hắn có làm bắng sắt cũng không chịu thêm được “đòi hỏi” của Thích Tự.

Thích Tự mổ lên môi hắn: “Anh không được thì thôi.”

Nghe vậy, Phó Diên Thăng chỉ coi là người yêu đang hờn, không những không giận mà còn ôm eo hắn nói đùa: “Biết cậu sẽ nghiện như thế, đáng ra tôi không nên cho cậu ăn mặn sớm mới phải...”

“Hối hận rồi à?” Thích Tự thả tay chu du trên người Phó Diên Thăng, thỏa mãn nhìn sắc mắt đối phương tối đi, lực đặt trên thắt lưng cũng siết lại.

Thích Tự đè lại cánh tay đang chuẩn bị nhấc lên của người kia, cười nhẹ nói: “Thôi, hôm nay tha cho anh đấy, ngủ đi.”

Phó Diên Thăng: “...”

Hôm sau vẫn như thường, có vẻ Phó Diên Thăng vẫn chưa phát hiện ra chuyện Thích Tự mời người đến kiểm tra máy tính, nhưng ban ngày Thích Tự lại nhận được tin nhắn từ Davis.

Đối phương nói mình đã thử mấy ngày mà vẫn chưa tìm ra cách phá giải phần mềm phản giám sát kia.

Thích Tự bảo Phó Diên Thăng trên trường có việc, sau đó đi gặp Davis một chuyến: “Cụ thể là thế nào, vì sao không phá giải được?”

Davis: “Tôi đã thử phân tích và phát hiện nó có chức năng ngăn chặn tất cả các phần mềm lưu giữ thông tin được máy tính dùng đến, thậm chí còn chặn cả một phần mềm ghi lại thời gian sử dụng... Mấy ngày nay tôi nghiên cứu suốt mà vẫn không tìm ra cách nào phá giải, tính bảo mật của nó được thiết kế quá kinh khủng, nôm na như kiểu dùng két hợp kim để đựng một miếng bánh gato vậy, loại bánh gato ấy thì mua ở đâu cũng được, nhưng cái két sắt kia lại chẳng hề dễ phá chút nào.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, hỏi: “Thế cậu có quen nhân viên bảo mật thông tin nào chuyên nghiệp, lợi hại hơn mình không?”

“Thuê nhân viên bảo mật thông tin chuyên nghiệp lằng nhằng lắm, có khi cậu còn phải tìm luật sư để hợp pháp hóa quá trình ấy cơ...” Davis nhìn hắn nói, “Hỏi thật chứ rốt cục người ở chung với cậu có thân phận gì vậy, có cần phải làm đến mức ấy không? Nếu chỉ là... ừm, cậu biết đấy, thì thà cậu lắp camera trong nhà còn hơn.”

Thích Tự: “...”

Davis nhún nhún vai: “Mà thôi, như vậy cũng xâm phạm đời tư của đối phương quá, thiết nghĩ hai người nên ngồi xuống nói chuyện mà giải quyết vấn đề này đi, nếu không được nữa thì... Ừm, thay mới đi? Cậu đẹp trai như thế, kiểu gì chẳng tìm được người tốt hơn.”

Thích Tự hơi cau mày, không đáp lại lời đề nghị hảo tâm của Davis.

Do chưa giúp được gì, Davis vốn định trả lại tiền mà Thích Tự không đồng ý—nói sao cũng là công người ta tìm hiểu giùm mất mấy ngày trời. Sau khi hiểu rõ kết quả nghiên cứu của Davis, Thích Tự tạm thời cắt đứt thỏa thuận với đối phương.

Mọi hoạt động thương nghiệp đều tạm dừng vì tết âm lịch ở trong nước, suốt một tuần kể từ khi Phó Diên Thăng quay lại, Thích Tự cũng không đi đâu ngoại trừ lần gặp Davis kia ra.

Ban ngày hai người chỉ ở trong căn hộ học hành đọc sách, đêm đến thì ngủ chung, làm tình...

Nhìn qua, khoảng thời gian này không khác gì lúc Phó Diên Thăng mới sang thành phố P làm gia sư cho hắn, thậm chí còn có phần ấm áp mặn nồng hơn. Thế nhưng trong bí mật, Thích Tự vẫn chưa hề từ bỏ mục đích điều tra Phó Diên Thăng.

Ngày nọ, khi đang nằm trên giường tán chuyện trước khi đi ngủ, Thích Tự mới hỏi: “Cả Tết anh chỉ ở nhà có hai ngày mà ba mẹ không nói gì à?”

Phó Diên Thăng cười bảo: “Nói gì được? Tôi bảo mình còn phải quay lại với “công việc” mà.”

Đối phương cố tình nhấn mạnh hai chữ “công việc” với ý đùa, nhưng vào đến tai Thích Tự thì chẳng vui vẻ chút nào... Cái gì mà “quay lại với công việc” chứ? Chẳng lẽ ở với hắn chỉ là “công việc” thôi sao?

Thích Tự liếc người kia: “Chẳng phải ba mẹ thường có ý kiến với việc con cái quá bận rộn à? Chưa kể lương anh bây giờ còn thấp hơn hồi trước, bọn họ không phản đối chứ?”

“Bọn họ không biết về thu nhập của tôi, cũng chẳng hỏi đến bao giờ.” Phó Diên Thăng nằm nghiêng, một tay chống đầu một tay lùa vào tóc Thích Tự, “13 tuổi tôi đã rời nhà để đi học ở Yến Thành, 17 tuổi ra nước ngoài du học, 21 tuổi bắt đầu đi làm... Ban đầu chắc chắn là có lo, nhưng năm nay tôi đã 28, lâu như thế bọn họ cũng quen rồi, có em tôi là náo thôi, cứ gặp là lại quấn lấy hỏi này hỏi kia.” Phó Diên Thăng nhéo nhéo mũi Thích Tự, “Y như cậu hồi mới quen tôi.”

Thích Tự: “...”

Hắn thừa cơ nắm lấy tay Phó Diên Thăng, tháo vòng hạt của đối phương ra thưởng thức một phen: “Lúc trước anh bảo vòng hạt này là vật gia truyền phải không, của ba anh trao lại à?”

Phó Diên Thăng hơi ngạc nhiên: “Ừm, năm tôi bắt đầu đi làm.”

Thích Tự nghĩ bụng, năm 9 tuổi hắn bị bắt cóc, Phó Diên Thăng mới có 15, chả trách vòng hạt vẫn nằm trên tay chú ấy.

Hắn lại hỏi: “Quan hệ của anh với ba tốt không?”

“Tốt mà.” Phó Diên Thăng hơi ngừng lại, cười hỏi, “Cậu có vẻ thích chiếc vòng này nhỉ?”

Nhớ tới cuộc đối thoại hôm được Phó Diên Thăng dẫn đi ăn lẩu cá, Thích Tự lại vô thức hỏi lần nữa: “Thích, anh cho không?”

Phó Diên Thăng ranh mãnh đáp: “Tôi nói rồi mà, vòng này chỉ truyền cho con dâu nhà họ Phó thôi, bao giờ cậu đồng ý gả thì tôi cho.”

Thích Tự cười lạnh trả lại chiếc vòng cho Phó Diên Thăng, chỉ nói hai chữ: “Mơ đi.”

—Giấu giếm đủ thứ mà còn đòi hắn gả? Cái người này sao không đòi lên giời luôn đi!

Phó Diên Thăng: “...”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Tim bà xã như kim đáy bể.”

Thích Tự cười lạnh: “Haha.”

Phó Diên Thăng (si mê): “Cá ngày một khó bảo, khiến chồng càng lao đao.”

Thích Tự: “Anh là cái đồ M.”

Phó Diên Thăng: “...”

-

vtrans by xiandzg

T/N: Hi lỗi đoạn tuổi nên chương này Phu Thê lại thành gap6 chứ không phải gap7 nữa rồi =)))) đợi xem bả sửa thế nào rồi mình sửa lại sau nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.