Chiều hôm ấy, một mình Thích Tự đến Tư Thị, gặp Tư Trạch thú tội chuyện để vuột mất Hồng Trang.
Không chỉ đứng đầu bộ phận Công nghệ của Tư Nguyên, Tư Trạch còn đảm nhiệm cả khối đầu tư ở tập đoàn nhà mình, đó mới là nơi làm việc chính của đối phương.
Thích Tự được thư kí hành chính dẫn đến văn phòng của Tư Trạch, đúng lúc bắt gặp một nhóm người âu phục giày da đi ra, nhưng ngoài Hoàng Tuấn Văn thì hắn chưa từng thấy ai trong số này, cũng chỉ có Hoàng Tuấn Văn cất lời chào hỏi với hắn trước cửa ra vào: “Thích tổng, cậu đến tìm Tư tổng à?”
Thích Tự: “Tôi có gọi điện thoại rồi, anh ấy đang bận gì à?”
“À không, bọn tôi vừa họp xong.” Hoàng Tuấn Văn ra hiệu mời Thích Tự vào văn phòng rồi rời đi trước.
Sau một tuần, mắt của Tư Trạch đã khỏi hẳn. Thích Tự đi vào thấy hắn đang ngả đầu ra lưng ghế sofa da trong khu hội đàm, hai mắt đều nhắm, tâm trạng có vẻ không tốt cho lắm.
Mất kiểm soát trong vụ Liên Tú rốt cục cũng khiến đại thiếu gia ngạo mạn bất cần đời này phải nghiêm túc lại.
Quen nhau nửa năm nay, Thích Tự không tiếp xúc quá nhiều với Tư Trạch, cũng hiếm khi nào trông thấy bộ dạng này của đối phương.
Đương nhiên là Thích Tự không tránh khỏi chột dạ sau vụ cấu kết với Du Liên lừa hắn, nhưng giống như Phó Diên Thăng đã nói, bất kì lựa chọn nào cũng có cái giá của nó. Từ khi biết về những hành vi lũng loạn giá cổ phiếu của Tư Trạch, hắn đã xác định bọn họ sẽ không đi chung một con đường.
Mất đi người đối tác tương lai này, chính là cái giá mà hắn phải trả.
Thích Tự hít sâu một hơi, bắt đầu mang mặt nạ lên: “Tư Trạch.”
“...Tới rồi đấy à?” Tư Trạch mở mắt, lại nhìn nhìn hắn, “Hôm nay không đi cùng cậu thư kí kia à?”
Thích Tự: “Thư kí?”
Tư Trạch: “Họ Phó ấy, lúc nào cùng kè kè bên cậu mà.”
“À, anh ấy đi gặp Diệp tổng bàn việc của tập đoàn rồi.” Thích Tự ngồi xuống xong vào thẳng chủ đề, “ Hôm nay em tới để báo cho anh một tin—Tô Cánh bán Hồng Trang cho Lâm Hoán rồi.”
Tư Trạch trầm mặc một lát, với tay lấy hộp xì gà trên bàn kính, hỏi: “Ai kể với cậu?”
Thích Tự: “Tô Cánh.”
Tư Trạch nhíu mày: “Tô Cánh?”
“Ừ.” Thích Tự không nhắc đến chuyện Tô Cánh đến gặp mình, chỉ bảo, “Hôm qua em hỏi có còn cân nhắc hợp tác với Tư Nguyên nữa không, thì anh ta bảo mình bán cho Lâm Hoán rồi.”
Hộp xì gà kia làm bằng thép lá, Tư Trạch dùng một tay mãi không cạy ra được, đột nhiên bực bội quẳng lại xuống bàn, sau vài tiếng “loang choang” ầm ĩ mới hung hăng nhìn mặt kính, nghiến răng phun ra ba chữ: “Lại là hắn...”
Thích Tự: “Việc này cũng là sơ sót của em, trước nghe Diệp tổng bảo anh đã đi tìm biện pháp khác rồi, không vì lần em đi gặp Tô Cánh rồi kéo dài thêm hai tháng này thì cũng chẳng bị Lâm Hoán hớt tay trên
Tư Trạch chống khuỷu tay lên đầu gối, hừ một tiếng: “Thôi, anh cũng nghe cấp dưới báo tin hai người đó tiếp xúc với nhau rồi. Cậu nhỏ tuổi, ngay cả anh còn chưa phải đối thủ của Lâm Hoán thì chẳng lẽ Tô Cánh lại để cậu vào mắt thật chắc?”
Thích Tự: “...”
Tư Trạch hung hăng nói: “Họ Tô đấy cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, mấy lần trước gặp thì hờ hững với chúng ta lắm, có khi từ đầu đã bắt tay với Lâm Hoán, chỉ câu giờ để chơi mình ấy chứ!”
Thích Tự đã đoán đúng, Tư Trạch ngại thân phận của hắn nên không có giận cá chém thớt, chưa kể hai vụ Liên Tú và Hồng Trang còn xảy ra liên tiếp, khiến đối phương vô thức trút hết phẫn nộ lên Lâm Hoán.
Thích Tự cố ý hỏi: “Lâm Hoán kia lợi hại thế thật hả anh?”
Tư Trạch cười lạnh: “Bao nhiêu người nhòm ngó miếng bánh Hồng Trang béo bở, thế mà một mình hắn ta thần không biết quỷ không hay thu được về tay. Rồi cả Liên Tú nữa, lần đó mà Nghiêm Tú không nói hớ trong lúc tranh cãi với Du Liên thì chúng ta còn chả biết hắn có cũng động thái!”
Thích Tự: “Em thấy Diệp tổng bảo gần đây Lâm hoán đã hẹn gặp Du Liên, bọn họ không có lừa chúng ta...”
Tư Trạch nghiêm mặt không nói gì.
Thích Tự tranh thủ khuyên: “Tư Trạch, thật ra cũng đâu phải chúng ta không đáp ứng nổi mức giá 180 triệu, cứ kéo dài nữa, nhỡ lại thất thủ thì công toi hết cả.”
Tư Trạch hơi nhăn mặt, ngả người ra phía sau ngẩng lên hỏi: “Cậu thấy có đáng 180 triệu không?”
Thích Tự nói: “Một món hàng không được ai hỏi đến thì chắc chắn giá không cao, nhưng nếu có hai người đang tranh nhau để có được nó, người bán hiển nhiên sẽ đẩy giá cao lên. 180 triệu đúng là cao hơn dự tính, nhưng cũng không nằm ngoài tầm với của chúng ta.”
Tư Trạch nhìn về phía hắn: “Diệp Khâm Như bảo cậu đến nói những lời này với anh à?”
Thích Tự lắc đầu: “Thật ra em còn gọi điện hỏi ba nữa, ông ấy bảo một khi về với Tư Nguyên thì giá cổ phiếu của Liên Tú sẽ tăng lại, dù sao cũng không thiệt. Chúng ta mua về để phát triển, chứ không phải kiếm lời từ bọn họ, cách biệt không quá lớn thì du di một chút cũng được, đại cục quan trọng hơn.”
Nghe Thích Tự nhắc đến cả ba mình, Tư Trạch không phản đối thêm nữa, ngồi thẳng dậy hỏi: “Vậy ý ba cậu thế nào? Chúng ta nên chấp nhận mức giá mà Liên Tú đưa ra à?”
Thích Tự: “Chuyện này thì ông không nói mà để chúng ta tự quyết định, nhưng Diệp tổng bảo cứ tạm chấp nhận, kí hợp đồng đặt mua để ổn định Du Liên và Nghiêm Tú cái đã. Chúng ta đã mất Hồng Trang rồi, không thể vuột mất cả Liên Tú nữa.”
Tư Trạch lần nữa cầm hộp xì gà lên, thấp giọng nói: “Sao mà anh nghi Diệp Khâm Như trúng phải mĩ nhân kế của Du Liên, cho nên mới toàn nói đỡ cho bên đó như thế...”
Thích Tự nghe ngữ khí cũng biết thái độ của Tư Trạch đã dịu đi, bởi vậy không nói gì ép Tư Trạch thỏa hiệp nữa.
Hắn liếc đến điếu xì gà trên tay đối phương, hỏi: “Gần đây em không thấy trợ lí Tống đâu nhỉ?”
Tuần trước ở khách sạn vùng ngoại ô phía nam, Tư Trạch vẫn còn sai Tống Phổ Tâm cắt xì gà cho mình, nhưng bữa trước đến họp đã không dẫn theo, hôm nay cũng không thấy.
Tư Trạch cười nham hiểm: “Bị anh giam trên giường rồi.”
Thích Tự khó hiểu hỏi lại: “Giam... trên giường là sao?”
“Thì là trói vào giường đấy, anh ta không nghe lời, phải trói lại mấy ngày cho ngoan.” Tư Trạch đốt xì gà, liếc mắt nhìn Thích Tự, thấy hắn cau mày thì cười nói, “Sao thế, còn đau lòng cho anh ta?”
Thích Tự: “Chẳng phải sức khỏe anh ấy không được tốt lắm à?”
Tư Trạch nhả ra một ngụm khói: “Không ăn uống tử tế, đêm lại không được ngủ, sao mà tốt cho nổi?”
Thích Tự không nhịn được mà hỏi: “Rốt cục quan hệ của anh với anh ấy là thế nào vậy?”
Tư Trạch: “Cậu biết rồi mà còn cố tình hỏi à? Là người yêu chứ gì nữa, chẳng lẽ cậu không có?”
Thích Tự: “...”
Tư Trạch nhướng mắt: “Ôi không có thật à? Để anh giới thiệu cho mấy người nhé?”
Thích Tự vội nói: “Không cần đâu.”
Tư Trạch buồn cười nhìn hắn: “Em anh nó còn thay đến mấy đời bạn gái rồi, sao cậu lại trong sáng thế chứ?... À đúng rồi, lần trước cậu bảo muốn anh dẫn đi chơi nhỉ, tối thứ 7 tuần này rảnh không?”
Thích Tự: “Thứ 7? Ngày kia á?”
Tư Trạch: “Ừ, để anh dẫn cậu đi gặp mấy người bạn.”
*
Rời khỏi Tư Thị đã chạng vạng, Thích Tự không quay lại khách sạn mà bảo Vương Mãnh đưa thẳng mình về nhà.
Khương Oánh bảo muốn gặp hai anh em mà còn chưa về, lúc đến Thích Tự chỉ thấy Thích Phong đang thầm thầm thì thì với Tuyết Cô Nương trong sân.
“...Sau này không được chạy loạn nữa biết không? Lần vừa rồi mà bác bảo vệ không trông thấy thì em thành chó cơ nhỡ rồi đấy...” Thích Phong ngồi xổm cạnh Tuyết xoa đầu nó.
“Đang nói gì với nó đấy?” Thích Tự tiến đến hỏi.
“Đệt!” Thích Phong giật nảy mình, quay đầu nói, “Anh ở đâu ra đấy, làm em hết hồn!”
“Xe của anh đến rồi đi rồi mà em không nghe thấy à?” Thích Tự liếc nhìn bộ dạng như vừa làm sai chuyện gì của Tuyết Cô Nương, hỏi, “Nó sao thế? Bị bệnh à?”
Từ khi mua về đến nay, hình như Samoyed này chỉ có cười ngu chứ chưa bao giờ ủ rũ cúi đầu giống lúc này.
Thích Phong trông cũng phiền muộn không kém, lại ngồi xổm xuống nói: “Dì giúp việc bảo dạo này nó hay bỏ đi một mình lắm, hôm qua cũng thế, dì ý đi tìm nửa ngày không thấy nên đoán nó đã ra khỏi khu biệt thự, phải nhờ bảo vệ đi tuần để ý giúp mới phát hiện ra nó trốn sau chỗ hòn non bộ trong công viên phía tây...”
Thích Tự nhíu mày nói: “Hay là do đãng trí tuổi già?”
Thích Phong mờ mịt: “Chó mà cũng đãng trí tuổi già?”
Thích Tự: “Sao không? Nuôi cũng hơn mười năm rồi còn gì.”
Thích Phong lập tức rút điện thoại ra tìm kiếm, lại vào xác nhận từng bệnh chứng được viết trên mạng với dì giúp việc.
“Ngày ngủ li bì, ăn uống thất thường, gọi không phản ứng, thường xuyên bỏ đi một mình, thích trốn vào những nơi nhỏ hẹp...” Thích Phong la lên một tiếng rồi nhào xuống ôm lấy Tuyết Cô Nương, “Không được, Cô Nương của anh!”
Thích Tự: “...”
Thích Phong khổ sở nói: “Liệu ngày nào đó nó có chạy đi khỏi khu nhà rồi tìm không thấy nữa không? Em nghe bảo trước khi chết bọn cún hay âm thầm trốn đi để chủ nhân không đau buồn ấy...”
Thích Tự nhìn thế, chợt nhớ ra mò tay vào túi quần.
Chiếc móc nhỏ Tô Cánh đưa hắn vẫn ở bên trong. Thật ra lúc nghe đối phương nói thứ này có chức năng định vị, Thích Tự đã rất muốn gắn nó lên người Phó Diên Thăng... để không lúc nào là không biết người kia đang ở đâu, gặp gỡ ai, nói những gì.
Nhưng đến khi về gặp Phó Diên Thăng, Thích Tự lại bỏ đi ý định này.
Có nghi ngờ đến đâu thì kia vẫn là người hắn yêu, Thích Tự thật sự không thể nào đồng ý để bản thân giám sát đối phương bằng cách thức ti tiện này.
Chưa kể đây còn là thiết bị không chính thống, Thích Tự chào đón Tô Cánh nhưng cũng chẳng thể tin tưởng đối phương 100%, gắn thứ này lên người ở cạnh mình như hình với bóng thì quá liều lĩnh.
Thích Tự lấy thứ kia ra đưa cho Thích Phong: “Cái này có gắn thiết bị định vị, em đeo lên vòng cổ của Tuyết Cô Nương đi, như vậy sẽ không sợ lạc mất nó.”
Thích Phong nhận lấy, hỏi qua mấy câu rồi làm luôn, sau còn ôm ấp an ủi Tuyết Cô Nương mãi mới uể oải về phòng khách.
“Sao hôm nay anh cũng về thế?” Thích Phong hỏi.
“Mẹ bảo có chuyện quan trọng muốn nói với hai đứa mà?” Thích Tự nói.
“Không phải chuyện của Tuyết chứ?” Thích Phong ngồi xuống cạnh anh, ủ rũ cúi đầu, dường như vẫn rất đau lòng.
Thích Tự an ủi hắn: “Sinh lão bệnh tử mà, rồi cũng sẽ đến ngày ấy, cố nghĩ thoáng một chút.”
Thích Phong thấp giọng nói: “Nói thì nói vậy, nhưng dễ gì mà nghĩ thoáng được... Nó ở với em mười năm rồi.”
“Giờ em còn có Lăng Khả mà.” Thích Tự lại đảo mắt một vòng, “Cậu ấy đâu rồi, không về cùng em à?”
“Tối nay câu lạc bộ của cậu ấy có hoạt động.” Thích Phong đáp lại một câu.
Thích Tự cầm bình nước thủy tinh trên bàn lên rót cho hắn một cốc nước, nói: “Anh đoán là mẹ định nói về chuyện của mẹ với ba.”
Thích Phong vừa uống được ngụm nước thì mém phun hết ra: “WHAT, chuyện lần trước anh bảo em là thật à!?”
Thích Tự nghe thấy tiếng động trước cửa, hếch cằm ra hiệu rồi khẽ nói với Thích Phong: “Mẹ về rồi, tốt hơn hết em nên chuẩn bị tâm lí đi.”
Khương Oánh đi qua cửa trước, nhìn thấy hai anh em thì đi thẳng tới: “Hai đứa về sớm thế.”
Thích Phong đặt cốc xuống, nghiêm túc nhìn Khương Oánh nói: “Mẹ, chuyện mẹ định nói với bọn con là gì vậy?”
****
<Epilogue>
Một—
Tư Trạch: “Cậu nghĩ Tô Cánh sẽ để cậu vào mắt thật chắc?”
Thích Tự: “...”
(Tô Cánh: “Tôi để thật đấy rồi sao?”)
Tư Trạch: “Họ Nghiêm kia mà không nói hớ thì chúng ta cũng chẳng biết Lâm Hoán đang nhăm nhe cả Liên Tú! Thế còn chưa đủ lợi hại à?”
Hai—
Thích Tự đeo móc khoá cho Tuyết Cô Nương.
Phó Diên Thăng (vuốt ngực): “Thoát một kiếp nạn...”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Chả biết có phải vì vụ Tống bị trói trên giường không mà chương này vừa bị TG xoá rồi =))))))
Ngoài lề là tối nay “Bạn trai giả” ra mắt bản sách giản thể rồi, ai hóng thì qua weibo của Hi nhaaaaaa Muốn đu quá mà tình hình này sao mua!?????? (“༎ຶོρ༎ຶོ”)