Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 119: Chương 119: Thời gian tiếp nhận




Khương Oánh vuốt vuốt tóc, hơi mất tự nhiên né mắt đi: “Ăn cơm đã rồi nói.”

“Mẹ.” Hiếm khi thấy Thích Phong xụ mặt, ương ngạnh nói, “Mẹ nói luôn đi.”

Khương Oánh giật mình nhìn hai anh em, rốt cục thu hết dũng khí ra ngồi xuống đối diện, trịnh trọng nói: “Thích Tự, Tiểu Phong, mẹ với ba các con quay lại với nhau rồi.”

Suốt mấy giây sau khi cô nói xong câu này, toàn bộ phòng khách cũng chìm vào một bầu không khí quỷ dị—Thích Phong mấp máy môi với nét mặt lạnh lùng, Thích Tự thì không biểu hiện ra bất cứ thái độ gì.

Phản ứng của cả hai đều có phần vượt quá dự kiến của Khương Oánh. Đối mặt với hai đứa con sinh đôi nay đã trưởng thành, người phụ nữ đầy quyết đoán và can đảm trong công việc cũng phải lúng túng điều chỉnh lại tư thế ngồi, bỗng dưng không biết phải nói gì tiếp theo.

Năm đó chia tay Thích Nguyên Thành, cô nói là vì không chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình vì đối phương, nhưng không thể phủ nhận rằng chính thái độ ngạo nghễ đầy bốc đồng của cô cũng là một trong những nguyên nhân khiến hai người tiến tới li hôn.

Cô giận người kia không chịu xuống nước vì mình, lấy li hôn ra khích tướng, nhưng chẳng ngờ biểu hiện thái quá lại khiến Thích Nguyên Thành chán nản thất vọng. Cả hai không ai chịu cúi đầu, cứ như vậy chấm dứt hôn nhân.

Mười năm trước trẻ tuổi bồng bột, cô chỉ nghĩ dứt thì dứt, cũng không phải vấn đề gì to tát.

Rồi như trong chớp mắt, bọn nhỏ đều trưởng thành, cô nhìn Thích Phong và Lăng Khả yêu đương mà hoài niệm thanh xuân, nhớ tới người đàn ông duy nhất mình yêu mới muộn màng hối hận.

—Gặp được đúng người vào độ tuổi đẹp nhất, nhưng một khi đã từ bỏ, đã buông tay, thì khả năng là cả đời cũng chẳng thể nào tìm lại được thứ tình cảm thuần khiết như ngày ấy.

May mắn thay, cô yêu một người chung tình không kém, bởi vậy mà hai người đã có cơ hội trở về bên nhau.

Chỉ là cô không dám tuỳ hứng đưa ra quyết định, rồi cứ thế bắt bọn nhỏ phải chấp nhận hiện thực một lần nữa.

Cô mong chúng sẽ thấu hiểu và chúc phúc, cũng mong cố gắng của mình có thể hàn gắn lại gia đình tan vỡ này.

Nhưng Khương Oánh biết, sự tình năm đó không chỉ mang đến chia li cho hai anh em vào cái tuổi không nên phải chịu những nỗi đau như thế, mà còn khiến Thích Phong sinh ra thành kiến cực lớn đối với ba, dễ gì mà xoá bỏ xa cách suốt mười một năm nay...

Còn Thích Tự, nhìn trầm ổn hơn nhưng nội tâm cũng nhạy cảm chẳng kém gì Thích Phong, chưa kể thiếu mẹ từ nhỏ nên trưởng thành quá sớm, chuyện gì cũng giấu nhẹm trong lòng. Chính cô cũng không đoán ra rốt cục đứa nhỏ này đang nghĩ gì.

Trong khi Khương Oánh còn đang thấp thỏm, Thích Phong đột nhiên thở dài một hơi, đưa tay lên che mặt nói: “Ài, hai người làm cái gì vậy trời...”

Thích Tự liếc Thích Phong, bấy giờ mới lộ ra nét mặt “Quả nhiên mình đoán đúng”: “Anh bảo rồi mà.”

Khương Oánh kinh ngạc nói: “Hai, hai đứa biết rồi sao?”

Thích Tự: “Hồi Tết con đã nói chuyện với ba.”

Thích Phong thấy ngột ngạt không thôi: “Gì chứ, anh ý nói bóng nói gió với con từ lần gặp hồi Giáng Sinh năm ngoái, ảnh biết từ trước rồi!”

Thích Tự nhìn Khương Oánh giải thích: “Hôm ấy con định về nhà mà mẹ lại bảo mình có hẹn, ba thì lặn lội về nước đúng dịp ấy, cho nên mới suy đoán một chút.”

Thích Phong nhíu mày: “Chỉ có vậy? Thế mà anh đoán được ra ba mẹ quay lại?”

Thích Tự: “Đương nhiên còn manh mối khác nữa, lười nói thôi.”

Thích Phong: “Anh là thám tử lừng danh Conan đấy à?”

Khương Oánh: “...”

Cô đúng là không biết nên khóc hay nên cười, cứ nghĩ hai đứa con mình chẳng biết gì nên nào giờ thấp thỏm, ai dè chúng lại chỉ đang chờ mình khai ra.

“Thế hai đứa có ủng hộ ba mẹ quay lại không?” Khương Oánh hỏi.

Thích Tự không cần nghĩ đã nói: “Tất nhiên, chỉ cần ba mẹ quyết, con không có ý kiến gì hết.”

Thích Phong lại cau mặt im lăng, Khương Oánh căng thẳng không thôi, đang định nói gì đó thì Thích Tự đã mở miệng trước: “Con hỏi Tiểu Phong rồi, chỉ cần ba không phản đối chuyện với Lăng Khả thì nó sẽ chấp nhận.”

Thích Phong: “...”

Thích Phong quay sang lườm anh hắn: “Ai bảo em chỉ có một điều kiện đấy? Em còn nhiều cái khác đã nói đâu!”

Thích Tự liếc mắt: “Thế còn điều kiện gì nữa?”

Thích Phong: “Em chưa nghĩ ra!”

Theo dõi một màn này, Khương Oánh mỉm cười như trút bỏ được gánh nặng, quay ra nói với Thích Phong: “Tiểu Phong, ba con đồng ý rồi.”

“Em...” Thích Phong đang đấu võ mồm với anh trai, nghe vậy bỗng nhiên ngẩn người, “Gì cơ ạ?”

Khương Oánh cười nói: “Mẹ bảo là ba đồng ý chuyện của con với Lăng Khả rồi.”

Thích Phong nghệt mặt: “Ba mà thoáng thế ạ?”

Khương Oánh: “Chuyện nói ra hơi dài dòng, nhưng yên tâm đi, có mẹ đảm bảo, ba sẽ không bắt con làm trái với mong muốn đâu. Mẹ hi vọng con sẽ không cảm thấy áp lực vì chuyện này.”

Thích Phong: “...”

Có vẻ nhận thấy bầu không khí đã dịu bớt, dì giúp việc tranh thủ đi tới: “Cô Khương, cơm cũng xong rồi, hay là mình vào ăn luôn cho nóng?”

“Phải rồi.” Khương Oánh đứng dậy gọi hai đứa, “Vào ăn cơm thôi.”

Bọn hắn đi theo, Thích Phong mới huých anh hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Đồ phản bội, anh nhất định là gián điệp của ba!”

Thích Tự phản pháo: “Sao em ngây thơ thế hả?”

Ngồi xuống bàn ăn, Thích Phong ngẫm lại mà vẫn không cam tâm, bèn hỏi Khương Oánh: “Mẹ, lần này có phải ba chủ động không? Ba có phải người ngỏ lời mong mẹ quay lại không?”

Khương Oánh múc cho hắn một bát canh sườn củ sen khai vị, nói: “Là mẹ chủ động.”

Thích Phong không thể tin nổi: “Tại sao chứ?”

Khương Oánh: “Chia tay bao năm nay, mẹ không quên được ba con mà ông ấy cũng vậy, trong hai người dù gì cũng phải có người mở lời trước.”

Thích Phong cầm thìa ngoáy ngoáy canh, càu nhàu: “Thế thì đúng là uổng công mấy năm nay con tức giận thay mẹ.”

Khương Oánh kì quái hỏi: “Sao con lại giận thay mẹ mới được?”

Thìa sứ loang choang va vào thành bát, càng cho thấy rõ tâm trạng nóng nảy của Thích Phong: “Ba chả là người không cần chúng ta trước à, ông ấy âm thầm đưa anh đi, lừa bảo một năm sau sẽ quay lại đón con để hai đứa đổi nhau nhưng thực chất có cần đến chúng ta nữa đâu!”

Cả Khương Oánh và Thích Tự nghe vậy thì đều tỏ vẻ kì quái khó hiểu.

Thích Tự hỏi hắn: “Ai bảo em thế?”

Thích Phong: “Dì Tần chăm em hồi bé, còn bảo ba quá giàu rồi, không hợp với cái nhà này nữa nên mới li hôn với mẹ.”

Khương Oánh & Thích Tự: “...”

Vì công việc bận rộn nên hồi đó Khương Oánh và Thích Nguyên Thành có thuê hai dì giúp việc, một chuyên trông trẻ, phụ trách sinh hoạt của hai anh em, một lo việc nhà, phụ trách nấu cơm và dọn dẹp—dì Tần mà Thích Phong nhắc đến là người sau.

Thích Tự nhíu mày nhớ lại, dì Tần kia cứ rảnh ra là xem drama mẹ chồng nàng dâu với hôn nhân gia đình, còn thường xuyên cảm động hoặc tức giận đến rơi lệ vì mấy tình tiết cẩu huyết trên phim.

Sau này Thích Tự đi theo Thích Nguyên Thành ra nước ngoài, cũng không biết dì Tần thôi việc từ khi nào, lúc về thì đã đổi thành dì Liễu bây giờ.

Thích Tự nhìn em trai đầy thông cảm: “Bao nhiêu năm nay em giận dỗi không chịu gọi điện không chịu gặp ba, cũng vì tin vào lời ấy của dì Tần hả?”

Thích Phong mờ mịt nói: “Chẳng lẽ không phải thế thật?”

Khương Oánh đặt đũa xuống, nhìn hắn nói: “Tiểu Phong, mẹ xin lỗi...”

Thích Phong lạch cạch buông thìa trên tay, muộn màng hiểu ra: “Con bị lừa rồi sao?”

Thích Tự giải thích: “Người đề nghị li hôn là mẹ, ba chưa bao giờ “không cần” mẹ và em, chẳng qua bọn họ đều không tình nguyện buông bỏ sự nghiệp thôi.”

Thích Phong trợn ngược mắt, ngày đó hắn không nghi ngờ gì lời nói của dì Tần, lại chẳng dám nói ra vì sợ mẹ đau lòng, căm giận ba lâu như thế hóa ra lại chỉ vì hiểu lầm!?

Hốc mắt Khương Oánh hơi đỏ lên: “Là do mẹ sơ suất, trước giờ cứ coi con là trẻ con nên không giải thích, cũng không làm tốt trách nhiệm của mình nên mới khiến con hiểu lầm ba...”

“Trời...!” Thích Phong ngửa đầu cảm thán, “Sao có thể như vậy chứ, con đúng là ngốc, ngốc khác gì Tuyết đâu!”

Thích Tự cười cười: “Nhận thức rõ bản thân là tốt, về sau học ráng học khôn một chút.”

Thích Phong cả giận: “Thế sao anh biết?”

Thích Tự: “Anh tự hỏi mẹ.”

Thích Phong: “WHAT! Anh biết mà sao lâu nay không bảo em?”

Thích Tự: “Cứ nhắc đến ba là em đã nổi khùng rồi, anh lại đâu có chứng tự ngược? Chưa kể ba mẹ cũng li hôn thật, ai biết em hiểu lầm ghê gớm thế?”

Khương Oánh lặng lẽ gạt tay qua khóe mắt, cười nói: “Thôi, hết rồi là tốt. Lại nói, mẹ vốn không định nói với hai đứa sớm thế đâu, có điều Valentine vừa rồi ba cầu hôn mẹ...”

Thích Phong vừa cầm thìa lên đã lại rớt: “Cầu hôn?”

Thích Tự cũng sửng sốt, không ngờ mới nói chuyện với hắn đêm giao thừa được nửa tháng mà ba đã có động thái rồi, đúng là hiệu suất cao.

Khương Oánh gật đầu: “Ừm, mẹ suy nghĩ một tháng nay, quyết định đồng ý rồi, nếu hai đứa đều thấy ổn thì tháng bảy năm nay ba mẹ tính tổ chức một lễ cưới đơn giản ở nước ngoài.”

Thích Phong suy sụp nói: “WHAT, tính xong cả lễ cưới luôn!? Tốc độ của hai người cũng quá nhanh rồi!”

Thích Tự thì bình tĩnh hơn em trai nhiều: “Ba mẹ cũng sắp 50 đến nơi rồi, còn từ từ được mấy năm nữa? Càng nhanh càng tốt chứ sao?”

Thích Phong trầm giọng nói: “Không phải, nhưng bao nhiêu năm nay ba với em không gặp nhau, giờ tự dưng nhà mình tái hợp, lại còn tổ chức hôn lễ, em chẳng có thời gian tiếp nhận gì cả...”

Khương Oánh vội nói: “Không sao, nếu con chưa thể chấp nhận luôn thì mẹ sẽ bảo ba, tạm hoãn lại cũng được, để ba tìm thời gian về gặp con nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm hai cha con cái đã.”

Thích Phong nghe vậy thì sởn gai ốc, lập tức giơ tay: “Thôi! Không cần! Ba mẹ kết hôn luôn đi!” Lại còn bồi dưỡng tình cảm cha con, kì quặc chết, ba kết hôn với mẹ mà đi bồi dưỡng với hắn làm gì.

Khương Oánh: “...”

Thích Phong cắm đầu vào ăn cơm, tiêu hóa hiện thực trong chốc lát rồi lại hỏi: “Thế cưới nhau lại xong thì mọi người định thế nào? Ba sẽ về nước hả mẹ?”

Khương Oánh: “Có vẻ ba con đang tính chuyển trọng tâm sự nghiệp về trong nước, mẹ thì làm việc ở đài truyền hình đã lâu, mục tiêu theo đuổi đều hoàn thành rồi, không còn gì tiếc nuối, sau này cũng muốn làm một công việc nào đó tự do hơn, đến lúc ấy đi đâu chẳng được.”

Thích Phong ngờ vực nói: “Đừng nói mẹ muốn cùng ba ra nước ngoài đấy nhé?”

Khương Oánh cười cười: “Cũng có gì không tốt đâu.”

Thích Phong: “Trước đây mẹ đâu có thế này!”

Khương Oánh: “Con người ta đều sẽ thay đổi mà...”

Thích Phong và mấy miếng cơm rồi lại hỏi: “Thế, con có thể đưa Lăng Khả đến hôn lễ của ba mẹ không?”

Khương Oánh: “Tất nhiên rồi, con không nói thì ba với mẹ cũng định mời thằng bé.”

“Thật luôn!” Thích Phong mừng rỡ nhướng mày, “Để lát con gọi bảo Lăng Khả luôn! Ài, biết thế tối nay đã bảo cậu ấy trốn hoạt động để đến cùng rồi.”

Thích Tự ở bên cạnh nghe vậy thì thầm cười trong bụng, cái gì mà không có thời gian tiếp nhận chứ, chẳng phải đã tiếp nhận xong rồi đấy sao?

****

<Epilogue>

Dì Tần: “Xong chuyện ta phất áo rời đi, lưu chi thành tích lẫn tên tuổi.”

#Luận về ảnh hưởng thâm sâu của những quan niệm sai lầm#

Thích Nguyên Thành: “Tôi hận!”

Phó Diên Thăng: “Ba vợ, hố to hơn vẫn đang chờ người ở chỗ con trai lớn kìa.”

Thích Nguyên Thành: “Rồi tôi tính sổ với các anh sau, giờ phải kết hôn với bà xã cái đã!”

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.