Sau khi tạm biệt Chương Thừa Tuyên, Thích Tự đi thẳng đến trước mặt Phó Diên Thăng, nói: "Sao anh lại tới đây?"
"Không yên tâm cho lắm." Phó Diên Thăng nhả ra một hơi thuốc, nhìn theo hướng Chương Thừa Tuyên rời đi, hỏi: "Là người kia à?"
Thích Tự ừ một tiếng, lại làm bộ hờ hững cười: "Vệ sĩ đi cùng rồi mà, có gì mà không yên tâm..."
Nói thì nói vậy, nhưng Thích Tự vẫn mừng như mở cờ trong bụng vì Phó Diên Thăng đã đến.
Thấy đối phương vẫn đang hút dở thuốc, hắn cũng không vội lên xe. Hai người tản bộ dọc phố một hồi, xe đã có Vương Mãnh lái theo sau.
Phó Diên Thăng: "Cậu ta nói gì với cậu?"
Thích Tự bèn kể lại toàn bộ những việc Chương Thừa Tuyên vừa nói với mình.
Nghe xong, Phó Diên Thăng hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
Thích Tự trầm ngâm nói: "Tôi vẫn có phần hoài nghi lời nói của cậu ta..."
Thí dụ như việc Chương Thừa Tuyên kể mình đang cố gắng liên lạc với hắn thì bị em gái bắt được, trong khi Thích Tự chẳng hề nhận được cuộc điện thoại nào từ đối phương suốt cả hè trước đó—Làm sao có thể trùng hợp như thế? Chẳng lẽ Chương Thừa Tuyên không biết liên lạc với đối thủ sau lưng người nhà là một việc nguy hiểm đến cỡ nào, để mà biết đường kín đáo một chút? Đây rõ ràng là điểm đáng ngờ.
Phó Diên Thăng vuốt cằm: "Nói thật, tôi cảm thấy ý đồ trở mặt với nhà họ Chương của cậu ta tương đối hoang đường, kể cả có là con riêng, cậu ta vẫn là đứa con riêng đã được nhà đó thừa nhận, trong khi hai người thân thiết đến đâu? Suy cho cùng cũng chỉ là bạn học mới quen một năm, dựa vào cái gì mà hắn lại tình nguyện vứt bỏ gia tộc để bắt tay với đối thủ?"
Nhớ lại bộ dạng tiều tụy của Chương Thừa Tuyên, Thích Tự lại khẽ thở dài một hơi, nói: "Biết vậy, nhưng quả thật cậu ta cũng đã đả động tôi phần nào."
Chỉ mong có thể hoàn thành việc học, và chăm sóc tốt cho mẹ—là hai điểm khiến Thích Tự lung lay nhất, đầu tiên thể hiện Chương Thừa Tuyên là một người muốn dựa vào thực lực hơn là tài sản và giai cấp, thứ hai còn cho thấy lòng hiếu thảo ở hắn, nếu nhà họ Chương mà không khinh người quá đáng, thì có lẽ Chương Thừa Tuyên cũng chẳng đi đến nước này.
Phó Diên Thăng quay sang nhìn hắn: "Mềm lòng à?"
Thích Tự: "Không phải mềm lòng... nhưng kể cả không tồn tại những câu chuyện kia, cậu ta có trực tiếp cầm USB đến thương lượng thì tôi cũng không thấy những yêu cầu ấy quá đáng lắm."
"Đấy là nếu như trong USB kia có tin mật hữu dụng cho MeiWei thật..." Phó Diên Thăng lại rít một hơi thuốc, nói, "Nhưng cậu có nghĩ đến trường hợp thông tin bên trong là giả không?"
Nghe Phó Diên Thăng nhắc nhở, Thích Tự mới nghĩ lại một chút: "Ý anh là Chương Thừa Tuyên dùng tin giả lừa tôi?" Hắn nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng phủ định, "Không đúng, cậu ta còn muốn tôi hỗ trợ hoàn thành việc học mà, nếu phát hiện tin tức là giả, tôi có thể thu hồi trợ cấp bất kì lúc nào."
Phó Diên Thăng lắc đầu: "Ý tôi là, biết đâu chính Chương Thừa Tuyên cũng đang bị người ta lợi dụng... Làm sao cậu khẳng định được những gì cậu ta thu thập được là thật? Nhỡ đó cũng chỉ là một cái bẫy mà nhà họ Chương bày ra để thăm dò Chương Thừa Tuyên thì sao?"
Thích Tự: "..."
Quả nhiên Thầy vẫn là Thầy, lúc nào cũng suy nghĩ sâu sắc hơn hẳn hắn...
Thích Tự im lặng một lát, nói: "Nhưng bọn tôi đã học chung một năm, ít nhiều gì cũng hiểu nhau được chút, tôi cảm giác hôm nay cậu ta tìm tôi như để cầu xin chứ không phải thương lượng."
Hắn ngừng lại giây lát rồi nói: "Thầy Phó, nếu tôi nói tôi muốn tin tưởng cậu ta một lần, anh có cảm thấy tôi quá thiếu lí trí không?"
Phó Diên Thăng thấp giọng cười: "Cá nhỏ, cậu là một người rất chân thành."
Điếu thuốc đã hết, Phó Diên Thăng dừng bước ném đầu lọc vào thùng rác.
Thích Tự cũng dừng theo, hỏi ngược lại: "Chân thành không tốt sao?"
Hắn không muốn chỉ cân nhắc mọi thứ bằng lợi ích được mất, cũng không thể ép mình trở nên vô tình lãnh cảm.
"Rất tốt." Phó Diên Thăng nhìn Thích Tự, tỉnh táo nhắc nhở hắn, "Nhưng cái giá của sự chân thành ấy không hề nhỏ."
Thích Tự và Phó Diên Thăng nhìn thẳng vào mắt nhau, mãi đến khi chiếc Porsche chậm rãi dừng lại cạnh bọn họ.
"Tôi nghĩ rồi." Thích Tự điềm tĩnh nói, "Tôi muốn giúp cậu ta, cũng sẽ tự phân rõ những thông tin cậu ta cung cấp là thật hay giả."
Trong mắt Phó Diên Thăng ánh lên vẻ hứng thú không che giấu, hắn mở cửa xe: "Lên xe rồi nói tiếp."
Đợi xe bắt đầu chạy về chung cư, Phó Diên Thăng mới nói tiếp: "Cho nên cậu muốn đáp ứng điều kiện mà cậu ta đưa ra?"
Thích Tự: "Anh còn đề nghị gì tốt hơn sao?"
Phó Diên Thăng nói: "Tốt xấu gì Chương Thừa Tuyên cũng là người nhà họ Chương, cậu muốn giúp cậu ta mà dùng tiền mua đứt một nội ứng tiềm năng như vậy, không thấy lãng phí à?"
Thích Tự giật mình: "Ý anh là biến cậu ta thành gián điệp cho chúng ta?"
"Tôi chỉ đề nghị vậy thôi, muốn hay không là do cậu quyết định, làm hay không lại phụ thuộc vào cậu ta." Phó Diên Thăng khoanh tay, "Như lời kể thì nhà họ Chương chỉ muốn cậu ta ẩn nấp cạnh cậu để moi móc thông tin, cho nên thỉnh thoảng cậu thả ra ít thông tin ngoài lề để cậu ta về báo cáo là được, tạo điều kiện cho cậu ta lấy lại được lòng tin của gia đình một lần nữa. Huống hồ cậu ta mang họ Chương, đáng lí vẫn sẽ được hưởng một phần tài sản trong nhà, cứ thế buông tay mà không đáng tiếc sao? Để hắn tiếp tục ở lại đó, tiếp tục tuồn ra tin tức về hành động của nhà họ Chương, thì mới là lợi cả đôi đường cho cậu lẫn cậu ta."
Thích Tự nhíu mày: "Nhưng cậu ta bảo, một khi giao cái USB kia cho tôi thì không thể nào quay lại nhà họ Chương nữa."
Phó Diên Thăng: "Thích Tự, cậu thử nghĩ xem tình hình MeiWei bây giờ có bết bát đến độ phải mượn mật báo của Chương Thừa Tuyên để cứu cánh không?"
Thích Tự: "Cũng không đến nỗi..."
Một tháng nay, tuy sự vụ của MeiWei đã không còn hot trên mạng, nhưng việc xét xử người có tội vẫn đang sôi sùng sục phía sau, nếu chiếc USB kia chứa tình báo đáng tin thật thì chắc chắn sẽ rất có ích cho ba... Song Chương Thừa Tuyên cũng nói nhà họ Chương đã bắt đầu nhắm vào MeiWei từ bốn năm trước, thậm chí còn gài được cả gián điệp vào Tư Nguyên, tất cả đều khớp với những gì ba từng tiết lộ cho hắn, chứng tỏ là ba cũng đã phát giác được tình trạng này.
"Đúng không?" Phó Diên Thăng ung dung nói, "Nhìn rộng ra một chút, thì cậu không nhất thiết phải có thứ này, chỉ cần cậu ta tiết lộ ra một vài thông tin mấu chốt là được rồi. Như vụ của Khâu Như Tùng chẳng hạn, tôi thấy Chương Thừa Tuyên đã giúp cậu đấy chứ. Làm thế thì cậu ta cũng không quá khó sống trong nhà đó."
Thích Tự: "Nếu vậy thì hắn cần gì tôi trợ cấp để học xong đại học nữa?"
"Tôi đoán cậu ta sẽ vẫn cần tiền, nếu không thì đã chẳng đến nỗi bị nhà họ Chương nắm thóp dọa không cho đi học nữa." Phó Diên Thăng nghĩ nghĩ, nói, "Cậu còn học chung lớp Khởi nghiệp với cậu ta mà phải không?"
Thích Tự: "Hmm? Ừm."
Phó Diên Thăng: "Tôi đã nghe qua về phương án của các cậu rồi, tính khả thi tương đối cao."
Thích Tự lập tức hiểu ra: "Tôi có thể bỏ vốn thành lập nên công ti này, rồi gián tiếp trợ cấp cậu ta bằng cổ phần phải không?"
Phó Diên Thăng vuốt cằm nói: "Chính xác, cậu là một thành viên của dự án, bỏ vốn ra cũng rất thường tình. Nhưng đương nhiên, nếu muốn bí mật thì cậu có thể tìm người đầu tư trên danh nghĩa, sở hữu cổ phần thay mình là được."
Thích Tự: "Ừm, để mai tôi nói chuyện với cậu ta."
Hôm sau, Thích Tự lại hẹn gặp Chương Thừa Tuyên ở đúng nhà hàng đó, nói lại kết quả thảo luận với Phó Diên Thăng ra đàm phán.
Xong xuôi còn nói: "Chương Thừa Tuyên, suy cho cùng bọn họ vẫn mang cùng huyết mạch với cậu, dù cậu không chấp nhận điều kiện này thì tôi cũng hoàn toàn hiểu được. Tôi sẽ vẫn đầu tư vào công ti khởi nghiệp của chúng ta, coi như là thù lao cho tin tức về Khâu Như Tùng mà cậu tiết lộ cho tôi lần trước, cũng hi vọng có thể hỗ trợ cậu một chút về mặt tài chính."
Chương Thừa Tuyên nghiêm túc lắng nghe, nhìn Thích Tự đầy khâm phục.
Hắn do dự không đến mười giây đã gật đầu đáp lại: "Tôi đồng ý... Hôm qua đến tìm cậu là tôi đã quyết định phản bội lại nhà họ Chương rồi, triệt để hơn một chút cũng không ngại... Và cậu nói đúng, tôi cũng muốn giành được những gì vốn thuộc về mình ở đó.
Sau khi hai người thuận lợi đạt được sự nhất trí, Chương Thừa Tuyên cũng thể hiện thành ý của mình bằng cách tiết lộ cho Thích Tự một tin tức quan trọng—sau sự kiện lãnh đạo MeiWei dính bê bối, Phi Á đã trả một cái giá trên trời để mua lại 5.8% của Phương Chấn Quốc ở MeiWei, ngoài ra còn tranh thủ thu mua của không ít cổ đông nhỏ lẻ nhân lúc sụt giá.
Nghe được cái tên này, Thích Tự cũng không khỏi kinh ngạc... Phương Chấn Quốc chính là một cổ đông nhỏ không tham gia vào công việc ở MeiWei, nhưng lại ra mặt bênh vực Khâu Minh Dương trong buổi họp cổ đông bí mật hôm đó.
Tối về, Thích Tự do dự hồi lâu rồi mới gọi điện cho ba, kể lại tất cả những chuyện này.
Thích Nguyên Thành nghe vậy chỉ thở dài, nói: "Ba biết việc lão ta bán tháo cổ phần lúc rớt giá, nhưng không biết lại là bán cho Phi Á..."
Chứng kiến hai nhân vật cốt cán lâu năm của MeiWei lần lượt phản bội, Thích Tự cũng chẳng biết rốt cục là do đồng tiền quá mạnh, hay như ba hắn nói, là do lòng người quá dễ đổi.
Có điều phản ứng lần này của Thích Nguyên Thành cũng không quá mãnh liệt như khi nói về sự phản bội của Khâu Minh Dương, chỉ hỏi ngược lại xem Thích Tự có được thông tin này từ đâu.
Thích Tự biết ba có thành kiến với nhà họ Chương, nên không nói ra thỏa thuận với Chương Thừa Tuyên, chỉ kể đơn giản là mình nghe được từ đối phương.
Thích Nguyên Thành không nghi ngờ gì, lại hỏi: "Tiểu Phó sang bên con rồi chứ hả? Hai đứa thế nào rồi?"
"Vâng..." Thích Tự lặng lẽ liếc nhìn Phó Diên Thăng vừa tắm xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhớ lại khoảng thời gian thân mật giữa cả hai gần đây mà mặt đã bắt đầu nóng lên, song vẫn phải giữ giọng bình tĩnh đáp, "Rất tốt ạ, Thầy Phó soạn cho con một giáo trình hoàn toàn mới, ở nhà dạy mình con, hiệu quả rất cao..."
Thích Nguyên Thành hài lòng nói: "Thế thì tốt rồi, mà ba nghe nó còn chiêu mộ được cao thủ từ NanRi Tech về cho con à?"
Thích Tự: "Vâng, người kia tên Diệp Khâm Như, sắp đến Tư Nguyên nhậm chức rồi ạ... Con nói chuyện này với Tư Trạch rồi, tháng sau con với Thầy Phó sẽ về nước một chuyến."
Thích Nguyên Thành: "Tháng sau tầm nào?"
Thích Tự: "Chắc khoảng đầu tháng ạ."
Thích Nguyên Thành: "Ba cũng đang định về nước đợt đó, có gì rồi gặp mặt, tiện thể để Tiểu Hà đưa con đến cục Công Thương làm đăng kí chuyển đổi quyền cổ đông luôn."
Thích Tự sửng sốt: "Chuyển đổi quyền cổ đông gì cơ ạ?"
Thích Nguyên Thành: "Con đã bắt đầu đi làm thì cũng giữ một ít cổ phần đi, chưa kể đợt vừa rồi về MeiWei còn lập được công lớn, ba để hết cổ phần mới thu hồi được dưới tên con rồi."
Thích Tự: "Vậy bây giờ, chúng ta... nắm được bao nhiêu cổ phần trong MeiWei rồi?"
Thích Nguyên Thành: "40.5%, 21.3% gián tiếp và 19.2% trực tiếp."
Thích Tự: "..."
Hắn nhớ nửa tháng trước trong tay ba vẫn chỉ có 5% cổ phần trực tiếp, vậy mà sau sự vụ của MeiWei đã thu hồi được hơn 13%? Lại còn để hết dưới tên hắn? Thế này cũng khủng quá rồi!
...Chẳng trách biết chuyện Phương Chấn Quốc bán cổ phần ra ngoài mà ba hắn cũng không phản ứng mấy.
Đúng lúc này, Thích Tự phát hiện ra người nào đó đang vòng tay ôm eo mình từ phía sau.
Cả người hắn rủn đi, vội nói: "Thế có gì tháng sau mình về nước gặp nhau, con đi nghỉ trước đây, ba ngủ ngon."
Gấp gáp cúp máy xong, Thích Tự lập tức cảm nhận được môi hôn bên tai, cùng âm giọng trầm thấp của người kia: "Đến giờ lên giường rồi."
****
<Epilogue>
Thầy Phó: "Biến cậu ta thành gián điệp ngược lại!"
Thích Tự: "Quả không hổ là Thầy!"
Thích Nguyên Thành: "Ba nắm được đủ cổ phiếu rồi."
Thích Tự: "Quả không hổ là ba!"
Vui vẻ ăn sẵn~~
Thầy Phó: "Đừng có cười ngu nữa, lên giường nghe giảng đi."
Thích Tự: "..."
-
vtrans by xiandzg