Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 179: Chương 179: Hai người mất tích




Phó Diên Thăng nhíu mày, không lẽ đang bận?

Hắn bỏ điện thoại xuống, bình tâm chừng 10 phút, cứ một lúc lại kiểm tra vị trí của đối phương, trơ mắt nhìn Thích Tự rời khỏi cổ trấn, dừng quanh đó mấy phút rồi đi hết đường Hoàn Hà, hướng lên phía Đông Bắc.

Nhìn tốc độ di chuyển thì rõ ràng phải dùng xe, chứ không thể là đi bộ.

Phó Diên Thăng lật lại tin nhắn giữa bọn họ hồi chiều, lúc ấy Thích Tự còn nói mình không có thời gian ra ngoài, cũng đồng ý tối đến sẽ video call với hắn, giờ đã trễ như vậy, không thể nào có việc đột xuất mà không báo lại một câu...

Chưa kể bình thường Thích Tự đi đâu cũng là Vương Mãnh đưa đi, hầu như không ngồi xe người khác bao giờ, lí nào hơn 10h tối rồi còn không nói không rằng lên xe ra ngoài?

Phó Diên Thăng đột nhiên cảm thấy bất an lạ thường, đúng lúc này Diệp Khâm Như gọi lại, dường như phát hiện ra vấn đề nên vội nói với hắn: “Thích tổng tắt máy rồi, mà không thấy có trong phòng, tôi hỏi Hứa tổng thì anh ta bảo bọn họ đã tách ra từ một tiếng trước!”

Phó Diên Thăng: “Hứa tổng? Ý anh là Hứa Kính?”

Diệp Khâm Như: “Phải, bọn họ hẹn gặp nhau sau bữa tiệc trên quán bar tầng thượng, Hứa tổng nói hai người chỉ ngồi với nhau cùng lắm là nửa tiếng, vừa rồi tôi đi gặp người của Tân Điểu nên không đi cùng.”

Phó Diên Thăng siết chặt điện thoại trong tay: “Vậy rốt cục bây giờ Thích Tự ở đâu?”

Diệp Khâm Như cũng phát cuống: “Tôi không biết...”

Phó Diên Thăng đứng bật dậy, cao giọng nói: “Anh không biết? Mẹ nó chứ điện thoại cậu ấy thì tắt, bên cạnh không có vệ sĩ đi cùng, giờ đã ra khỏi cổ trấn rồi mà giờ tôi hỏi anh còn bảo không biết? Anh làm việc cho cậu ấy kiểu gì vậy!”

Diệp Khâm Như sững sờ: “Sao cậu biết Thích Tự ra khỏi cổ trấn rồi?”

Phó Diên Thăng: “Tôi có định vị của cậu ấy!”

Diệp Khâm Như bắt đầu thấy lòng như lửa đốt: “Cậu chờ chút, tôi đi bảo nhân viên kiểm tra camera giám sát trong khách sạn bây giờ đây...”

Phó Diên Thăng nhắc nhở: “Cậu ấy ra khỏi khách sạn lúc 22:03, kiểm tra camera trong khoảng 10 phút quanh đó, bắt đầu từ vị trí tách khỏi Hứa Kính ấy!”

Dự cảm không lành ngày một rõ rệt, Phó Diên Thăng đan tay cầu cho Thích Tự bình an, chỉ thấy mỗi giây trôi qua đều như cả năm trời, đợi nửa tiếng mà không thấy Diệp Khâm Như liên lạc lại, trong lúc chờ cũng gọi cho Thích Tự mấy lần nhưng đều nhận về thông báo máy tắt.

Nhìn lại định vị của Thích Tự, mới chỉ một tiếng mà chấm đỏ đã gần đến điểm giao giữa Giang Trấn và trung tâm Hải Thành.

Đang theo dõi thì Khâm Như gọi đến, Phó Diên Thăng vội vàng nhấc máy.

Diệp Khâm Như gấp gáp nói luôn: “Bọn tôi vừa kiểm tra máy quay an ninh trong khách sạn, trông thấy Thích tổng rời khỏi quán bar từ 21:38, trong lúc đó có nghe điện thoại, không biết là của ai mà đi đến cửa thang máy thì đột nhiên chuyển hướng sang thang bộ. Bảo vệ toà nhà mới phát hiện camera khu vực thang bộ bị người phá, không ghi lại được tình huống bên trong, cũng không biết cậu ấy ra ở tầng nào. Dựa vào phỏng đoán trước mắt, rất có thể Thích tổng đã gặp nguy hiểm...”

Nỗi lo được xác thực, Phó Diên Thăng bỗng thấy trước mắt tối sầm, cả giận nói: “Một người sống sờ sờ đang trong khách sạn mà đột nhiên xuất hiện tận cổng trấn được à? CCTV bên ngoài thì sao? Tân Điểu tổ chức thương hội lớn như thế, mời bao nhiêu doanh nhân tầm cỡ đến như thế mà bảo an chết hết rồi hay gì?!”

“Bọn tôi vẫn đang điều tra, tôi vừa bảo Ngô Song báo cảnh sát rồi.” Diệp Khâm Như cuống đến lạc cả giọng, bỏ qua cơn giận của Phó Diên Thăng mà hỏi, “Thích tổng có mang theo móc định vị của Tô Cánh cho phải không? Có thể nói cho tôi mã của cậu ấy chứ?”

Phó Diên Thăng nén lại hô hấp: “Để tôi nhắn cho anh.”

Dập máy xong, Phó Diên Thăng lập tức gửi cho Diệp Khâm Như dòng mã hắn cũng mới nhận được hồi chiều, không quên dặn một câu: “Có tin gì nhớ báo cho tôi luôn.”

23:47 tối ấy, cảnh sát xác nhận Thích Tự đã bị nhóm người lạ mặt đưa đi trong trạng thái hôn mê, nhưng không chỉ có một mình, mà cả cậu con nuôi Chương Thừa Tuyên của Chương Ái Phát cũng bị bắt cùng—CCTV bên ngoài khách sạn ghi lại được cảnh ba tên bắt cóc mặc đồ đen đưa hai người ra khỏi khách sạn vào khoảng 22:00, sau đó chạy xe điện ra cổng trấn, đến 22:16 thì đổi sang một chiếc xe đen khác rồi rời đi...

Phó Diên Thăng vừa nghe Diệp Khâm Như tường thuật vừa suy luận, vì cớ gì mà Chương Thừa Tuyên lại bị bắt đi cùng Thích Tự?”

Nếu bọn bắt cóc đã nhắm đến cả hai, thì khả năng gom từng người một là rất thấp, thừa dịp mục tiêu ở chung rồi bắt mới hiệu quả, nhưng khả năng bọn họ rơi vào tình thế nguy hiểm cùng một lúc lại càng nhỏ hơn.

So lại với lần Thích Tự suýt bị bắt cóc dưới bãi đỗ xe tầng hầm ở Phong Mậu, vẫn là ngay nơi công cộng, vẫn là phương thức phách lối như vậy...

Sau lần kia, chắc chắn Thích Tự sẽ không hớ hênh với sự an toàn của mình đến thế, không dưng gì lại rẽ sang lối thang bộ một mình.

Nhất định ai đó đã dụ hắn qua, mà phải là một người Thích Tự quen biết và tin tưởng từ vô thức.

...Chương Thừa Tuyên.

Cho nên có khả năng Chương Thừa Tuyên không phải bị bắt đi, mà chỉ là mồi nhử phối hợp diễn trò để dụ Thích Tự mắc bẫy của kẻ chủ mưu.

Nếu vậy thì đã quá rõ kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc là ai—từ vụ kiện cáo với MeiWei về nhãn hàng đồ nhái, cho đến cuộc đối đầu quyết liệt giữa hai tập đoàn đằng sau cuộc chiến công nghệ, người nhà họ Chương đều có động cơ để gây án.

Theo như suy luận thì mục đích của bọn hắn sẽ là tiền tài chứ không phải tính mạng.

Phần lớn cạnh tranh ác ý trên thương trường đều là vị lợi ích.

...

Không.

Phó Diên Thăng lắc đầu, dù gì thì đây vẫn là một vụ bắt cóc, nhà họ Chương có thể đứng sau chỉ đạo, nhưng những kẻ thực hiện thường là đầu gấu có tiền án tiền sự, đa số đều sẽ liều mạng vì chút tiền thưởng, chưa kể gặp được người với thân phận như Thích Tự, ai biết bọn chúng có mờ mắt vì của mà thừa cơ hăm doạ tống tiền hay không—hắn không thể dùng tư duy của người thường để suy đoán kết quả, càng không thể nghiễm nhiên cho rằng lần này Thích Tự cũng sẽ vô sự như lần trước.

Đã 2 tiếng kể từ khi Thích Tự và Chương Thừa Tuyên mất tích.

Sau khi tóm được hai người, bọn bắt cóc không lên cao tốc mà chỉ đi đường nhỏ hoang vu tốc độ thấp, sóng kém nên định vị chập chờn, công tác truy lùng và chặn đường của cảnh sát lại càng thêm gian nan.

Diệp Khâm Như cập nhật những thông tin mới nhất cho Phó Diên Thăng, còn bảo: “Cảnh sát vẫn đang lần theo định vị, nhưng chúng ta không biết thân phận và mục đích của bọn bắt cóc, e là phải chờ theo dõi thêm...”

“Tôi biết rồi.” Tay cầm điện thoại của Phó Diên Thăng phát run, cũng không biết là vì tức giận hay sợ hãi.

Hắn giận bọn họ không bảo vệ chu toàn cho Thích Tự, càng giận bản thân mất cảnh giác, không kịp thời phản ứng ngay từ lúc thấy Thích Tự tắt máy rồi hành động sớm hơn...

Phó Diên Thăng thử lên mạng tìm vé máy bay, giờ này trong nước các hãng hàng không dân dụng đều đã hết chuyến.

Hình ảnh kính xe dần che khuất sườn mặt của Thích Tự hồi chiều không ngừng lặp lại trong đầu hắn...

Nghĩ đến việc Thích Tự có thể sẽ bị thương, gặp nạn hay thậm chí là bỏ mạng đêm nay, hắn đã thấy toàn thân như bị giội nước đá, máu chảy trong người cũng muốn ngưng trệ toàn tập.

Vậy mà vào thời điểm thế này, hắn lại ở cách tận ngàn dặm, ngoài chăm chăm dõi theo định vị và vài cuộc điện thoại thì chẳng thể làm gì hơn...

Phó Diên Thăng siết chặt nắm tay, thầm chửi một tiếng trong lòng.

...

Khoan...

Hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, mở danh bạ tìm đến một cái tên.

“Trần tổng, tôi là Phó Diên Thăng... Vâng, tôi nhớ anh từng kể tuần nào Chủ tịch Mã của tập đoàn Đại Lực cũng bay từ Thâm Thành đến Hải Thành bằng chuyên cơ riêng vào đêm Chủ nhật, việc này là thật sao?... Phải, tôi đang có chút việc gấp, không biết có thể nhờ anh liên lạc với Chủ tịch Mã cho tôi quá giang đêm nay được không... Vâng, tôi chờ tin từ anh.”

Chỉ một lát sau đã có điện thoại gọi lại, Phó Diên Thăng lập tức nhấc máy, vừa nghe được câu trả lời từ đầu kia, ánh mắt ảm đạm của hắn cũng sáng lên một tia hi vọng: “Vậy thì tốt quá... Anh đừng nhắc đến ơn huệ, chuyện trước kia có là gì đâu... Được, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ...”

Dập máy xong, Phó Diên Thăng cũng chỉ mặc đại áo khoác rồi vội vàng ra ngoài, hướng tới sân bay tư nhân của Mã Tuấn Long.

Dọc đường, hắn lại lôi ra một chiếc điện thoại khác từ trong túi áo, mở khóa vào danh bạ rồi bấm gọi: “Tiêu Kiềm, anh có đang làm nhiệm vụ ở Hải Thành không?”

Tiêu Kiềm: “Có, sao thế?”

Phó Diên Thăng: “Giờ đang bận gì không?”

Tiêu Kiềm: “Nửa đêm nửa hôm sắp lên giường đến nơi rồi, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ gì?”

Phó Diên Thăng: “Thích Tự, con trai chủ tịch tập đoàn Tư Nguyên bị bắt cóc.”

Tiêu Kiềm: “Tưởng nhiệm vụ Tư Thị kết thúc rồi?... Khoan đã, Thích Tự kia... là gì đó của cậu mà? Đệch! Bị bắt cóc? Hiện tại á?”

Phó Diên Thăng: “Ừ, vừa hai tiếng trước, cậu ấy là một trong hai người bị bắt, định vị cuối cùng được phát hiện ở phía tây thôn Thịnh Gia của trấn Đồng Hưng, vẫn đang hướng lên phía Đông Bắc, đã gần đến biên giới Hải Thành, chỗ đó có một khu nhà máy nhựa bỏ hoang rất rộng. Trước mắt vụ việc đang thuộc quyền xử lí vi phạm của sở cảnh sát Giang Trấn, nhưng vì chưa xác định được vấn đề an toàn của con tin, tôi sợ là bọn họ sẽ sơ suất, hi vọng anh có thể hỗ trợ một chút.”

Tiêu Kiềm: “Việc đã thuộc quyền cảnh sát, lại mới xảy ra được hai tiếng, chưa có gì rõ ràng thì cậu bảo tôi lấy danh nghĩa gì đi tiếp viện bây giờ?”

Phó Diên Thăng: “Tôi muốn nhờ anh tìm hiểu tình hình cụ thể hơn, xác định không có gì nguy hiểm thì coi như lấy danh nghĩa riêng giúp đỡ một chút, còn nếu an nguy của con tin gặp vấn đề thì đường hoàng chi viện.”

Tiêu Kiềm: “Chậc, còn chưa có thông báo chính thức về việc thăng chức đâu, này là đang sai ngược cấp trên đấy nhớ... Được rồi, nói qua về tình hình đi, tôi thay quần áo xong đi luôn.”

Phó Diên Thăng: “Để tôi gửi tin nhắn cho, anh cứ thu xếp trước đi, hẹn khoảng 3 tiếng nữa gặp.”

Tiêu Kiềm: “Điều tra viên dân sự như cậu thì tới làm gì? Có nguy hiểm cũng đâu đến phiên cậu lo... À phải rồi, cậu còn đang ở tận Thâm Thành cơ mà? Đêm hôm như này thì tới thế nào?”

Phó Diên Thăng: “Tôi sẽ nghĩ cách tới được, đến nơi liên lạc sau.”

Tiêu Kiềm: “???”

*

Thích Tự tỉnh lại giữa u ám lạnh lẽo, bụi bặm và mùi cao su gây gây sộc thẳng lên mũi khiến hắn nhíu mày, có chút buồn nôn.

Kí ức trước khi bất tỉnh dần hiện về, không mất bao lâu để Thích Tự nhận ra mình đang gặp phải chuyện gì.

Hắn cố mở mắt, nhờ sắc trời le lói ngoài cửa sổ mà lờ mờ nhìn ra mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang, bị trói vào một cái ghế cũ trên tầng hai, bên cạnh có cây cột sắt gỉ, xung quanh là máy móc thiết bị bỏ đi, cùng mấy thùng nhựa lớn, đen sì như những con quái vật ẩn mình trong màn đêm.

Cảnh tượng và cảm giác quá giống với lần bị bắt cóc năm 8 tuổi khiến hắn không khỏi rùng mình.

Bao năm qua Thích Tự cứ nghĩ mình đã sớm quên hết, nhưng phải rơi vào hoàn cảnh này đây, hắn mới nhận ra trong mình vẫn còn biết bao kinh hãi từ sự vụ khi ấy.

Toàn thân hắn bất giác co rúm, chỉ muốn cuộn mình lại, ngặt nỗi tay chân đã bị trói đến bất động.

Thích Tự hít sâu vài hơi, ra sức buộc bản thân kiên cường, tự nhủ mình đã không còn là đứa bé của 14 năm trước, không việc gì phải sợ...

Trước hết phải hiểu rõ được tình cảnh bây giờ.

Hắn nhớ lại lúc Chương Thừa Tuyên gọi điện đến, đầy vẻ lo lắng bảo rằng nhà họ Chương cũng biết chuyện tập đoàn Thiên Bảo muốn rót vốn cho Tư Nguyên, còn kể Thiên Bảo vốn không có ý làm thật, tất cả chỉ là một cái bẫy, đối phương không dám nói cụ thể qua điện thoại mà muốn cho hắn nghe ghi âm trực tiếp, hiện đang chờ sẵn ở lối thang bộ tầng ba.

Thích Tự mới nghe về việc ba muốn lập bẫy hôm qua, hôm nay đã được tiết lộ cho tin này thì kinh ngạc không thôi, lo ba hắn bị tính kế ngược nên sốt ruột đến thẳng chỗ Chương Thừa Tuyên bảo mình.

Trước khi vào thang bộ, hắn đã có một thoáng do dự, nhưng nghĩ thấy trong ngoài khách sạn đều có camera giám sát, mặt khác quen biết đã lâu mà Chương Thừa Tuyên cũng chưa làm gì hại mình, trong lòng lại như lửa đốt vì lo lắng nên cứ thế chủ quan.

Quả thật hắn vừa mở cửa đã thấy Chương Thừa Tuyên, đối phương còn đang định mở lời thì đèn đóm bỗng dưng tắt phụt.

Thích Tự lập tức cảm thấy có vấn đề, chẳng qua chưa kịp làm gì thì đã bị ai đó dùng khăn ẩm bịt chặt mũi và miệng...

Bấy giờ ý thức dần trở về mới cho biết, rõ ràng hắn lại bị bắt cóc một lần nữa, thậm chí còn bị đưa đi khỏi cổ trấn.

Thích Tự không rõ hiện là mấy giờ, đoán chắc điện thoại cũng đã bị lấy mất, nhưng lại chợt nhớ ra chiếc móc định vị của Tô Cánh vẫn đang nằm trong túi quần bên trái!

Hồi chiều Thích Tự có đồng ý video call với Phó Diên Thăng trước khi ngủ, cả ngày biệt tăm, Phó Diên Thăng thấy không liên lạc được nhất định sẽ kiếm hắn, chắc chắn bọn họ đã biết hắn gặp chuyện, chắc chắn có thể lần theo định vị tìm đến đây...

Không sao, hắn sẽ được cứu, không việc gì phải sợ.

Đang tự an ủi bản thân, hắn đột nhiên nghe tiếng bước chân vội vã vang lên từ tầng dưới.

Thích Tự đờ người, hoàn cảnh kinh hãi như hiện tại khiến hắn trở nên nhạy cảm với mọi tiếng động.

Hắn thấy bóng đèn pin loáng thoáng tiến vào cùng giọng nói của một gã: “Không tìm được gì à? Nghe bảo đồng hồ trang sức của bọn nhà giàu hay gắn định vị lắm..”

Một tên khác nói: “Tìm rồi, vứt được gì cũng đã vứt hết, thằng công tử trên kia còn đeo hẳn cái đồng hồ bạch kim của Patek Philippe cơ, tao ném đi mà tiếc đứt ruột, giữ lại bán cũng được khối tiền chứ tưởng...”

“Thế sao vẫn có người bám đuôi? Phùng Nhị nhắn bảo mình mới đi có nửa tiếng là bọn chó má trong khách sạn đã đánh hơi được rồi, xong báo cảnh sát luôn, chúng nó còn lần theo đúng đường mình đi mới sợ chứ!”

Một kẻ khác nhắc nhở: “Tổ sư... thằng này tỉnh rồi!”

Thích Tự căng thẳng, bọn chúng giám sát được hắn từ bên dưới?

Nhưng chỉ một giây sau, hắn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Các, các anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây...”

Thích Tự hơi giật mình, là Chương Thừa Tuyên!?

“Biết điều thì khai ngay cho bố! Mày có mang định vị trên người không?”

Tiếp đó là một loạt tiếng đá thùm thụp, chỉ thấy Chương Thừa Tuyên đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó không ngừng la lên: “Tôi không có, thật sự không có...”

Thích Tự nhíu mày, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Nãy giờ hắn vẫn tưởng mình bị Chương Thừa Tuyên lừa vào thang bộ, giờ nghe mới thấy hình như đối phương cũng là một con tin?

Phía dưới một lần nữa truyền đến âm thanh đấm đá liên hồi, Chương Thừa Tuyên kêu la thảm thiết không thôi, khiến Thích Tự nghe được cũng phát run.

“Lên hỏi cả thằng nhóc trên kia xem!” Mội tên nói.

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Vợ tôi gặp chuyện rồi! Cần giúp đỡ! QAQ”

Tiêu Kiềm: “Cậu đang lạm dụng việc công, tiền trảm hậu tấu quá phận rồi đấy!”

Phó Diên Thăng: “Giúp đi mà! QAQ”

Tiêu Kiềm: “Thôi được rồi, được tên điều tra viên xuất chúng nghịch thiên lạnh lùng độc miệng trong truyền thuyết này nhờ vả cũng oai ra phết, phải đi hóng cùng mới được ~( ̄︶ ̄)”

-

vtrans by xiandzg

T/N: Cá đúng số khổ, tln mới 22 tuổi đầu đã bị bắt cóc đến 2.5 lần... so với em trai, với đồng lứa hay với cả nhóm phú nhị đại xung quanh thì đúng là quá nan, thương không để đâu cho hết T___T

Mà đồ là sau cú này chắc Thầy sẽ buộc phải lựa chọn ưu tiên công việc hay người yêu hơn chăng? Chẳng qua nói thế nào thì vẫn mong thầy ở lại với tổ chức, vị trí khác cũng được, chứ quốc gia mà mất đi bảo vật này thì tổn thất quá “_ゝ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.