Thích Tự quay về không bao lâu đã nhận được tin nhắn từ Hứa Kính, nói tan tiệc sẽ chờ hắn trên quán bar tầng thượng khách sạn.
Ăn xong, Diệp Khâm Như muốn tìm quản lí Phương nói chuyện, Tô Cánh định về phòng làm việc tiếp, Du Liên thì tươi tỉnh hỏi Thích Tự đã có kế hoạch gì chưa, nếu không thì cô sẵn sàng làm bạn tâm sự cùng.
Thích Tự từ chối nối: “Cảm ơn Du tổng, nhưng tôi có hẹn với một người bạn mất rồi.”
Du Liên nghe vậy còn tỏ ra tiếc nuối, cười trách: “Từ sau lần nói chuyện ở Thâm Khanh, tôi vẫn chờ được tán chuyện với cậu lắm đây, tiếc là ông chủ thoắt ẩn thoắt hiện bí hiểm quá, không biết có còn cơ hội nào không.”
Thích Tự cười cười: “Đến khi tôi tốt nghiệp về nước, sẽ còn đụng mặt mọi người dài dài, thiếu gì cơ hội đâu.”
Tô Cánh tranh thủ, khua tay nói: “Phải đấy, chờ Thích tổng về dẫn dắt chúng ta chinh chiến tứ phương!”
Thích Tự: “...”
Tất cả đồng loạt cười lớn, bầu không khí vừa hòa hợp lại sảng khoái, trong lúc đang được mọi người vây quanh, Thích Tự lại tình cờ quét thấy Chương Thừa Tuyên đang nhìn về mình, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ và trông chờ.
Thích Tự hơi ngạc nhiên, gật nhẹ đầu với hắn, lại thấy Diệp Khâm Như ghé đến hỏi nhỏ: “Cậu hẹn ai? Làm gì thế?”
Thích Tự khẽ đáp lại: “Hứa tổng của bên kia, trò chuyện linh tinh chút thôi.”
“Hứa tổng?” Diệp Khâm nhỏ giọng nói, “Đi một mình à? Hay bảo Ngô Song đi cùng cậu?”
Nghĩ thấy trong khách sạn đã lắm tai nhiều mắt, việc tâm sự với Hứa Kính lại là chuyện riêng, hắn bèn lắc đầu nói: “Không cần, gặp ngay trong khách sạn thôi, không việc gì.”
Diệp Khâm Như: “Vậy thôi, bao giờ nói chuyện xong về phòng thì nhớ báo tôi một tiếng.”
Thích Tự đi một mình lên tầng thượng, người trên đó cũng nhiều hơn hắn tưởng.
Tuy ở cổ trấn, nhưng các dịch vụ tiêu chuẩn của một khách sạn cao cấp như gym, massage cho đến casino, karaoke v.v. đều đầy đủ cả. Tiệc tối vừa tan, các nhân vật tinh anh trong giới thương nghiệp chưa về phòng cũng đều lên tầng thượng để tìm vui.
Nhưng có lẽ là vì đã no say, quán bar mà Hứa Kính chọn lại chẳng được mấy người, vị trí lại còn tương đối khuất.
Lúc đi vào, Thích Tự chỉ thấy có vài người đang trò chuyện, ánh đèn bên trong cũng lờ mờ, gần như không nhìn rõ bộ dạng người nào ra làm sao.
Thích Tự đảo mắt một vòng, rốt cục bắt gặp Hứa Kính đang ngồi quay lưng về phía mình ở một góc quán bar.
Hắn đi thẳng tới nơi, ngồi xuống cạnh đối phương: “Cũng nể anh tìm được một nơi như thế này...”
Hứa Kính liếc qua hắn, thản nhiên nói: “Lúc tới anh đã đi quanh một vòng.”
Thích Tự nhìn nhân viên pha chế: “Một whisky thêm soda chanh.”
Trong lúc chờ rượu, hai người cứ thế trầm mặc, dường như đều không biết phải nói gì, mãi cho đến khi Thích Tự sốt ruột lên tiếng: “Anh muốn nói với em chuyện gì?”
Hứa Kính tìm đại một câu hỏi: “Gần đây cậu thế nào?”
Thích Tự vặn lại đối phương: “Mới nói chuyện qua điện thoại mấy hôm trước thôi mà?”
“Đúng là chưa thấy ai cứng đầu như cậu...” Hứa Kính cười khổ, hỏi, “Cậu còn nửa năm nữa là tốt nghiệp phải không?”
Thích Tự: “Ừm.”
Lòng vòng vài câu, Hứa Kính mới như đủ dũng khí để hỏi vào vấn đề chính: “Vì sao đến giờ cậu cũng chưa từng hỏi lí do anh rời đi?”
Thích Tự nhận lấy whisky từ nhân viên, nhấp một ngụm xong mới nói: “Em nghe ba kể rồi.”
“Chẳng trách.” Hứa Kính quay sang nhìn hắn, “Quan hệ của cậu với Phó Diên Thăng là như thế thật à?”
Thích Tự hơi khựng lại một chút, rồi thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Hứa Kính: “Sao không nói với anh ngay từ đầu?”
Thích Tự rũ mắt: “Lúc đó em còn chưa xác định sẽ lâu dài với anh ấy, em trai đã thế rồi, em lại cũng thích đàn ông nữa, quá lệch lạc... Sợ nói ra anh cũng thấy em không biết suy nghĩ.”
Hứa Kính cười nhạt: “Cũng phải, ba cậu làm sao mà đồng ý cho được.”
Thích Tự: “Không những không đồng ý, mà còn rất tức giận.”
“Ông ấy biết rồi?” Hứa Kính ngạc nhiên, sửng sốt hỏi, “Phó Diên Thăng rời đi là vì bị ba cậu ngăn cản?”
Thích Tự: “Không phải...”
“Vậy thì tại sao?” Hứa Kính nhìn đi, ánh mắt có chút ảm đảm, “Anh cũng để lại cả vị trí của mình rồi, tại sao cậu ta còn không yên vị ở lại bên cậu? Đúng là có mà không biết đường hưởng...”
Thích Tự: “...”
Thích Tự không nhịn được mà hỏi: “Anh Kính, anh để ý Thầy Phó thế à?”
Hứa Kính: “Sao không cho được? Hồi tháng 5 cậu đến Sơn Vũ bảo anh rút vốn, lúc được hỏi có phải những thay đổi ở cậu đều do Phó Diên Thăng mà ra hay không, cậu đã không trả lời, anh hiểu như vậy chính là thừa nhận. Bao nhiêu năm nay chưa từng thấy cậu như vậy, nhưng mới quen cậu ta hai năm cậu đã quay ra bất đồng quan điểm với anh, thì sau này sẽ còn thế nào nữa?” Hứa Kính uống một hớp, nhìn có vẻ ảm đạm.
Thích Tự cau mày: “Quan điểm bất đồng luôn có thể từ từ thương lượng, em chưa bao giờ muốn đẩy anh đi cả.”
“Lí thuyết thì thế, nhưng con người ta bao giờ chẳng có cái gọi là chấp niệm... Khi ấy anh không nghĩ thoáng được, mới tính đến việc thay đổi môi trường để điều chỉnh tâm trạng, đúng lúc vẫn luôn được Lâm Hoán chèo kéo, bản thân lại chuyên về làm đầu tư ở Sơn Vũ đó giờ, cho nên cảm thấy Tư bản Lâm Hòa là chính là lựa chọn tốt nhất...” Hứa Kính hít sâu một hơi, nhẹ tay đung đưa viên đá bên trong li rượu, nói, “Dù sao thì thời gian luôn có thể khiến chúng ta dần tỉnh táo lại, phải thừa nhận là quyết định của anh khi ấy cũng có phần bốc đồng vì giận nữa...”
Thích Tự không khỏi sửng sốt, Phó Diên Thăng lại đoán đúng nữa rồi?
“Anh không liên quan gì đến chuyện của Phi Á-Hồng Trang, nay cũng là bị Lâm Hoán kéo tới góp vui thôi. Xin lỗi, cứ tưởng cậu sẽ vắng mặt vì còn bận việc tập đoàn, thật sự không cố ý khiến cậu khó xử...”
Thích Tự: “Không sao...”
Hứa Kính: “Nửa năm nay nhìn Tư Nguyên gặp không biết bao nhiêu biến cố, anh lại chỉ chôn chân ở bên đối thủ mà không giúp được gì, nói thật là cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng nghĩa lí gì, chỉ mong là cậu với ba mình đều sẽ vượt qua được hết...”
Trong lòng Thích Tự trập trùng không thôi, hồi lâu sau hắn mới nâng li hướng về phía Hứa Kính, đối phương cũng nhẹ tay cụng lại theo bản năng.
“Lúc nghe ba nói anh muốn đi, thật ra em cũng khó chịu lắm, còn tự vấn bản thân mãi, cảm thấy rất nhiều việc mình làm đã khiến anh thất vọng, nhưng rốt cục vẫn không thể buộc mình thỏa hiệp để đồng tình với quan điểm của anh, hay lựa chọn giữa anh và Thầy Phó... Em cố thuyết phục bản thân, nếu anh đã thấy quyết định này tốt hơn thì mình nên đồng tình mới phải.” Thích Tự cười cười, lầm bầm nói, “Nhưng em cũng biết, anh chọn rời đi chắc chắn là có lỗi của em...”
Hứa Kính cứ thế đờ người, nhìn Thích Tự đầy kinh ngạc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt hắn như ánh lên vẻ cô đơn và thâm trầm đầy kìm nén, khiến Hứa Kính chợt nhớ về lần đầu tiên gặp đối phương.
Tại chi nhánh MeiWei New York hồi đó, hắn trông thấy Thích Tự 13 tuổi trầm tĩnh ngồi đọc tạp chí ngoài sảnh hoạt động chung của bộ phận Sales bọn họ. Khi ấy Thích Tự đã rất tuấn tú, cũng không biết được ai dẫn đi uốn tóc nhuộm nâu mà nhìn như con lai, không khác gì tưởng tượng của Hứa Kính về hình ảnh hoàng tử bé dưới ngòi bút Exupéry.
Hắn nhớ rõ chính mình lúc ấy cũng là bị vẻ cô độc trong mắt đứa nhỏ này thu hút, mới bất giác lại gần, từ làm bạn cho đến tình nguyện dốc hết kiên nhẫn với đối phương...
Hứa Kính vội thu lại tầm mắt để che đi rối loạn trong lòng, mạnh mẽ cầm rượu lên uống, thoáng chốc bỗng thấy mắt cay xè.
Lúc này, điện thoại trên bàn chợt rung lên, màn hình hiện lên hai chữ “Lâm Hoán” rõ mồn một. Hứa Kính chỉ nhìn qua, rồi thẳng tay úp mặt di động xuống.
“Tiểu Tự...” Hắn hít sâu một hơi, đè thấp giọng nói, “Anh nghe nói tập đoàn Lập Tảo đang rất loạn vì đấu tranh gia tộc, lúc trước Tư Thị rút vốn, nhà họ Chương đã tốn không ít tiền để chọc phá Tư Nguyên, thậm chí còn lẹm cả vào phần tài chính dành cho Phi Á-Hồng Trang. Đó giờ bọn họ ra sức giấu diếm việc này, nhưng Lâm Hoán biết rõ bên kia có ý đồ bòn rút hắn từ hoạt động kinh doanh của Phi Á-Hồng Trang, nên đã mất kiên nhẫn lắm rồi, nay đến đây cũng vì muốn xem Phi Á có khả năng giành được suất hợp tác với Tân Điểu hay không, nếu thất bại, hắn sẽ tính đến việc rút vốn...”
Hứa Kính vừa nói vừa cầm điện thoại đứng dậy: “Năng lực của Diệp Khâm Như không tồi, Dương Hiểu Tuyết rất có thiện cảm với các cậu, ráng mà nắm chắc cơ hội lần này, anh phải đi đây.”
Thích Tự đứng dậy theo: “Khoan đã...”
Hứa Kính dừng bước, quay đầu lại nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ sợ mình sẽ vô tình làm ra điều gì thân bất do kỉ.
“Anh Kính, cảm ơn vì những tiết lộ vừa rồi, em thật sự rất vui, bởi điều này cho thấy rõ ràng anh cũng không phải kiểu người anh từng muốn em trở thành... “ Thích Tự nhìn hắn cười, ánh mắt cũng sáng ngời, ngừng một chút lại nói, “Dù tới đâu, trong lòng và bên cạnh em vẫn luôn có chỗ dành cho anh.”
Hứa Kính thấy hốc mắt cay cay, trong lòng xao động, nhỏ giọng mắng một câu “Thằng nhóc này” rồi nhanh chóng quay người rời khỏi bar.
Thích Tự nhìn Hứa Kính rời đi, không khỏi vui vẻ vì chuyện vừa biết được. Hắn uống nốt ngụm rượu cuối cùng, thanh toán xong đang định đi tìm Diệp Khâm Như thì điện thoại đổ chuông.
Hắn nhìn qua, thấy là cuộc gọi từ Chương Thừa Tuyên thì nhấc luôn: “A lô?”
Không biết đầu kia nói gì khiến Thích Tự lập tức cau mày, hỏi: “Đang ở đâu? Để tôi qua.”
Thích Tự vừa bước tới thang máy, nghe được câu trả lời thì đột ngột chuyển hướng, vội vàng đi về phía thang bộ.
*
22:03“.
Phó Diên Thăng thoáng nhìn qua điện thoại, thấy liên lạc cuối cùng từ Thích Tự vẫn là tin nhắn “OK” từ lúc 18:02, sau một câu “Rất nhớ cậu” của hắn cũng không nhắn lại gì.
Chẳng lẽ chưa thấy?
Hay là chưa có thời gian trả lời?
Phó Diên Thăng không khỏi buồn bực, nhắn thêm một tin: “Vẫn chưa ăn xong à?”
Đến khi thoát ra để xem thử định vị của Thích Tự, phát hiện chấm đỏ đang di chuyển ra khỏi khách sạn, Phó Diên Thăng lại càng băn khoăn, rốt cục là có chuyện gì, không lẽ muộn vậy rồi mà còn đi dạo?
Hắn buông điện thoại, đọc báo cáo một lát rồi mở lại app định vị, mới thấy có 10 phút mà Thích Tự đã ra đến gần cổng trấn.
Phó Diên Thăng không nhịn được mà hỏi: “Đêm hôm rồi mà cậu còn đi đâu vậy?”
Nhưng nghĩ thấy quái quái, mới nhắn cả cho Vương Mãnh: “Anh có đang đi cùng Thích Tự không?”
Vương Mãnh: “Không, tôi đang ở phòng mình.”
Phó Diên Thăng: “Vậy Thích tổng đâu?”
Vương Mãnh cũng lờ mờ biết về mối quan hệ giữa hắn và Thích Tự, bởi vậy trước giờ chưa từng giấu diếm Phó Diên Thăng điều gì: “Cậu ấy dự tiệc, từ hồi chiều đến khách sạn đã bảo tôi không cần đi theo nữa.”
“...Không cần đi theo?”
Phó Diên Thăng vội bấm máy cho Diệp Khâm Như, vừa kết nối đã hỏi luôn: “Anh đang ở đâu? Thích Tự có đi cùng với anh không?”
Diệp Khâm Như sửng sốt, đáp: “Tôi đang ở Giang Trấn, không đi cùng Thích Tự, sao vậy?”
Phó Diên Thăng: “Không đi cùng? Vậy cậu ấy đâu rồi?”
Diệp Khâm Như: “Cậu ấy đi với Hứa... Ơ mà cậu tìm ai thì phải gọi cho người đấy chứ, gọi tôi làm gì?”
Phó Diên Thăng nghĩ thấy cũng đúng, bèn không nói không rằng cúp máy để gọi cho Thích Tự luôn, chẳng ngờ vừa kết nối đã thấy máy bận, sau đó là thông báo từ hệ thống—”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
****
<Epilogue>
Lâm Hoán: “Hứa Kính đi đâu rồi? Gọi điện xem nào.”
Hứa Kính úp mặt điện thoại xuống.
Lâm Hoán: “...???”
Tôi muốn gây rối!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
-
A/N: Vào khúc gay cấn rồi...
-
vtrans by xiandzg
T/N: Cảm giác hành động chuyển hướng của Cá là twist. Vòng hạt hộ mệnh không thể ở bên lúc này, nhưng vẫn có niềm tin vào bản lĩnh của em, hi vọng là không phải bắt cóc T____T
Anw về vụ đổi xưng hô: (khá dài, nhưng hi vọng mọi người đọc hết)
• Kết quả: Tôi-Em vẫn chiếm phần đông (22:14), dấu mốc c139 cũng được chọn nhiều nhất
• Băn khoăn của mình:
- Thật ra thì chính văn cũng sắp hết, Hi còn bảo đã nghĩ xong cảnh kết truyện và lời tác giả thế nào rồi cơ, nên mình hơi ngại việc đổi đột ngột sẽ khiến mọi người thấy vấp trong giai đoạn cuối này, nhất là khi tôi-cậu đã đi hết cả 177c qua, giờ đổi luôn thì đảm bảo chính mình cũng bị khớp trong lúc dịch và mang lại trải nghiệm không tốt cho mọi người