Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 150: Chương 150: Khóc lên rưng rức




Tô Cánh không trả lời luôn, Thích Tự đợi chừng 10 phút, rốt cục không nhịn được đành quay ra hỏi Phó Diên Thăng: “Các anh đàm phán với Tô Cánh thế nào rồi?”

Phó Diên Thăng thì trả lời ngay, nhưng lại chỉ có đúng hai chữ: “Ổn thỏa.”

Thích Tự không khỏi tò mò, rốt cục là Phó Diên Thăng đã làm gì mà Tô Cánh phải hỏi hắn vấn đề kia?

F1S: “Bọn tôi đi dùng bữa cái đã, tối gặp sẽ kể cho cậu sau.”

Thích Tự nhìn lại hình đại diện của Tô Cánh, không thấy tin hồi đáp, đoán rằng có lẽ bên kia vẫn đang bàn chuyện, bởi vậy chỉ đành nén xuống sốt ruột trong lòng, nhắn Phó Diên Thăng một câu: “Giúp tôi chiêu đãi Tô Cánh cho tốt.”

Không mất bao lâu xe đã tới nhà hàng, Thích Tự được nhân viên dẫn vào tận nơi theo số bàn mà Đường Vĩ Diệp gửi cho.

Đối phương đã có mặt từ trước, đang giữa trưa lại còn ở trong nhà hàng mà vẫn đội mũ tai bèo đen, đeo khẩu trang đen, ru rú trong một góc, trông thấy Thích Tự cũng không dám đứng lên, chỉ tháo một bên khẩu trang rồi lấm lét vẫy hắn.

Chứng kiến cảnh này, Thích Tự không khỏi nhớ đến ví von “như điệp viên hội tụ” của Tô Cánh hôm qua, vừa cạn lời vừa buồn cười. Hắn đi tới ngồi, nói: “Làm gì mà như ăn trộm thế?”

Đường Vĩ Diệp đè giọng xuống hết mức: “Thôi đi, không vì gặp cậu thì tôi cũng chẳng bước ra khỏi cửa đâu...”

Thích Tự: “...”

Đường Vĩ Diệp đưa menu cho Thích Tự, thấp giọng nói: “Cậu chọn đi.”

Thích Tự gọi tạm vài món, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Kể tôi nghe tình hình hôm đấy đi.”

Đường Vĩ Diệp: “ Hôm đấy... Hôm đấy bọn tôi đều đang ở tòa nhà Đằng Vân, bởi vì công ti của Tư Hàng có lịch lên sàn lúc 9h30, xong lễ thì bọn họ sẽ đến thẳng Đằng Vân để tổ chức ăn mừng, cho nên tôi với anh hai mới lái qua đó trước...”

Thích Tự: “Anh anh cũng có mặt?”

Đường Vĩ Diệp: “Ừ, ngoài mấy đứa chơi thân với Tư Hàng bọn tôi thì còn rất nhiều bạn bè của anh Trạch cũng đến, nam nữ đủ cả, chắc phải hơn 60 người. Bọn họ rung chuông còn bọn tôi xem trực tiếp trong phòng tiệc ở Đằng Vân, bên cạnh có cả màn hình chạy giá cổ phiếu thực, đáng ra là chương trình nguyên ngày, mà vừa khui Champagne xong thì phát sóng bị đứt, anh tôi nhận được tin báo Tư Hàng với anh Trạch đã bị bắt ngay tại sàn giao dịch S, mới đầu có người không tin, chỉ coi là giỡn mặt, có điều đến 9h40 công ti kia của Tư Hàng cũng bị đình chỉ, sau đó cảnh sát ập đến, giải anh Sanh đi...”

(*rung chuông: tập tục hôm chào sàn—lãnh đạo công ti sẽ rung chuông tại sàn giao dịch trước khi chính thức phát hành cổ phiếu)

Thích Tự: “Anh Sanh? Ý anh là Uông Sanh?”

Đường Vĩ Diệp ừ một tiếng, bắt đầu kể lại chi tiết Uông Sanh bị đưa đi, không biết có phải vì kích thích từ hôm đó quá lớn hay không, mà giờ nghĩ đến hắn vẫn hoảng hồn: “Tình hình lúc ấy rất loạn, tôi cũng không nhớ rõ được hết, tóm lại là sau khi anh Sanh bị bắt thì tất cả đều sợ hãi không thôi, anh tôi lập tức gọi điện cho ba với luật sư rồi đưa tôi về nhà, sau đó thì tôi không ra ngoài lần nào nữa...”

Thích Tự: “...”

Đường Vĩ Diệp lại nói: “Mấy nay cảnh sát cũng gọi cho từng người bọn tôi để tìm hiểu tình hình. Anh tôi đoán là công ti kia của Tư Hàng có vấn đề, nhưng phần lớn người ở hiện trường đều đầu tư, không thể bắt lại hết được, luật sư bảo tôi không dùng đến tài khoản của mình, cũng không phải nhà cái, sẽ không việc gì...”

Không biết lời này là được luật sư dạy cho hay Đường Vĩ Diệp chỉ tự nghĩ ra để giải vây cho mình, mà Thích Tự nghe xong cũng thấy đau đầu.

Phục vụ mang đồ ăn lên, Thích Tự gọi cho mình một bao thuốc, lại nghe Đường Vĩ Diệp lải nhải, nói loạn một hồi thì nhớ ra nói: “À, mà ba tôi bảo căn bản là vì nhà họ Tư đắc tội với người phía trên chứ không liên quan tới mình. nhưng thời gian này im hơi lặng tiếng một chút vẫn hơn...”

Thích Tự châm thuốc rít một hơi, rốt cục không nhịn được nữa phải ngắt lời hắn: “Đường Vĩ Diệp, rốt cục là anh không biết hay giả vờ không biết công ti kia của Tư Hàng có tình huống thế nào vậy hả? Lần trước gặp mặt, anh quên là mình đã khoác lác với tôi điều gì rồi à?”

Đường Vĩ Diệp hoảng hốt: “Nhưng tất cả vẫn làm thế mà, mọi lần cũng đâu xảy ra chuyện.”

Thích Tự nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Tất cả đều làm thì sẽ thành đúng? Các anh biết công ti kia của Tư Hàng có vấn đề, còn nói là khoản đầu tư tốt, nhưng đã bao giờ nghĩ mình đang kiếm lời từ ai chưa? Chính là những người đầu tư đang bị lừa gạt khác, vì cái gì mà bọn họ đáng bị lừa chứ?”

Đường Vĩ Diệp há hốc miệng: “Lúc ấy cậu cũng có khuyên tôi thế đâu...”

Thích Tự cười nhạt: “Tôi nói làm thế không đúng thì các anh sẽ nghe chắc? Nói thật là khi mấy người xui tôi đầu tư, tôi thà gửi thẳng tiền vào thẻ của Tư Hàng chứ cũng không muốn bỏ tiền vào đây.”

Đường Vĩ Diệp trầm mặc một lát: “Thích Tự, cậu thấy gai mắt với bọn tôi lắm đúng không?”

Thích Tự: “Trước kia thì đúng vậy, nhất là lúc nghe được mấy lời đùa tục tĩu của các anh trong phòng riêng ở clubhouse hôm đó, tôi thiếu điều muốn lôi từng người ra ngoài đánh cho tàn phế.”

Đường Vĩ Diệp thấy khóe miệng co rút: “Thế... thế còn hiện tại?”

“Hiện tại lại thấy mấy người có phần đáng thương.” Thích Tự nhả ra một ngụm khói, dửng dưng nói, “Đường Vĩ Diệp, thật ra trước giờ tôi và các anh chưa bao giờ là người cùng đường.”

Đường Vĩ Diệp: “...”

Thấy vẻ mặt ảm đạm của đối phương, Thích Tự gảy gảy tàn thuốc rồi rũ mắt nói: “Cố gắng mà thay đổi bản thân, nếu cải thiện tốt, biết đâu sau này vẫn có thể làm bạn.”

Đường Vĩ Diệp khó tin: “Cậu vẫn bằng lòng làm bạn với tôi nữa sao?”

“Tôi nói là nếu anh cải thiện mình tốt.” Thích Tự nhìn lên, ánh mắt hoàn toàn lãnh đạm, “Có điều, tình cảm dành cho tôi thì nên dứt đi, dứt không được thì đến cơ hội gặp lại cũng khó đấy.”

Đường Vĩ Diệp: “...”

Thích Tự nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Tôi nghe nói Tư Hàng đã được bảo lãnh ra rồi phải không, anh đến gặp cậu ấy chưa?”

Sau khi được tại ngoại, chỉ cần không rời khỏi nơi ở thì Tư Hàng vẫn có thể liên lạc với bạn bè như thường.

Đường Vĩ Diệp ngại ngùng nói: “Chưa, xảy ra chuyện như này rồi ai dám đến gặp cậu ta nữa đâu, nhắn tin còn chẳng dám nữa là.”

Thích Tự: “Có gì mà không dám?”

Đường Vĩ Diệp thấp giọng nói: “Thì sợ rước họa vào thân.”

Thích Tự nhíu mày: “Người khác thì không nói làm gì, nhưng anh và Chu Lân Tần Hàn đều là bạn thân nhất của Tư Hàng cơ mà?”

Đường Vĩ Diệp hổ thẹn cúi đầu: “Thích Tự, đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng vì sợ thật mà thôi... Chờ việc này qua đi tôi sẽ đến gặp cậu ấy.”

Thích Tự im lặng một chút, sau nói: “Tôi chưa tới nhà Tư Hàng bao giờ, anh có địa chỉ không?”

Đường Vĩ Diệp đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu muốn đến tìm Tư Hàng?”

Thích Tự: “Thì sao?”

“À không, không sao...” Đường Vĩ Diệp tìm lại địa chỉ của Tư Hàng rồi gửi qua cho Thích Tự, vẻ mặt ngày càng ái ngại.

Thích Tự liếc qua điện thoại, dập thuốc vào gạt tàn rồi thấp giọng nói: “Ăn thôi.”

Sau đó không ai lên tiếng trò chuyện nữa, thi thoảng bị Đường Vĩ Diệp liếc trộm, Thích Tự cũng lười phản ứng lại, ăn được nửa miếng steak, uống thêm ít canh hải sản rồi cả hai cùng đứng dậy ra về.

Xuống tầng, trước hết Thích Tự vào xe gọi điện cho Tư Hàng, hỏi xem đối phương có đang ở nhà hay không.

Tư Hàng nhận điện, nghe nói Thích Tự muốn đến gặp mình thì không rõ là kinh ngạc hay choáng váng, chỉ biết ngơ ngác trả lời lại.

Thích Tự gửi địa chỉ sang cho Vương Mãnh, biệt thự nhà họ Tư có vị trí đẹp hơn cả nhà Thích Tự, nằm ngay giữa trung tâm thành phố, phong thủy địa thế đều là tấc đất tấc vàng, được bao bọc bởi tầng tầng cây xanh. Chẳng qua, cũng không biết sau sự vụ lần này thì bọn họ có còn giữ được mảnh nhà này hay không.

Đến cửa nhà, Thích Tự nhấn chuông, đích thân Tư Hàng ra mở cửa rồi mời hắn vào phòng khách.

Cậu ấm nhỏ nhà họ Tư bình thường cao ngạo tự đắc là thế, lúc này lại rúm ró ỉu xìu, khép nép cụp mắt, đến giọng nói cũng bị đè xuống thấp nhất có thể.

Hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách, Tư Hàng cúi gằm mặt không dám nhìn Thích Tự, vài giây sau mới nhớ ra để hỏi: “Anh có muốn uống gì không?”

“Không cần đâu, nói chuyện lát thôi, anh còn phải đi có việc bây giờ, tranh thủ qua xem cậu thế nào.” Thích Tự nhìn quanh một vòng, thấy không còn ai khác mới hỏi, “Mẹ cậu đâu?”

Tư Hàng: “Phòng ngủ trên tầng...”

Thích Tự: “Nhà không còn ai nữa à?”

“Có một dì giúp việc chuyên nấu ăn.” Tư Hàng ngừng lại một chút rồi ấp úng nói, “Ngày nào luật sư cũng đến báo tiến triển tình hình, còn đâu đều là người tới quấy rối, mẹ em mới bảo quản lí khu nhà không cho ai vào nữa.”

Thích Tự: “Hiện tại ai đang lo việc cho công ti nhà cậu?”

Tư Hàng mờ mịt nói: “Chắc là cấp dưới của ba, em cũng không rõ nữa...”

Thích Tự: “Cậu không định tham gia quản lí à?”

Tư Hàng: “Em có biết quản gì đâu...”

Thích Tự nhíu mày: “Vậy cậu có biết rốt cục nhà mình gặp phải vấn đề gì không?”

Tư Hàng im im một lát mới thấp giọng đáp: “Có, luật sư nói với em rồi, bảo là ba với anh em phạm tội, sẽ bị phạt tù ít nhất 10 năm, còn phải nộp rất nhiều tiền phạt, bán hết công ti với nhà rồi mà vẫn chưa đủ nữa thì đành tuyên bố phá sản, kết cục trắng tay...”

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của đối phương, Thích Tự lại không nhịn được mà an ủi: “Không đến mức thế, cậu vẫn còn những thân thích khác nữa mà? Chưa kể, chắc ba cậu cũng không dồn hết tài sản dưới tên nhà họ Tư đâu?”

Thích Tự biết rõ, phần lớn nhà giàu như bọn họ đều sẽ đầu tư một ít vào các quỹ tiền tệ hải ngoại hoặc mua bất động sản dưới tên người khác để phòng khủng hoảng, chứ không có chuyện không chuẩn bị gì.

Nhưng rõ ràng sự vụ lần này đã hoàn toàn đánh gục Tư Hàng, thần trí hắn trở nên bất ổn, chỉ biết đờ đẫn thuật lại lời của người khác, cũng chẳng hay chính mình đang nghĩ gì.

Quả nhiên Tư Hàng không trả lời, bầu không khí rơi vào lúng túng trong chốc lát, hắn mới lên tiếng hỏi Thích Tự: “Hôm ấy, anh đã bỏ tiền chưa?”

Thích Tự: “Còn chưa kịp...”

Tư Hàng thở phào một hơi, ủ rũ nói: “May là chưa, chứ không, em cũng không biết phải trả anh thế nào nữa.”

Nghe vậy, Thích Tự không hỏi cảm động, bèn hỏi: “Anh có giúp được cậu chuyện gì không?”

Tư Hàng lắc đầu, nhưng mấy giây sau nhớ ra gì đó, lại nhìn về phía Thích Tự, ánh mắt trống rỗng bỗng sáng lên một chút: “Ừm, anh có thể, có thể tìm Từ Nhất Chu giúp em không?”

Thích Tự: “Tìm Từ Nhất Chu?”

“Từ hôm 16/7, luật sư Duẫn nộp tiền bảo lãnh cho em về xong là em không liên lạc được với Từ Nhất Chu nữa rồi. Anh ấy không bị bắt, chỉ là không tìm thấy đâu.” Tư Hàng hoang mang nói, “Luật sư Duẫn bảo anh Tống là gián điệp, có khả năng là Từ Nhất Chu cũng vậy, nhưng em không tin. Lúc này nhà em xảy ra chuyện, ai nấy tranh thủ giậu đổ bìm leo, biết đâu luật sư Duẫn cũng chẳng phải người tốt, chỉ nói vậy để nhà em nghe theo răm rắp... Em muốn gặp Từ Nhất Chu, muốn nghe anh ấy giải thích, chỉ có Từ Nhất Chu là không lừa em thôi...”

Thích Tự nhìn hắn, lại nhớ tới những lời lạnh lùng của Từ Nhất Chu dạo trước, chỉ đành siết tay nhịn xuống, dịu giọng an ủi Tư Hàng: “Tư Hàng, Từ Nhất Chu đơn giản là một người làm công, được cậu trả lương mới ở lại, nhưng hiện tại công ti không xong, anh ta cũng sẽ không quay về nữa. Cậu phải dựa vào đôi chân của mình mà đứng dậy.”

Tư Hàng hoảng hốt bừng tỉnh, hai mắt dần mở lớn, nhìn Thích Tự đầy khó tin, tủi thân mà thống khổ.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng rốt cục chẳng thể cất thành lời, ngược lại khóe miệng dần trĩu xuống, bả vai run rẩy bắt đầu khóc lên rưng rức.

****

<Epilogue>

Tư Hàng: “Chỉ mình Từ Nhất Chu là sẽ không lừa em!”

Thích Tự (lắc Tư Hàng như meme Tuzki): “Đồ ngốc, tỉnh lại đi! Anh ta mới chính là tên lừa đảo bậc nhất!”

Từ Nhất Chu: ^_^

-

vtrans by xiandzg

T/N: Cái team gián điệp này cũng mạnh quá rồi, điểm mặt có Từ Tống Phó Ngô thì không người nào là không lừa gạt được tình cảm của đối tượng cần tiếp cận =)))) nhưng chính phải như Từ Nhất Chu mới là gián điệp hoàn mĩ, khi nằm vùng luôn giữ đúng chuẩn mực, giải quyết công việc ổn thỏa, lấy được thiện cảm từ đối tượng nhưng không sinh ra bất kì khúc mắc tình cảm gì, kết thúc nhiệm vụ cái là rút lui nhanh gọn nhẹ, không dây dưa cũng không lưu luyến. Chứ như Tống thì trauma còn dài, mà như Thầy thì hết việc rồi vẫn đang è cổ làm công cho nhà vợ tiếp... ( “_ゝ”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.