Người ta đã bày tỏ thành ý đến nhường này, chính Tô Cánh cũng thấy mình nên đưa ra một câu trả lời thỏa đáng mới được. Hắn uống nốt rượu trong cốc, sau đó nói với Thích Tự: “Được rồi, tôi quyết đồng ý với lời đề nghị của các cậu lần này!”
Tất cả nghe vậy đều mừng rỡ ra mặt, Thích Tự đang định nâng li nói “chào mừng” thì Phó Diên Thăng đã lên tiếng trước: “Tô tổng, anh đáp ứng rồi thì tôi có chuyện này muốn hỏi trực tiếp.”
Tô Cánh: “Chuyện gì?”
Phó Diên Thăng: “Lâm Hoán quyết định hợp tác với Phi Á từ khi nào?”
Tô Cánh cười cười, đây cũng là vấn đề Thích Tự từng muốn thăm dò qua Wechat, lúc ấy hắn không trả lời lại, nhưng giờ đã quyết định đổi phe thì cũng chẳng ngại gì mà không hiến ra những tin tức này: “Cụ thể thì tôi không rõ, cũng không được Lâm Hoán kể cho. Nhưng tôi biết chắc một điều, cậu ta là nhà đầu tư thuần túy, chỉ quan tâm kiếm lời qua việc mua đi bán lại chứ không hứng thú gì với hoạt động vận hành hay quản lí doanh nghiệp, cho nên tôi đoán cậu ta đã tìm được bến đỗ tiếp theo cho Hồng Trang từ trước khi thu mua nó rồi.”
Thích Tự: “Ý anh là Lâm Hoán đã có ý hợp tác với Phi Á từ trước khi thu mua Hồng Trang?”
Tô Cánh khoanh tay nói: “Đấy là anh đoán thế. Mà nói chứ, năm trước tập đoàn Lập Tảo cũng từng liên lạc với anh, còn là đích thân chủ tịch Chương Ái Phát của Phi Á hẹn gặp nữa, nhưng mấy cậu cũng biết đấy, vốn dĩ anh chỉ tiếp nhận đầu tư chứ không đồng ý bán công ti. Có khi vì bị anh cự tuyệt nên bọn họ mới nhờ cậy Lâm Hoán đối phó với anh.”
...Đối phó?
Nhớ Phó Diên Thăng có nói Lâm Hoán từng dùng thủ đoạn để mua được Hồng Trang, Thích Tự mới tò mò hỏi: “Vậy rốt cục Lâm Hoán đã làm thế nào để mua được Hồng Trang của anh?”
Tô Cánh: “Tên này rất xảo trá, lúc đó anh cần gấp tài chính để phát triển nên có bán lại một ít cổ phần cho vài công ti đầu tư, sau mới biết bọn họ đều là tai mắt của Lâm Hoán, còn cậu ta cũng đã nắm giữ đến 40% cổ phần ở Hồng Trang thông qua những công ti này...”
Thích Tự nghĩ bụng, sao mà giống với chiêu Hứa Kính từng chỉ cho hắn vậy?
Tô Cánh lại nhìn sang Thích Tự: “Còn nhớ cậu từng bày tỏ thành ý bằng cách nhờ Hứa tổng của Sơn Vũ đầu tư cho tôi 10 triệu chứ? Về sau Lâm Hoán đến gặp tôi lại bảo, Hứa tổng kia cũng là bạn cậu ta nốt, còn khuyên tôi sớm biết đường nhìn nhận hiện thực, tranh thủ bán lại công ti với giá cao còn hơn là chạy vạy đi xin đầu tư khắp nơi như vậy.”
Thích Tự giật mình, vội giải thích: “10 triệu mà Sơn Vũ đầu tư cho anh theo ý em không liên quan gì đến Lâm Hoán hết.”
Tô Cánh cười nhạt: “10 triệu từ Sơn Vũ đúng là đầu tư thuần túy, không hề đổi lấy cổ phần, anh biết đấy là tấm lòng của cậu, cũng biết Lâm Hoán muốn chơi đòn tâm lí với mình. Có điều sau cuộc nói chuyện với cậu năm trước, thật ra anh cũng đã hơi lung lay, hơn người thì xác định là bị nhòm ngó dòm xét, làm gì mà anh không biết sức mình vốn không cáng nổi Hồng Trang? Nhìn rõ thực tế rồi, nghĩ đơn giản là mình cũng chẳng để tâm quá nhiều khi thành lập ra nó, đằng nào cũng phải bán, cậu ta ra giá cao thì anh bán, song giá trị của công ti này cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Diệp Khâm Như: “Chỉ đến thế là sao?”
Tô Cánh nhướng mày, giải thích: “Từ khi Hồng Trang về tay cậu ta, team tôi cũng không buồn cải tiến công nghệ nữa, giải thuật vẫn giậm chân tại chỗ, nửa năm nay mấy anh em cứ thế an nhàn, sửa này sửa kia một chút, nhìn tưởng tận lực chứ thật ra toàn tập trung nghiên cứu thứ khác.”
“Đỉnh...!” Diệp Khâm Như thiếu điều muốn bật ngón cái với Tô Cánh.
Phó Diên Thăng: “Vậy team anh từng tìm hiểu về Liên Tú chứ, anh đánh giá Liên Tú với Hồng Trang chênh lệch ngần nào?”
“Đương nhiên, trước khi thành lập Hồng Trang là tôi đã nghiên cứu tất cả công ti cùng loại hình trên thị trường rồi. Phải nói thật, cơ cấu trước đây của Liên Tú chẳng hề có tính công nghệ gì cả, dịch vụ đại lí hàng xa xỉ mà bọn họ cung cấp không khác gì nền tảng thương mại điện tử truyền thống, hầu hết nội dung gợi ý đều được thực hiện rất thủ công chứ không dựa vào học máy hay đề cử thông minh, lượng khách hàng tăng trưởng rất chậm. Nhưng Hồng Trang thì không như vậy, ngay từ đầu tôi đã thiết kế cấu trúc hệ thống dựa vào mô hình vòng lặp khép kín của cộng đồng liên hợp tương hỗ giữa các trung tâm mua sắm rồi.” Tô Cánh nói đến đây thì nhíu mày, chợt nhận ra, “Mà tôi có nói thì chưa chắc các cậu đã hiểu mấy nội dung này...”
(*học máy: machine learning; hệ thống đề cử thông minh: recommendation system—ví dụ đơn giản như mua hàng online bây giờ, sau khi thu thập được dữ liệu về những gì bạn từng tìm kiếm, browse hay mua, dần dần hệ thống sẽ gợi ý những sản phẩm mà rất có thể bạn sẽ hứng thú mua ra ngay trang chủ để thu hút sự chú ý—bản chất của nó là khai thác dữ liệu bằng học máy và trí tuệ nhân tạo)
Phó Diên Thăng lại bảo: “Anh cứ nói một chút đi, không hiểu có thể hỏi mà.”
Tô Cánh nhìn quanh, thấy tất cả đều có vẻ sốt ruột nghe nên đành nói tiếp.
Ban đầu Thích Tự còn ráng hiểu được chút, nhưng khi Tô Cánh bắt đầu nói đến nào là “mạng nơron tích chập” “không gian đa chiều” với “vector văn bản” thì hắn cũng như lọt vào sương mù.
(*CNN/convolutional neural network; high dimensional space; text vector—các thuật ngữ trong machine learning)
Qua một lúc, rốt cục chỉ còn mình Phó Diên Thăng là vẫn tiếp tục trao đổi kiến thức, khiến Tô Cánh cũng không khỏi ngạc nhiên: “Cậu có nghiên cứu cả về lĩnh vực này à? Hiểu biết rộng thật đó.”
Phó Diên Thăng: “Cũng không nghiên cứu gì, chỉ là biết qua một chút thôi.”
Tô Cánh nhìn Phó Diên Thăng đầy hứng thú, lại nói: “Tôi không biết bên cậu đã thuê thêm cao thủ về giải thuật từ sau khi tiếp nhận Liên Tú hay chưa, nhưng nếu không cải tiến phương diện này đi, thì nền tảng thông minh kết hợp với mô hình vòng lặp kín của Hồng Trang dư sức đánh bại các cậu, một khi hợp tác với Phi Á cũng chỉ cần ba tháng là sẽ vượt xa.”
Diệp Khâm Như: “...”
Ngô Song cũng căng thẳng: “Ghê gớm thế cơ á?”
Tô Cánh: “Tôi đã dùng thử app của các cậu nên có thể suy đoán một chút, nhưng đừng lo, chờ tôi qua đó thì khả năng lật ngược tình thế vẫn còn cao lắm.”
Diệp Khâm Như: “Vậy mất bao lâu để lật ngược tình thế?”
Tô Cánh: “Chắc nửa năm.”
Diệp Khâm Như: “Nửa năm? Nghe bảo tháng sau là Hồng Trang với Phi Á tiến hành rồi, chờ nửa năm nữa thì chúng ta chết đứng rồi cũng nên!”
Tô Cánh khua khua đũa: “Đệch, tôi có đưa nguyên team đến sửa lại toàn bộ cơ cấu giải thuật trong một đêm thì các cậu ddeos cần thời gian để xây dựng nền tảng người dùng à! Muốn vượt nhanh thì vung tiền làm marketing mạnh vào!”
Diệp Khâm Như chủ động rót thêm rượu cho Tô Cánh, cảm thấy khủng hoảng dồn dập: “Đúng đúng, đấu lại bằng quảng cáo tung trời, tuyệt đối không thể thua từ vạch xuất phát được!”
Tô Cánh cầm rượu lên uống, cười nói: “Được rồi, thời nay công nghệ thông tin làm bá chủ, yêu thích của mọi người thay đổi nhanh lắm, nhất là làm thời trang thì càng phải thức thời. Tôi rời Hồng Trang rồi, bên đó mà không tìm được đoàn đội nào tiếp tục cải tiến giải thuật thì cũng xìu sớm thôi, sợ gì.”
Thích Tự: “...”
Lúc trước Phó Diên Thăng từng nói, Tô Cánh mà rời Hồng Trang rồi làm thêm Hoàng Trang với Lục Trang thì đầu tư của Lâm Hoán cũng coi như công cốc... Hờ, giờ xem ra đúng là thế thật.
Bữa cơm kéo dài gần ba tiếng, đến gần 10h, cả hội đứng dậy, Diệp Khâm Như mới hỏi Tô Cánh: “Bao giờ thì anh tới được?”
Tô Cánh hỏi ngược lại: “Thế cậu hi vọng bao giờ tôi tới?”
Diệp Khâm Như: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi!”
Tô Cánh cười khà, lại chọc hắn: “Vừa rồi ai còn chê tôi nôn nóng? Diệp tổng này, tôi thấy cậu còn nóng hơn tôi nhiều!”
Diệp Khâm Như: “Anh đã nói thế thì được rồi, để lát tôi mang giấy tờ pháp lí qua khách sạn anh luôn!”
Tô Cánh: “Mang giấy tờ pháp lí tới khách sạn? Cậu tính làm gì?”
Diệp Khâm Như: “Thì kí hợp đồng chứ sao!”
Tô Cánh cũng cạn lời: “Muộn thế này rồi cậu còn sợ tôi chạy đi đâu nữa!?”
Phó Diên Thăng cười nói: “Diệp tổng, cứ thong thả. Hôm nay mọi người đều uống kha khá rồi, mà vội gì đâu, để Tô tổng về nghỉ ngơi đã, sáng mai chính thức gặp mặt đàm phán sau cũng được.”
Nghe hắn nói vậy, Diệp Khâm Như đành thôi, gọi xe đưa Tô Cánh về khách sạn rồi mỗi người ra về riêng biệt.
Phó Diên Thăng còn đưa Thích Tự về nhà. Bình thường chẳng bao giờ uống rượu trắng mà tối nay Thích Tự cũng uống không ít, ngồi xe một lúc đã choang choáng. Nhớ lại lúc Phó Diên Thăng trao đổi với Tô Cánh về những công nghệ kia, hắn ngày càng tò mò về giới hạn tri thức của người này, chậm rãi nhắm mắt rồi cất lời hỏi: “Thầy Phó, anh hiểu được những gì Tô Cánh nói thật à?”
Phó Diên Thăng: “Tôi chưa từng nghiên cứu chuyên sâu về trí tuệ nhân tạo hay học máy, nhưng những thứ mà Tô Cánh nói tới có dựa trên một vài nguyên lí mô hình hóa tương tự trong toán học, cho nên mới hiểu được đôi chút. Có điều anh ta sẵn sàng chia sẻ những nội dung trọng tâm nhất như vậy, chứng tỏ là cũng thành tâm nghĩ đến chuyện nhờ cậy cậu rồi.”
(*AI/artificial intelligence; ML/machine learning)
Thích Tự vẫn nhắm mắt, khẽ nói: “Anh lại vờ vịt, Diệp tổng quản lí nguyên bộ phận Công nghệ, bình thường nhất định cũng phải họp bàn với không ít nhân viên kĩ thuật, thế mà tôi thấy lúc nãy anh ấy còn mơ mơ hồ hồ.”
Phó Diên Thăng quay sang nhìn hắn: “Trong lòng cậu tôi đỉnh thế cơ à?”
Thích Tự nắm chặt lấy tay Phó Diên Thăng, mười ngón đan nhau để bên người, thấp giọng nói: “Cảm giác anh còn giấu tôi nhiều chuyện lắm...”
Phó Diên Thăng: “...”
Qua một lát, Thích Tự lại nói: “À, sáng mai các anh cứ gặp Tô tổng để bàn về chính sách đãi ngộ nhé, tôi có việc khác nên không tới được.”
Phó Diên Thăng hỏi: “Việc gì vậy?”
Thích Tự: “Trưa mai có hẹn ăn trưa với Đường Vĩ Diệp.”
Phó Diên Thăng cau mày: “Hẹn gặp cậu ta làm gì?”
Thích Tự: “Hỏi xem tình huống của Tư Hàng thế nào rồi.”
Cảm nhận nắm tay của đối phương hơi siết lại, Thích Tự không khỏi mở mắt liếc sang, đã thấy Phó Diên Thăng mím môi, nhìn rõ là không vui. Thích Tự lại nhắm mắt bật cười, thong thả nói: “Ăn trưa thôi mà, làm gì ghen dữ? Sau này anh đi, ngày nào tôi cũng đi xã giao với không nam thì nữ, rồi anh định làm sao?”
Đến biệt thự, Phó Diên Thăng đưa Thích Tự đến tận cửa nhà rồi mới về.
Vì đã hơi say, Thích Tự về phòng xong cũng rửa mặt đi ngủ luôn. Hôm sau, hắn mới gọi điện cho Tô Cánh, báo rằng hôm nay mình có việc bận, nếu đối phương có yêu cầu gì về đãi ngộ thì cứ việc bàn với Diệp Khâm Như—đây thực chất là một trong các chiến lược đàm phán, mặc dù chắc chắn Tư Nguyên sẽ không bạc đãi Tô Cánh, nhưng Thích Nguyên Thành đề nghị rằng Thích Tự không nên ra mặt trong lúc bàn bạc về vấn đề này—Tô Cánh nói vài câu khách khí rồi cả hai cũng cúp máy.
Thích Nguyên Thành gặp hắn trên bàn ăn sáng, nghe báo cáo sơ lược về kết quả đàm phán với Tô Cánh tối qua thì tỏ ra rất hài lòng.
Nhớ đến những gì Tô Cánh tiết lộ về Hồng Trang, còn nhắc đến chuyện Lâm Hoán từng nói Hứa Kính là bạn tốt của mình, không hiểu sao Thích Tự lại thấy lo lo, bèn hỏi Thích Nguyên Thành: “Ba, lúc nghỉ việc anh Kính có phải kí thỏa thuận hạn chế cạnh tranh không?”
(*thỏa thuận hạn chế cạnh tranh: đại khái là người lao động phải cam kết sẽ không sử dụng thông tin mật có được trong thời gian làm việc cho các hoạt động cạnh tranh lại công ti cũ, bất kể là bán cho hay trực tiếp tham gia vào một tổ chức đối thủ)
Thích Nguyên Thành: “Tất nhiên rồi.”
Thích Tự vừa thở phào một hơi, đã lại thấy Thích Nguyên Thành nói tiếp: “Nhưng vì không phải người làm kĩ thuật, nên sẽ không bị khống chế mấy bởi thỏa thuận này. Chẳng hạn như cậu ta vẫn có thể dùng đến những kết nối tích lũy được khi làm ở Sơn Vũ, mà dùng để làm chuyện có lợi hay có hại cho chúng ta thì còn phải xem lương tâm nó thế nào.”
Thích Tự nghe vậy mà căng thẳng không thôi, lơ đãng quơ được vài miếng cơm rồi cũng buông đũa.
Gần trưa, Thích Tự xác nhận thời gian và địa điểm gặp mặt với Đường Vĩ Diệp xong, gần ra đến cửa thì thấy Tô Cánh nhắn cho mình một tin: “Phó Diên Thăng bên cậu, rốt cục là có lai lịch thế nào đấy?”
Thích Tự sửng sốt, trả lời lại luôn: “Anh ấy làm sao?”
****
<Epilogue>
Thích Tự: “Cảm giác anh vẫn còn giấu tôi nhiều chuyện lắm...”
Phó Diên Thăng: “Biết sao giờ, làm điệp vụ thì phải kín đáo thôi.”
Thích Tự: “Hừ, sớm muộn gì cũng phải vắt kiệt anh mới được.”
Phó Diên Thăng: “...”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Coi bình luận trên TG đều đang tự hỏi người có bg về toán đều ưu tú và đầy mị lực như Thầy vầy sao mà tôi chỉ biết nhìn vào gương cười cay đắng ( “_ゝ”)