Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 32: Chương 32: Không chút sơ hở






Muốn thăm dò, thì đầu tiên phải biết chính xác "làm nũng" mà đối phương nói đến là gì mới được.

Hẳn là không phải "nũng nịu" thông thường rồi.

Nhắc đến, Thích Tự chợt nhớ ra đây chính là chuyên môn của em trai mình...

Tên nhóc kia rất giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt khiến người ta vui vẻ, ngày bé làm nũng với người lớn thì không nói làm gì, đằng này lớn lên rồi mà cũng không biết đường bớt bớt lại.

Tỉ như năm trước, không hiểu sao đột nhiên Thích Phong lại nhờ hắn ghi âm một đoạn nhạc violin, còn đúng lúc đang ngập mặt trong bài vở, Thích Phong biết thế bèn bắn một loạt lời nịnh nọt hắn trên Wechat, nào "Anh thương em đi" "Anh trai nam thần của em ơi" "Anh nhất định phải giúp em đó" cùng một đống sticker cuteo... đại khái là để đạt được mục đích thì sẵn sàng thả hết liêm sỉ trôi sông.

Rồi thì hồi tháng 4 năm ngoái về nhà một tuần, tận mắt theo dõi nhật kí yêu đương của Thích Phong và Lăng Khả, hắn phát hiện ra một ngày thằng nhóc kia gọi tên Lăng Khả đến cả trăm lần, khát gọi Lăng Khả, đói gọi Lăng Khả, đi vệ sinh cũng phải báo cho Lăng Khả, lại còn phải đổi sang tông giọng đặc biệt rồi mới gọi, thiếu điều muốn bắc loa thông báo cho cả thế giới là mình có bạn trai...

Nhưng cái trò làm nũng này, có chết Thích Tự cũng không làm được.

Bởi vậy nên lần nào Phó Diên Thăng nói hắn làm nũng, hắn đều rất tức giận, cảm giác một thân nam tính của mình vừa bị dội cho một trận sỉ nhục không hề nhẹ.

...Đã vậy, thì rốt cục "làm nũng" mà Phó Diên Thăng nói đến là gì?

*

Sáng hôm sau tới đón hắn đi làm, Trình Lệ Quân báo cáo rằng có năm người ứng tuyển đã xác nhận 10h sáng nay sẽ tới phỏng vấn, chỉ chờ hắn đến công ti là có thể bắt đầu thảo luận câu hỏi phỏng vấn.

"Là năm người nào?" Thích Tự hỏi.

Nghe Trình Lệ Quân liệt kê xong, Thích Tự nhớ mang máng có người tên Mã Trì là cử nhân khoa Toán, thạc sĩ khoa Tài chính.

Tối qua nghe Phó Diên Thăng nói xong, hắn không khỏi để ý hơn tới những người chuyên về Toán.

10h, Trình Lệ Quân đưa Thích Tự đến một phòng họp nhỏ trong công ti, người đầu tiên hắn điểm tên chính là Mã Trì.

Hắn vốn rất mong chờ vào sự thể hiện của đối phương, chỉ không ngờ là Mã Trì này ngoài việc đọc thuộc lại cái CV của mình thì cũng chẳng nói được gì khác.

Thích Tự mới hỏi thêm mấy câu mà mặt mũi người kia đã đỏ bừng, khiến hắn cảm giác như thể mình đang ép gái nhà lành làm kĩ nữ chứ không phải đi phỏng vấn nữa.

Thích Tự rất thất vọng, điểm thêm hai cái tên nữa thì có tốt hơn Mã Trì thật, nhưng cũng chưa quá lòng.

"Người tiếp theo đi." Thích Tự vuốt vuốt cánh mũi, rút ra hai hồ sơ còn lại.

Một thanh niên cao chừng 1m75 đi vào, Thích Tự nhìn tên trong CV—Ngô Song, hình như chính là người hắn chọn lại từ danh sách bị Trình Lệ Quân loại đi.

"Xin chào, tôi là Ngô Song." Thanh niên kia vừa ngồi xuống là tự giới thiệu luôn, "Năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp khoa Kinh Tế của đại học T, chuyên ngành phụ là Toán học..."

Thích Tự sững sờ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đối phương—dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt bình thường nhưng thái độ rất tốt, không căng thẳng thái quá hay kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào hắn như những người trước.

"Chuyên ngành phụ của anh là Toán học?" Thích Tự tò mò về điểm này hơn cả, bởi vì CV của đối phương không hề nhắc đến.

"Vâng, thật ra tôi học song song hai chuyên ngành Kinh tế và Toán học." Ngô Song cười ngại, "Có điều hình như bằng Toán cũng không ích gì cho công việc trợ lí giám đốc? Cho nên tôi mới chỉ ghi có một bằng Kinh tế trong phần Học vị."

Thích Tự bắt đầu có hứng thú, quét qua hồ sơ của đối phương một lần nữa rồi hỏi: "Sau khi tốt nghiệp anh đã đi làm một năm? Cụ thể là công việc gì vậy?"

Ngô Song: "Tôi làm marketing cho một công ti niêm yết, cũng ở vị trí trợ lí quản lí, nhưng vừa nghỉ việc tuần trước rồi."

Thích Tự: "Lí do nghỉ là vì?"

Ngô Song: "Cảm giác nội dung công việc bị lặp lại, không có gì kích thích."

Thích Tự: "Ồ? Vậy anh nghĩ phải thế nào mới kích thích?"

Ngô Song: "Tôi thích tiếp xúc với nhiều người, nhiều công việc khác nhau, vậy mới tích lũy được kinh nghiệm và vốn sống."

Rất hứng thú với cả hai mục tiêu này của đối phương, Thích Tự hỏi tiếp: "Nhưng thời hạn làm việc với tôi chỉ có hai tháng, trình độ của anh cũng không đủ tiêu chí, vì sao vẫn quyết định gửi CV?"

Ngô Song nói: "Trước đây tôi chưa từng làm trong lĩnh vực thời trang, căn bản cũng tò mò, hơn nữa thời hạn ghi trong thông báo tuyển dụng chỉ có hai tháng, tôi đoán là yêu cầu về trình độ sẽ không quá khắc nghiệt nên cứ nộp thôi, coi như thử vận may của mình, nếu được nhận thì sẽ có hai tháng trải nghiệm đầy mới mẻ, cũng tốt."

Thích Tự thầm cảm thán, Ngô Song này cứ như xuất hiện chỉ để thỏa mãn tiêu chí của hắn vậy.

Ngay từ đầu đã bị Trình Lệ Quân loại đi khỏi danh sách mời phỏng vấn, cho nên chắc chắn Ngô Song không phải người được nội bộ MeiWei sắp đặt, công việc trước cũng không liên quan gì đến thời trang, khả năng là gián điệp do đối thủ phái đến là rất thấp. Chỉ riêng hai điểm này đã khiến Thích Tự không còn gì hoài nghi về lai lịch của đối phương nữa.

Thích Tự giương mắt nhìn Ngô Song, hỏi: "Anh có yêu cầu gì về tiền lương không?"

Ngô Song gãi gãi đầu: "Không thấp hơn lương trung bình của vị trí này là được."

Thích Tự nhướng mày, người này cũng không có vẻ gì là thiếu tiền, chẳng lẽ đúng là đến vì trải nghiệm thật?

"Nhưng tôi muốn hỏi một chút." Ngô Song nhìn Thích Tự, giơ một ngón tay chỉ chỉ giữa hai người, "Nếu có trúng tuyển, thì tôi sẽ làm việc cho cậu à?"

Thích Tự đặt hồ sơ xuống, cố gắng ra vẻ uy nghiêm hết sức có thể: "Đúng vậy, tôi vẫn còn đang học đại học, tuổi cũng nhỏ hơn anh, nếu anh không muốn làm việc cho tôi thì có thể nói thẳng."

"Không không không." Ngô Song khoát tay liên tục, chân thành nói, "Tôi không có ý đó, cậu là ông chủ, cậu là người quyết."

Bởi vì rất hài lòng với sự thể hiện vừa rồi, lúc phỏng vấn xong Thích Tự còn dặn Ngô Song ngồi chờ bên ngoài luôn, sau khi gặp người cuối cùng, xác định Ngô Song là người ưng ý nhất trong cả năm, thì liền gọi người kia vào lại.

"Anh đi làm luôn hôm nay được không?" Thích Tự hỏi.

Ngô Song ớ một tiếng, kinh ngạc nói: "Hôm nay?"

"Có hai tháng thôi mà, phải tranh thủ chứ." Thích Tự mở lời đùa, "Hay là hôm nay anh bận rồi?"

Ngô Song vội nói: "À không không, tôi đi làm được."

Thích Tự bảo Trình Lệ Quân dẫn Ngô Song đi kí hợp đồng rồi thông báo cho những người chưa xác nhận phỏng vấn cũng không cần đến nữa, cứ thế giải quyết xong vấn đề tuyển trợ lí.

*

Chiều trước khi tan làm, Phó Diên Thăng gửi cho Thích Tự một tin: "Gặp ở hàng ăn luôn nhé?"

Tự: "OK, ăn gì thế?"

F1S: "Ăn cậu."

Tự: "???"

Phó Diên Thăng chia sẻ cho hắn một địa chỉ, tên nhà hàng hiện lên là "Cá mú tươi ngon".

Thích Tự: "..."

Tức đến thiếu điều lại quăng một con [Tuzki lắc điên cuồng] nữa!

Tan làm, Thích Tự bảo Trình Lệ Quân gọi xe cho mình đến thẳng nhà hàng kia, đang còn trên đường thì Phó Diên Thăng đã nhắn cho hắn số bàn, báo đã đến nơi.

Thích Tự đến nơi mới biết nhà hàng này chuyên về "canh cá", cũng giống ăn lẩu, cần phải tự thân vận động.

Vừa gặp, Phó Diên Thăng liền hỏi hắn: "Ăn bao giờ chưa?"

Thích Tự lắc đầu, sơn hào hải vị ở trong nước phong phú hơn nước ngoài bao nhiêu, đây quả thực là lần đầu tiên hắn biết đến món lẩu cá mú này.

Phó Diên Thăng: "Vậy tôi gọi món nhé?"

Thích Tự: "Được."

Đặc sản của quán là cá mú tươi, một cặp lồng mười hai khay, mỗi khay chỉ có một miếng cá tươi được thái rất gọn gẽ, thịt mỏng như cánh ve, trong trong bóng loáng.

Phó Diên Thăng gọi một lúc sáu lồng, xếp ngay ngắn trên xe đẩy inox nho nhỏ cạnh bàn, bên dưới còn có một khối đá lớn tỏa ra hơi lạnh để giữ cho cá được tươi, nhìn qua vô cùng hoành tráng.

"Gọi nhiều thế ăn hết không?" Thích Tự hỏi.

"Còn sợ cậu sẽ thấy thiếu ý chứ?" Phó Diên Thăng cười cười, gọi xong đồ ăn thì bắt đầu cởi khuy ở cổ tay, vén áo lên một chút, một lần nữa để lộ ra chiếc vòng hạt ngọc của mình.

Thích Tự tò mò: "Sao anh lại đeo vòng hạt ngọc?"

"Cái này á?" Phó Diên Thăng cũng liếc xuống cổ tay mình, "Gia truyền đấy, đeo lấy khước."

Thích Tự cười nói: "Gia truyền luôn?"

Phó Diên Thăng nhìn nhìn lửa, vươn tay chỉnh lại nồi: "Chứ không thì sao? Cậu thấy tôi đeo đẹp không?"

Thích Tự nhìn theo chuyển động cổ tay của Phó Diên Thăng: "Đẹp thật."

Phó Diên Thăng nhướng mắt: "Thích không?"

Thích Tự hơi sửng sốt, đang định hỏi ngược lại một câu "Tôi thích thì anh cho à?" thì đã thấy Phó Diên Thăng nhếch miệng cười, nói: "Nhưng mà tiếc là, cái này chỉ truyền cho con dâu nhà họ Phó thôi."

Thích Tự: "..."

Thế thì anh còn hỏi làm mẹ gì!?

Mở nắp xong, Phó Diên Thăng múc ra hai bát canh cá, một cho Thích Tự một cho mình, sau đó đưa hắn một cái muôi thủng, nói: "Để cá trong khay vào thìa, nhúng vào nồi ba đến năm giây là ok, không thì nhúng bằng đũa luôn cũng được."

Thích Tự nhúng hai miếng rồi vớt ra bát con cho nguội, thử một ngụm nước canh xong mà mắt sáng bừng lên.

Phó Diên Thăng đưa hắn một loạt gia vị: "Thử ăn không trước đi, thấy nhạt thì hẵng chấm thêm gia vị."

Thích Tự đẩy gia vị ra: "Tôi thích ăn nguyên vị như vậy."

Hắn chờ cá nguội bớt rồi mới thưởng thức, thịt cá tươi non vừa chạm lên đầu lưỡi, chưa cần nhai đã kích thích mọi vị giác... khiến hắn thỏa mãn đến híp cả mắt!

Suốt 20 phút sau đó, Thích Tự không hề nói thêm câu nào, chỉ chuyên tâm nhúng cá phơi cá ăn cá, cứ một vòng rồi lại một vòng...

Thoáng chốc, sáu cặp lồng đã bị hắn chén hai phần ba.

Phó Diên Thăng nhìn hắn cười cười: "Đủ ăn không?"

Thích Tự đã ngang ngang bụng, đặt đũa xuống rồi thận trọng nói: "Nghỉ tí đã."

Nãy giờ hắn chỉ lo ăn mà không để ý Phó Diên Thăng, nhìn số khay trống bên đối phương có khi còn chưa được một nửa của hắn.

Thấy người kia chỉ thong thả ngồi uống Trúc Diệp Thanh, Thích Tự hỏi: "Sao anh mới ăn được có tí vậy?"

Phó Diên Thăng cười nói: "Vội gì đâu."

Thích Tự nhìn đối phương, chợt thấy lòng ngứa ngáy, cảm giác người đàn ông này luôn luôn có thể thư thả điềm tĩnh như thế, ngay cả ăn cơm uống rượu cũng chẳng hề xô bồ vội vã chút nào.

Thật ra hắn rất muốn tâm sự với Phó Diên Thăng về chuyện ở công ti.

Tối qua nghe Đào Đào nói về chị Vương nào đó chuyên đứng ra trả tiền xong, Thích Tự đã tra xét danh sách nhân viên trong công ti một hồi, kết quả chẳng phát hiện được người nào tên Vương ở bộ phận tài chính, mà tất cả nhân viên họ Vương trong công ti thì đều là nam cả, chuyện này cứ thế đi vào đường cụt, không điều tra ra được gì nữa.

Đối với một công ti có giá trị lên đến hàng trăm triệu trên thị trường, thì mấy khoản chi tiêu cho công tác xã giao như thế không phải vấn đề gì to tát. Điều khiến Thích Tự cứ canh cánh trong lòng chính là chuyện này còn liên quan tới Khâu Như Tùng, con trai của Khâu Minh Dương, cũng là người có quan hệ mật thiết với COO bên Phi Á, đối thủ của MeiWei.

Nhưng tất cả những chuyện này đều là bí mật của công ti, có tin tưởng Phó Diên Thăng đến mấy thì Thích Tự cũng chẳng thể nói ra. Bởi thế không nhịn được mà nghĩ bụng, nếu Phó Diên Thăng có thể làm cho mình thì tốt biết mấy, có đối phương thì hắn cần gì phải tuyển trợ lí nữa? Chỉ cần một mình Thầy Phó là đảm bảo chuyện gì cũng ngon ơ!

Có điều, từ khi Thích Tự về nước đến giờ đã gặp Phó Diên Thăng hai lần, mà dường như người này chẳng hề để ý liệu hắn có mời anh ta hỗ trợ hay không, cũng chưa từng thể hiện ý muốn ở bên giúp đỡ hắn bao giờ.

Rõ ràng trước kia ở trên Wechat còn đùa nói muốn làm việc cho tỉ phú như ba hắn mà? Thái độ không dục không cầu như bây giờ là sao?

Lúc này, trong đầu Thích Tự bỗng lóe lên một ý nghĩ—tại sao hắn không hỏi thẳng? Chưa biết chừng Phó Diên Thăng lại trả lời thì sao?

Thích Tự ngập ngừng vài giây, sau đó thu hết can đảm nói: "Thầy Phó, có thể nói cho tôi biết anh có mục đích gì với tôi không?"

Phó Diên Thăng: "..."

Người kia dở khóc dở cười nhìn Thích Tự hỏi lại: "Mục đích gì?"

Thích Tự hỏi: "Nếu không có mục đích gì, thì tại sao anh tốt với tôi vậy?"

Phó Diên Thăng bật cười: "Tôi tốt với cậu lắm à?"

Khóe miệng Thích Tự trĩu xuống, tỏ vẻ không vui khi lại bị lừa tiếp: "Thầy, thầy nói chuyện với tôi cũng sắp một năm rồi, giải đáp cho tôi bao nhiêu vấn đề như thế mà chỉ lấy có 60,000NDT, ba tôi còn bảo thầy đang gần như giúp không tôi đấy, thế mà thầy vẫn nói mình không có mục đích gì?"

Phó Diên Thăng: "..."

Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng, hai tay đan nhau để trước mũi, nói đầy chân thành: "Nói cho tôi đi, tôi thật sự muốn biết lắm mà."

Phó Diên Thăng: "..."

Thích Tự chớp chớp mắt, trong lòng liên tục cầu nguyện làm ơn có tác dụng đi có tác dụng đi có tác dụng đi...

Phó Diên Thăng giơ tay đẩy gọng kính: "Ha ha."

Thích Tự: "..."

Ha cái đầu anh!!

Hắn đúng là, ẩm IC, mới cho là, làm nũng sẽ có tác dụng!

Đệt.

Người kia cười ngặt nghẽo một hồi rồi mới nói: "Chuyện này tôi đã trả lời ba cậu rồi mà nhỉ? Ông ấy không nói lại với cậu à?"

"Đừng bảo dạy tôi là để giúp xã hội sau này gì đấy nhé!?" Thích Tự đã bỏ tay xuống, trừng mắt nhìn Phó Diên Thăng, giọng điệu như thể vừa ăn phải thuốc nổ.

Phó Diên Thăng vẫn thản nhiên như không: "Đúng rồi."

Thích Tự hừ lạnh một tiếng: "Thật luôn?"

Phó Diên Thăng: "Thật."

Thích Tự nhíu mày: "Vậy hôm trước khuya như thế rồi mà anh còn tới đón tôi, hôm nay lại mời tôi ăn cơm, là vì cái gì? Chả lẽ cũng vì ích lợi cho xã hội?"

Phó Diên Thăng nhấp một ngụm rượu, trực tiếp bỏ qua vấn đề trước, nói: "Nếu lăn tăn thì bữa hôm nay cậu trả cũng được."

Thích Tự: "..."

Thích Tự bấy giờ mới ngộ ra, hỏi thẳng người này chính là vô nghĩa.

Hắn hít sâu một hơi, cố làm mình tỉnh táo lại, còn nói: "Ba tôi bảo, anh chỉ đang nhắm đến tôi của sau này, anh thấy sao?"

Phó Diên Thăng rũ mắt: "Tôi sẽ không ép cậu."

Thích Tự cười lạnh: "Nói như vậy, kể cả sau này khi tôi đã trở thành chủ tịch của Tư Nguyên, nếu có việc cần giúp thì anh cũng sẽ không tìm tới tôi?"

Phó Diên Thăng cười cười, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sẽ không, trừ phi là cậu cam tâm tình nguyện."

Thích Tự đúng là được mở mang tầm mắt...

Không chút sơ hở nào luôn!?

Thế gian này thật sự có người vô tư như vậy!?

Ánh mắt Thích Tự lóe lên, ngẫm nghĩ một hồi, giọng điệu cũng dịu lại: "Vậy còn... chuyện ba tôi muốn anh kèm cặp tôi thì sao, nếu tôi bỏ tiền mời anh, anh sẽ cân nhắc thật chứ?"

Phó Diên Thăng nhìn hắn, hỏi: "Cậu thật sự muốn tôi đồng hành?"

Thích Tự: "Ừm."

Phó Diên Thăng: "Nhưng tôi sợ là cậu không mời nổi đâu."

Thích Tự: "..."

Thích Tự: "Anh cứ đề xuất mức lương mình muốn đi, mời hay không thì cho tôi thời gian suy nghĩ rồi nói tiếp."

Phó Diên Thăng liếc hắn đầy ẩn ý: "Không phải vấn đề tiền bạc."

Thích Tự: "..."

Cho nên người này dông dài như vậy, cốt chỉ để nói không đồng ý!?

Thích Tự hờn ra mặt, đổ cả sáu khay cá vào nồi, không nói chuyện nữa.

Phó Diên Thăng nhìn hắn một hồi, dịu dàng hỏi: "Giận à?"

Thích Tự nghiến răng: "Anh nói xem!?"

Phó Diên Thăng khó xử nói: "Cậu đúng là không giữ được bình tĩnh mà."

Thích Tự dừng lại động tác trên tay: "Tôi thật sự không hiểu, có gì mà anh không thể nói thẳng ra?"

Phó Diên Thăng thở ra một hơi: "Thích Tự, tôi không phủ nhận việc mình có chút yêu cầu với cậu, nhưng trước khi cậu tự mình phát hiện ra, và đồng ý thỏa mãn tôi, tôi sẽ không nói, bởi tôi mà nói ra thì mọi thứ cũng biến thành miễn cưỡng."

Thích Tự: "Sao anh lại nói vậy?"

Phó Diên Thăng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Xem đi, cậu cũng đã nhìn ra là tôi đang cố ý giúp đỡ để được mang ơn rồi, nhưng một khi biết được cái tôi muốn là gì, rất có thể cậu sẽ lợi dụng nó để đạt được mục đích cá nhân, mà như vậy thì hoàn toàn khác với dự tính của tôi... bởi vì tôi nói rồi, tôi muốn cậu cam tâm tình nguyện cơ."

Thích Tự: "..."

****

<Epilogue>

Thích Tự *nhìn chằm chằm*: "Anh có ý đồ gì với tôi?"

Phó: "Tôi..."

Thích Tự *nũng nịu*: "Nói tôi nghe đi!"

Phó: "Tôi muốn làm cậu... làm cậu dần dần cam tâm tình nguyện đối tốt với tôi."

Thích Tự *sờ cằm*: "Người này đúng là không chút sơ hở!"

Phó: May mà lão phu phản ứng nhanh, không là chết với liên hoàn bán manh của vợ rồi... Nhưng mà phải công nhận, lão bà làm nũng đáng yêu thật! Tí thì đổ máu rồi!

-

vtrans by xiandzg

T/N: Bữa Hi có đăng mấy cái dàn dựng bố cục lên Weibo, trong đấy có câu này hay quá nên muốn bê về đây chia sẻ với mọi người—



"Tôi sẵn lòng phơi bày mọi chân tướng của thế giới này cho em thấy." (chính là cái câu nằm bơ vơ giữa thế giới mờ toè xung quanh trong ảnh)

Nhân tiện thì có thể thấy là hiện tại chúng ta vẫn đang ở phần rất rất đầu thôi:))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.