Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 33: Chương 33: Mang theo bạn trai




Lúc người đàn ông này nói "Tôi muốn cậu cam tâm tình nguyện", trái tim Thích Tự lại hơi nảy lên, một lần nữa cảm giác như toàn thân muốn bốc cháy từ trong ra ngoài.

Không chỉ vậy, đúng là vừa rồi hắn có ý định lừa đối phương nói ra nhu cầu để tính toán một chút, vậy mà chưa được mấy giây sau, ý đồ này đã bị Phó Diên Thăng nói trắng cả ra.

Cảm giác bị đối phương hoàn toàn nhìn thấu như vậy khiến nội tâm Thích Tự hỗn loạn vì khâm phục, kinh sợ, bức bách, hưng phấn và một loạt những cảm xúc khó tả khác mà chính hắn cũng không thể lí giải.

Hơn nữa vừa rồi trong lúc nói, ánh mắt của Phó Diên Thăng vẫn luôn chỉ nhìn thẳng vào hắn, khiến thoáng chốc, Thích Tự lại bắt đầu hoài nghi thứ mà đối phương muốn lẽ nào chính là... mình.

Không sai, chỉ là bản thân hắn.

Người này đã sớm cao tay bày ra thiên la địa võng vây lấy hắn, nhìn hắn mờ mịt mắc bẫy, còn muốn hắn tình nguyện dâng mình để đổi lấy chân tướng.

...

Thích Tự bỗng nhiên rùng mình, kinh hoảng nhận ra những gì mình đang liên tưởng.

Lí trí một lần nữa chiếm thế thượng phong, bắt đầu kiểm điểm bản thân vì suy nghĩ viển vông này—

Thích Tự ơi là Thích Tự, chưa gì mà mày đã quên lần câu dẫn thất bại ê chề đêm hôm trước rồi sao?

Mày quên thầy Phó là người chính trực thế nào à?

Một người đàn ông nói ra những lời như "dạy cậu vì lợi ích xã hội sau này" với "sẽ không ép cậu" mà lại suốt ngày nhắm đến mày chắc?

Rõ ràng chỉ vì năm ngoái mày có một nụ hôn với người ta nên lúc nào cũng nghĩ xấu nghĩ xa nghĩ xằng nghĩ bậy!

...

Thích Tự cố gắng gạt đi những tạp niệm không đứng đắn kia, tỉnh táo ngẫm lại về điều mà đối phương cần.

Phó Diên Thăng vừa nói tiền bạc không phải vấn đề, cho nên có thể loại đi vật chất?

Thích Tự hỏi: "Nếu như mãi mà tôi vẫn không phát hiện ra thì sao?"

Phó Diên Thăng: "Thì quên đi."

Thích Tự: "Quên, quên đi?"

Phó Diên Thăng ừ một tiếng rồi nói: "Tôi cũng nói với ba cậu rồi, trước đây kí hợp đồng với cậu là vì hưng trí nhất thời thôi, cũng không ngờ nhóc lại mua tôi đến cả năm, còn quấn tôi đến vậy..."

Thích Tự: "...???"

Phó Diên Thăng cười nhẹ: "Nhưng quen được nhau đã là có duyên rồi, tôi không có quá nhiều yêu cầu hay đòi hỏi đối với cậu, hợp đồng của chúng ta cũng sắp đến hạn, nếu thấy không phù hợp để tiếp tục nữa, thì sau này làm bạn bè bình thường cũng tốt mà, phải không?"

Thích Tự hơi giật mình, hắn suýt nữa thì quên, hợp đồng trò chuyện với Phó Diên Thăng kí hồi giữa tháng 8 năm ngoái, chỉ còn một tháng nữa là hết hiệu lực rồi.

Đến lúc ấy, Phó Diên Thăng sẽ không giải đáp những thắc mắc của hắn mọi lúc mọi nơi nữa sao?

"Đến hạn thì không thể kí lại nữa à?" Thích Tự nhíu mày.

Phó Diên Thăng liếc hắn: "Cậu thật sự cho là tôi rảnh để chạy theo làm gia sư giá rẻ cho đại thiếu gia cậu suốt ngày đấy hả?"

Thích Tự: "..."

Thích Tự mơ hồ cảm thấy, Phó Diên Thăng chính là đang áp dụng chiêu trò marketing kinh điển mang tên "bẫy dùng thử" với mình—chào hàng với mức giá rẻ như cho không trong giai đoạn dùng thử, đến khi khách hàng ưng rồi, dùng quen rồi thì bắt đầu chính thức thu phí.

Vì đã trở nên gắn kết với sản phẩm, rất nhiều khách hàng sẵn lòng bỏ tiền để được sử dụng tiếp, có điều cái giá phải trả lúc này không chỉ bù lại cho thời gian dùng thử miễn phí, mà còn vượt qua cả giá trị họ đánh giá về một sản phẩm tương tự trước đấy.

...

Nhưng chí ít những sản phẩm kia còn có giá cả cụ thể, còn người đàn ông trước mắt hắn lúc này, không những không nói hắn phải làm cái chuyện vĩ đại gì thì mới có thể dùng tiếp dịch vụ của đối phương, mà thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến việc hắn có muốn dùng tiếp hay không!?

Rốt cục là cái kiểu gì vậy?

"Thôi, đừng có xoắn xuýt nữa." Phó Diên Thăng thấy Thích Tự không ngừng nhìn mình dò xét, ho nhẹ một tiếng rồi chủ động lấy muôi vớt cá trong nồi ra, thả vào bát đối phương, "Có ăn nữa không? Để thêm là nát bấy ra đấy."

Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng chằm chằm, vẫn ráng dò hỏi: "Không thể gợi ý một chút à?"

Phó Diên Thăng tí thì phụt cười thành tiếng: "Không thể."

Thích Tự rũ mắt, rầu rĩ chọc chọc thịt cá trong bát.

Hầy, càng không có được lại càng muốn...

Phó Diên Thăng nhìn bộ dạng tức tối vì không đúng ý mình của hắn mà buồn cười, lại hắng giọng một chút rồi cổ vũ: "Cậu suốt ngày bảo mình không ngốc mà? Còn nửa tháng nữa, tôi nghĩ là với đầu óc của cậu thì sẽ phát hiện ra thôi."

Một tháng, đủ sao?

Không phải vật chất? Tình cảm? Tinh thần?

Mà khoan, Thích Tự như nghĩ ra gì đó.

Chuyến về nước lần này của hắn, chính là do Phó Diên Thăng chủ động đề nghị ba cho hắn rèn luyện, nếu vậy có phải đối phương muốn nhân cơ hội này khảo sát năng lực của hắn không?

Phải rồi, người làm thầy mà, ai chẳng mong học trò giỏi giang tiến bộ vượt cả mình, cho nên năng lực của hắn chính là thước đo thể hiện chính xác nhất trình độ giảng dạy của đối phương...

Cộng thêm những lời mà Phó Diên Thăng đã nói với ba, Thích Tự lại càng thấy suy đoán này hợp lí hơn!

Nét mặt Thích Tự một lần nữa sáng bừng, mắt cũng ánh lên một vẻ "tuyệt không chịu thua": "Được rồi, anh cứ chờ đi."

Phó Diên Thăng: "..."

*

Những ngày tiếp đó, Thích Tự như trở nên phát cuồng vì công việc, dẫn theo trợ lí Ngô Song và vệ sĩ Vương Mãnh đi đến từng bộ phận của MeiWei.

Hắn đích thân đi khảo sát toàn bộ quá trình vận hành của công ti từ khâu may mặc, gia công, kiểm tra chất lượng, xuất xưởng, logistics, trữ kho, tiêu thụ,... cho đến đối chiếu số liệu, hòng tìm ra được vấn đề gì đó.

Đương nhiên, để tận dụng triệt để một tháng dịch vụ còn lại với Phó Diên Thăng, cũng như tìm hiểu thêm về nhu cầu của người này, Thích Tự còn thường xuyên gọi điện cho đối phương, trưng cầu ý kiến về đủ mọi vấn đề mình gặp phải trong công việc sau khi đã bỏ đi những thông tin mật quan trọng.

Đảo mắt mà nửa tháng đã trôi qua.

Hôm đó trước khi tan làm, Thích Tự nhận được điện thoại của Mạnh Văn HUy.

"Thích Tự, gần đây cậu bận lắm à? Gần nửa tháng không thấy mặt mũi đâu rồi!" Đầu bên kia truyền đến tiếng Mạnh Văn Huy lớn giọng, cùng một loạt nhạc nhẽo ồn ào.

Thích Tự sửng sốt: "Cậu đang ở cùng hội Tư Hàng đấy à?"

Mạnh Văn Huy: "Chuẩn rồi! Ngày nào cũng tụ tập luôn, phải nói là, người anh em này của cậu nghĩa khí quá trời!"

Thích Tự cười nói: "Cậu chơi vui là tốt rồi, gọi cho tôi có việc gì vậy?"

Mạnh Văn Huy: "Tối nay rảnh không? Hội Tư Hàng muốn mời cậu qua chơi đấy!"

Thích Tự hỏi lại: "Bọn họ muốn gọi tôi nên cậu gọi hộ? Cậu bị bọn họ mua chuộc rồi đấy à?"

"Đâu ra!" Mạnh Văn Huy vội vàng phủ nhận, sau đó không biết đi ra chỗ nào mà yên tĩnh hẳn, thấp giọng nói, "Hội Tư Hàng quen toàn thứ dữ thôi, hôm trước bọn họ còn giúp tôi kiếm được một món tiền lớn luôn á!"

Thích Tự giật mình: "Thứ dữ nào?"

"Toàn là bạn bè của cậu ta thôi, tôi cũng không rõ lắm, nhưng bọn họ có tin tức ngầm, kiếm tiền qua đầu tư cổ phiếu nhanh lắm, mới đầu tôi cũng không để ý đâu, lúc được hỏi có tham gia hay không thì tôi nể tình bỏ ra 20,000 thôi, thế mà chỉ năm ngày sau bọn họ đã đưa lại cho tôi tận 50,000!" Giọng điệu Mạnh Văn Huy không hề che giấu vẻ hưng phấn, "Vãi thật chứ, cờ bạc cũng chẳng dễ ăn được như thế! Mấy người này đúng là trâu bò, ngày nào cũng chơi bời mà vẫn ra tiền được!"

Thích Tự nhíu mày: "Cậu không bị lừa đấy chứ?"

Mạnh Văn Huy: "Bị lừa? Đùa gì vậy, bọn họ là do cậu giới thiệu cho tôi mà? Tư Hàng còn bảo là nể cậu nên mới cho tôi tham gia cùng đấy, nếu không phải vì ngày nào cậu cũng bận bịu gi gỉ gì gi thì cậu ta cũng muốn rủ cậu đóng góp cổ phần lắm!"

Đang nói, đầu bên kia bỗng truyền đến tiếng Tư Hàng: "Mạnh Văn Huy, sao anh lại nghe điện ở đây? Ai đấy?... Thích Tự à?"

Giây lát sau, người cầm máy đã chuyển thành Tư Hàng: "Thích Tự! Em nhắn trên Wechat mà chả thấy anh trả lời gì thế!? Anh không đến tụ tập với em nữa à!?"

Thích Tự bấy giờ mới nhớ ra, hình như mấy hôm trước có nhận được tin nhắn của đối phương thật.

"Đi làm bận quá nên chưa kịp trả lời cậu thôi mà." Thích Tự có chút tò mò về chuyện mà Mạnh Văn Huy nói đến, chưa kể lúc trước cũng đã hứa với Tư Hàng nếu rảnh thì sẽ đến rồi, từ chối hoài thì cũng không hay, vì vậy nhân thể nói, "Tối nay anh đến chỗ các cậu nhé?"

Tư Hàng lập tức vui vẻ: "Đến đi đến đi, vẫn chỗ cũ, nay giới thiệu anh với bạn mới!"

Vừa cúp điện thoại xong, Thích Tự cũng nhận được tin nhắn của Phó Diên Thăng trên Wechat.

F1S: "Tối đi ăn không?"

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

Tự: "Vừa bị con trai út nhà họ Tư hẹn rồi."

Nói thật, Thích Tự còn muốn đi ăn với Phó Diên Thăng hơn, từ bữa đi ăn lẩu cá mú đến giờ, hơn mười ngày rồi bọn họ cũng chưa gặp lại.

F1S: "Lại số 88 đường Hoài Kim à?"

Thích Tự ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ ra một ý, bèn nhắn cho đối phương: "Anh chờ chút."

Thích Tự gọi lại cho Tư Hàng, trực tiếp hỏi: "Anh đưa bạn tới cùng được không?"

"Lại muốn đem bạn?" Tư Hàng cố ý chọc hắn, "Được chứ anh, nhưng mà em nói này, đem là phải đem bạn gái đến ấy! Anh còn nhớ Đường Vĩ Diệp không? Từ hôm gặp anh xong, anh ta cứ như phát rồ ấy, ngày nào cũng đòi em rủ anh đến, nghe mà phát phiền... Mà anh cho anh ta vào danh sách hạn chế trên Wechat đấy à? Cái ảnh cơm hộp mà anh đăng lên Moments ấy, em nhìn thấy mà anh ta lại bảo anh ta không thấy!"

Thích Tự: "..."

Quả thật là sau khi bị Đường Vĩ Diệp spam cho cả hai chục cái tin quấy rối ngay kế hôm gặp mặt, Thích Tự đã không chịu được nữa mà thẳng tay mute đối phương, đồng thời cho hắn ta vào luôn danh sách những người không thể nhìn thấy Moments của mình...

Chưa block luôn tên thần kinh đấy là nhân từ lắm rồi.

Thích Tự không giải thích mà nói thẳng: "Người bạn anh muốn đưa đến không phải là nữ."

Tư Hàng: "Đệt! Thì bạn trai cũng được! Anh mang bừa một người đến cho Đường Vĩ Diệp từ bỏ hi vọng đi giùm em cái!"

Thích Tự: "..."

Cúp điện thoại xong, Thích Tự vẫn do dự về chuyện hỏi Phó Diên Thăng, đám bạn của Tư Hàng loạn như thế, ai biết người chính trực như đối phương có chịu nổi hay không.

Kết quả hắn còn chưa mở lời, thì người kia đã đoán được.

F1S: "Cậu muốn đưa tôi đi cùng?"

Tự: "Ừm, anh OK không?"

F1S: "Theo như tôi biết thì mấy cuộc tụ tập riêng này rất hay để ý đến quan hệ của người được mời và người được mời gián tiếp, tôi đi cùng cậu đến đấy với quan hệ gì mới được?"

Thích Tự mắt tròn mắt dẹt, sao tình hình nào Phó Diên Thăng cũng nắm được rõ vậy?

Mà nghĩ cũng phải, người này ngày nào chả đi xã giao, tiếp xúc với đủ loại người có vị thế trong xã hội thì làm gì mà chẳng hiểu?

Nhưng mà nói đến quan hệ gì...

Thích Tự nhớ lại thái độ si mê của Đường Vĩ Diệp hôm đó mà đau đầu.

Hay là nhờ Phó Diên Thăng giả làm... bạn trai mình?

Không không không!

Ý nghĩ này vừa trồi lên, Thích Tự đã muốn giội cho mình một thùng nước đá.

—Mới năm ngoái bọn họ vừa có một cái hôn đầy ám muội, hắn không thể phá giới thêm bất kì lần nào nữa!

Thích Tự nhớ ra thư kí Từ Nhất Chu của Tư Hàng, lại nghĩ tới quan hệ giữa Từ Nhất Chu và Phó Diên Thăng, bèn nói: "Hay bảo anh là thư kí của tôi?"

F1S: "Cậu không biết là thư kí mà theo đến những nơi như thế thì chỉ được ngồi chờ trong xó thôi à?"

Tự: "Xin lỗi, tôi không biết..."

Chẳng trách lần trước Từ Nhất Chu lại ngồi xa bọn họ như vậy...

Tự: "Thế hay là bạn tốt?"

F1S: "Được, tôi đến đón cậu?"

Thích Tự hơi sửng sốt, từ chỗ cả hai đến số 88 đường Hoài Kim đều không xa lắm, hắn còn tưởng Phó Diên Thăng sẽ hẹn gặp ở cửa hàng tiện lợi hôm trước luôn chứ.

Tự: "OK."

F1S: "Khoảng 40 phút nữa tôi tới, cậu cứ chuẩn bị đi, bao giờ đến tôi gọi."

Phó Diên Thăng tính toán giờ giấc đến không thể chuẩn hơn.

Đúng 37 phút sau, Thích Tự nhận được điện thoại của đối phương. Phó Diên Thăng nói: "Còn 3 phút nữa là đến công ti cậu, cậu xuống đi dần là vừa."

Thích Tự xuống tầng, đang băn khoăn không biết Phó Diên Thăng đặt xe hay gọi taxi đến thì trông thấy một chiếc Lamborghini màu lam đỗ đánh xịch trước mặt mình.

Cửa sổ hạ xuống, để lộ ra một người quen thuộc bên ghế lái.

Thích Tự: "...???"

Thích Tự ngồi vào vị trí phó lại, ngạc nhiên hỏi: "Đây là xe của anh à?"

Phó Diên Thăng cũng nhìn hắn, nhíu mày nói: "Mặt cậu sao vậy? Dị ứng à?"

"Cháy nắng." Thích Tự nghe xong, chạm lên một chỗ da bị bỏng mà nhe răng rít nhẹ một tiếng, "Chắc sắp bong da ấy."

Hai anh em họ Thích đều thừa hưởng ngoại hình của Khương Oánh, từ nhỏ da đã trắng, trưởng thành xong da của Thích Tự vẫn là một màu trắng ngọc ngà, phơi thế nào cũng không đen, nhưng nếu phơi quá đà thì sẽ bị bong tróc vì cháy nắng.

Mấy hôm nay, ngày nào Thích Tự cũng đến nhà máy, nhà kho và các cửa hàng phân phối để xem xét tình trạng vận hành của công ti mà lại không bôi kem chống nắng. Da cứ thế bị nắng hè chói chang thiêu cho ửng đỏ, chạm vào hay dính nước đều rát, chờ khoảng hai mươi ngày nữa lột da là ok, chỉ có điều thời gian này sẽ không được dễ chịu cho lắm.

Phó Diên Thăng chưa từng gặp người nào có thể chất như vậy, nghe Thích Tự giải thích xong cau mày: "Ngô Song không che ô cho cậu à?"

Thích Tự đã nhắc về Ngô Song với Phó Diên Thăng qua điện thoại, cũng từng khen người này không ít.

Mặc dù mới làm cùng có mười ngày, nhưng năng lực của đối phương đúng là miễn chê, Thích Tự giao gì Ngô Song cũng làm tốt, không chỉ những việc liên quan đến học vấn, mà việc vặt bình thường cũng chịu khó không kém.

Do biểu hiện của đối phương rất tốt, Thích Tự cũng nói thẳng với Ngô Song về thân phận và mục đích mình đến MeiWei. Mới đầu người kia còn ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã quyết định về với chiến tuyến của Thích Tự, đối phó lại những người trong ngoài công ti.

Có điều Thích Tự cũng không chắc là mình đã nói với Phó Diên Thăng tên của Ngô Song bao giờ, lúc này nghe đối phương gọi người kia tự nhiên như vậy mà không khỏi sửng sốt.

"Ngô Song giúp tôi đi chụp ảnh hiện trường mà." Thích Tự giải thích một câu, mày lại hơi nhíu nhíu, nhưng không phải do vết cháy nắng, mà là vì quá trình điều tra không thu hoạch được gì.

Ngoại trừ vụ việc mời sao mạng đến tiếp khách hồi đầu tháng, thì dường như mọi vận hành của MeiWei đều đúng với quy định, không sai phạm ở điểm nào.

"Mua thuốc mỡ trị bỏng về xoa có đỡ không?" Người kia nhíu mày nhìn hắn chằm chằm.

"Không biết, chưa thử nữa..." Thích Tự thấy vậy, còn tưởng là bộ dạng này của mình dị đến nỗi không thể gặp người. Hắn lật gương ở tấm che nắng ra, thấy cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều là hơi hồng hồng, nhìn như ngà ngà say.

"Không sao đâu, mấy này không đáng lo, vài hôm là đỡ thôi." Thích Tự hất lại tấm che lên, hỏi, "Anh vẫn chưa trả lời tôi đâu, nay có gì đặc biệt mà lại lái xe thế, xe anh à?"

"Không." Phó Diên Thăng nhấn chân ga, chiếc xe thể thao bắt đầu phát ra tiếng động cơ trầm thấp, ồ ồ như hổ gầm, nghe đã thấy sành điệu, "Tôi có mua xe này thì cũng chỉ để trong gara hít bụi, một năm chẳng đi được mấy lần, hiệu suất quá thấp."

Thích Tự bật cười: "Thế anh lấy đâu ra? Đi mượn à?"

Đến khi xe ra đường phẳng rồi, Phó Diên Thăng mới ừ một tiếng, nói: "Đâu thể khiến cậu mất mặt được?"

Thích Tự: "Hả?"

Phó Diên Thăng cười cười giải thích: "Ở xã hội này, gặp những người khác nhau thì bộ dạng cũng phải khác nhau. Cậu nói chúng ta đang đến chỗ thiếu gia nhà họ Tư mà, nếu tôi không ra vẻ có tiền như bọn họ, xa hoa như bọn họ, bị coi thường thì chẳng phải sẽ khiến cậu khó xử à?"

Miệng nói "ra vẻ", nhưng giọng điệu của đối phương lại thản nhiên như thể đã quá quen với những tình huống như vậy.

Thích Tự chợt nhớ ra một chuyện, híp mắt lại: "Khoan đã, nói vậy thì tại sao đêm đó đến đón tôi, anh lại chỉ gọi cái taxi tin hin ấy vậy?"

****

<Epilogue>

Thích Tự: "Thì ra là muốn sát hạch năng lực của mình sao? Không thành vấn đề, cố lên! o( ̄ヘ ̄o)

Phó Diên Thăng: "..."

Ài, hình như diễn chính trực hơi quá rồi, giờ hối hận còn kịp không! ˊ_>ˋ

-

A/N: Đếm ngược: Từ giờ cho đến lúc Cá nhỏ và Thầy Phó về với nhau còn—Một tháng (trong truyện)!

Bắt đầu có thể hóng được rồi! (*/ω*)

-

vtrans by xiandzg

T/N: Nghe thôi đã thấy rạo rực ˊ_>ˋ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.