Nghe được những gì Thích Tự vừa nói, Diệp Khâm Như cũng thấy đại não như ngưng trệ. Rõ ràng hắn lớn hơn, cũng dày dạn kinh nghiệm và trưởng thành hơn đối phương, vậy mà lúc này lại chỉ biết ngồi đực ra đó, chẳng thốt lên nổi một câu nào.
Hai bên căng thẳng đến mấy giây, rốt cục thư kí của Lôi Hoành mới chủ động rót trà thêm cho bọn họ, ôn tồn khuyên nhủ: “Lôi tổng, cậu Thích đây trẻ tuổi năng động, suy nghĩ có khác ngài một chút cũng là thường tình. Uống ít trà ấm cho hạ hỏa rồi từ từ nói chuyện.”
Diệp Khâm Như bấy giờ mới sực tỉnh, vội tham gia giảng hòa: “Thư kí Chu nói đúng đấy! Thích tổng của chúng tôi có chút thẳng tính, nhưng mà thật sự rất tốt, mong Lôi tổng người lớn rộng lượng đừng chấp nhặt thanh niên bọn tôi...”
Vừa nói còn vừa điên cuồng huých chân Thích Tự dưới gầm bàn vì sợ hắn không phục, sau đó tranh thủ nói lảng sang chuyện khác: “Ô, trà Phổ Nhĩ này có thả thêm nụ cúc phải không nhỉ?”
Thích Tự: “...”
Thư kí Chu gật đầu đáp: “Đúng rồi, Phổ Nhĩ chín uống ấm bụng, thêm nụ cúc lại có tác dụng thanh nhiệt giải độc, rất hợp cho mùa đông.”
Diệp Khâm Như cười cười cảm khái: “Bởi nói sao mà thơm đến vậy, ừm, vị cũng rất tuyệt!”
Qua vài chén trà, không khí căng thẳng trong phòng cũng dịu đi không ít.
Thư kí Chu nhìn Thích Tự, lại hỏi: “Hôm qua bọn tôi mới gặp cha của cậu Thích, nghe Chủ tịch bảo công ti Công nghệ này hiện đang do cậu điều hành phải không?”
Thích Tự: “Vâng, ba muốn tôi tham gia quản lí sớm một chút để rèn luyện, nhưng vì còn chưa đủ sức nên ngoài việc phân công nhiệm vụ cho các thành viên trọng tâm và định hướng toàn diện cho công ti ra, thì đều là Diệp tổng và Tô tổng làm giúp hết.”
Thư kí Chu gật gù: “Bình thường mà, cậu còn trẻ mà đã quản lí được như vậy là ấn tượng rồi.”
Lôi Hoành lại nhìn về phía Thích Tự, thấp giọng nói: “Hôm qua nghe cha cậu bảo ông ấy không thể quyết định thay cậu, tôi còn tưởng ông ấy gạt mình, không ngờ là cậu đang trực tiếp điều hành thật... Cậu còn chưa tốt nghiệp đại học phải không? Đang vừa đi học vừa quản lí công ti à?”
Thích Tự: “Tháng 7 năm tới là tốt nghiệp, hai năm gần đây tập đoàn Tư Nguyên đang đưa trọng tâm phát triển về trong nước, đến khi tốt nghiệp rồi tôi sẽ thường trú ở Hải Thành, tập trung cho công việc ở MeiWei-Liên Tú.”
Thư kí Chu nhìn Lôi Hoành: “Lôi tổng, tôi nhớ không nhầm thì hồi trước chuyên viên Tô cũng bắt đầu công tác từ lúc còn đi học phải không?”
“Ừ... 15 tuổi nó lên đại học, 19 bắt đầu chương trình thạc sĩ, trong hai năm làm nghiên cứu đã được tôi chiêu mộ về Trung Đạt.” Lôi Hoành từ tốn nói, “Lúc vừa tới, Trung Đạt đang nghiên cứu sản xuất chip SD-2 mạch màng dày, hồi đó nhân tài trong lĩnh vực chưa nhiều như bây giờ, trình độ của nhân viên kĩ thuật thì không tới, rốt cục nổi bật nhất lại là cậu nhóc còn đang làm nghiên cứu sinh này...”
Lôi Hoành nhớ lại, không biết nghĩ đến cái gì mà cười nhẹ, là nụ cười mang rõ nét yêu thương của người lớn dành cho con trẻ trong nhà.
Diệp Khâm Như cứ tưởng sau vụ phản bội năm xưa, Lôi Hoành hẳn sẽ phải hận Tô Cánh thấu xương, giờ có mang về Trung Đạt thì nhất định cũng không để người kia sung sướng gì. Cộng thêm phản ứng dữ dội của Tô Cánh trên xe hồi nãy, hắn còn sớm mường tượng xong xuôi một màn “mắt bắn tia lửa hận” khi cho hai người gặp nhau rồi, thế mà nhìn thái độ của Lôi Hoành với thư kí Chu lúc này, hắn lại không khỏi cảm thấy hình như mình đã nghĩ hơi xa sự thật.
Lôi tổng nói một hồi, mặt lại dần nghiêm lại: “Nhưng hồi đó cậu ta trẻ con, lại còn lười biếng, thấy đi làm vất vả nên suốt ngày muốn trốn về trường, thậm chí là nhảy sang công việc nào nhàn hơn.”
Thư kí Chu: “Hình như, văn phòng đặc biệt của chuyên viên Tô ở bộ phận nghiên cứu tại Trung Đạt vẫn được giữ nguyên đến giờ nhỉ?
Diệp Khâm Như tò mò: “Giữ lại văn phòng đặc biệt của chuyên viên Tô?”
Thư kí Chu giải thích: “Nghe nói hồi ở Trung Đạt chuyên viên Tô khá tự do tùy tiện, không tuân theo kỉ cương công ti, lại còn thường xuyên né việc. Lôi tổng muốn giáo huấn nghiêm ngặt, nên mới thiết kế ra một khu vực riêng chừng 4m2 ở giữa bộ phận nghiên cứu làm văn phòng cho cậu ấy. Các kĩ thuật viên khác đều được hoạt động ngoài không gian mở, có mình chuyên viên Tô là phải làm trong phòng riêng. Đôi khi đến thời điểm mấu chốt của dự án, Lôi tổng sợ cậu ấy bỏ trốn vì áp lực nên còn cho khóa căn phòng kia lại, chưa làm xong thì chưa được ra, mọi người mới hay đùa chỗ đó là “phòng tối của chuyên viên Tô“...”
Thích Tự: “...”
Diệp Khâm Như: “...”
Thư kí Chu liếc liếc Lôi Hoành, chỉ sợ mình đã lỡ lời nên còn bổ sung: “Nhưng mà lúc tôi đến Trung Đạt thì chuyên viên Tô đã đi rồi, đây đều là lời đồn được kể lại thôi, cũng không chắc có phải thế thật không.”
Lôi Hoành hừ mũi một tiếng, cũng không phản bác mà còn nói: “Không rèn luyện thì sao thành người, Tô Cánh thông minh và tiềm năng như thế, nhưng bị cái tăng động, dễ mất tập trung, không vào quy củ thì không thể hiện được hết khả năng bao giờ.”
Thư kí Chu thấy Diệp Khâm Như và Thích Tự đều có vẻ ái ngại, mới hắng giọng hỏi bọn họ: “Tôi thấy trang web của MeiWei-Liên Tú có ghi chuyên viên Tô hiện đang là quản lí kĩ thuật, cậu ấy làm việc bên các cậu thế nào?”
Thích Tự nói: “Ở MeiWei-Liên Tú anh ấy rất tự do, làm gì cũng tùy ý.”
Thư kí Chu sững người: “Làm gì cũng tùy ý?”
Diệp Khâm Như cẩn thận diễn đạt lại: “Ừm cũng không thể nói vậy, việc cần làm thì vẫn phải làm, nhưng hiện nay Tô Cánh đúng là người định đoạt mọi chuyện của bộ phận kĩ thuật, dưới quyền có chừng ba mươi nhân viên, bao gồm cả team riêng của mình và những người chúng tôi đã thuê từ trước. Giờ giấc làm việc với nội dung triển khai đều do một tay anh ta quyết hết, nói chung là vẫn khá tự do, đã thế người này còn nóng tính, không vui là lớn tiếng liền, chấp cả Thích tổng đây...”
Thư kí Chu: “...”
Diệp Khâm Như vuốt vuốt cằm, ngẫm lại một chút: “Nhưng mà từ hồi đến bên này, hình như anh ta chưa trốn việc bao giờ đâu.”
Lôi Hoành nhìn hắn nói: “Không thể nào.”
Diệp Khâm Như cười khổ: “Tôi lừa ngài có để làm gì đâu. Hai tháng đầu mới tới, ngày nào Tô Cánh cũng cắm rễ ở công ti suốt 17 18 tiếng đồng hồ, thậm chí còn sắm cả cái túi ngủ để thỉnh thoảng nghỉ lại luôn trong văn phòng. Thấy anh ta làm lụng hùng hục như thế, tôi mới thấy đúng là Thích tổng đào được bảo vật về công ti.”
Lôi Hoành ngờ ngợ nhìn hắn vài giây rồi rũ mắt, dường như cũng phải tin.
Diệp Khâm Như: “Lôi tổng nói mình và Tô Cánh từng có ân oán nhỉ, có thể chia sẻ một chút về chuyện này không? Có đôi khi mâu thuẫn chỉ là kết quả của hiểu lầm, tôi thấy ngài muốn đưa Tô Cánh về Trung Đạt như thế, dường như cũng chẳng phải oán hận đối phương...”
“Đâu có oán hận gì.” Lôi Hoành trầm giọng nói, “Tôi cứ nghĩ rằng Trung Đạt mới là bến đỗ tốt nhất, còn cậu đi đâu khác cũng thật lãng phí tài năng chỉ vì giận tôi... Nhưng mà xem ra, đây đều là tôi tự mình huyễn hoặc.”
Diệp Khâm Như: “...”
Lôi Hoành lại nhìn về phía Thích Tự, nói: “Cậu trai trẻ cũng đừng nghĩ tôi ác, tôi gây khó dễ cho các cậu mà không ai ngờ đến mới thì mới là ác kìa... Tôi rất thích những lời vừa nãy của cậu, lâu lắm rồi chẳng người nào nói với tôi về điều này. Có điều tình hình tập đoàn của các cậu bây giờ cũng đáng lo đấy.”
Lôi Hoành nhíu mày, từ tốn nói: “Hay là, cứ để công ti đầu tư dưới tên tôi bỏ ít vốn vào cho MeiWei-Liên Tú, giúp các cậu vượt qua thời gian khó khăn này đi. Tô Cánh đã thích thú với công việc này như thế, tôi cũng hi vọng nó có thể đạt được chút thành tựu gì đấy.”
Diệp Khâm Như mừng rỡ không thôi, vội vàng nhìn ngay sang Thích Tự, chẳng ngờ lại thấy đối phương cau mày, nhìn Lôi Hoành đầy khó xử: “Mong Lôi tổng thứ lỗi, tôi không thể nhận được.”
Lôi Hoành chăm chăm nhìn hắn: “Vì sao?”
Diệp Khâm Như đến là sốt ruột, Lôi Hoành người ta đã chịu bỏ qua hiềm khích trước đây, tình nguyện vô tư giúp đỡ thế rồi mà Thích Tự lại còn từ chối!?
“Tuy mới biết Tô Cánh nửa năm, nhưng tôi cũng hiểu được phần nào tính cách của anh ấy. Có thể ngài không oán không hận, nhưng chưa chắc Tô Cánh...” Thích Tự ngập ngừng, nắm tay đặt hờ trước môi nói tiếp, “Nếu anh ấy biết tôi đồng ý nhận đầu tư từ ngài, có lẽ là sẽ cạch mặt tôi luôn mất. Thật sự rất cảm kích ý tốt của Lôi tổng, nhưng nếu muốn hỗ trợ, cũng xin đừng để chúng tôi biết ngài là nhà hảo tâm ấy.”
Lôi Hoành ngẩn người, chợt phá lên cười, khóe mắt còn ươn ướt, cười đến nỗi Diệp Khâm Như bắt đầu phát run vì căng thẳng, thì rốt cục chỉ nói “Vậy thôi”, rồi khoát tay với bọn họ bảo: “Mấy cậu về đi.”
Thích Tự với Diệp Khâm Như liếc nhau một cái, sau đó lập tức đứng dậy.
Tới cạnh bàn, Thích Tự mới hơi khom người về phía Lôi Hoành, nói: “Lôi tổng, cảm ơn ngài, hi vọng sau này chúng ta còn gặp lại.”
Diệp Khâm Như cũng cung kính chào tạm biệt, thư kí Chu nói: “Xin phép Lôi tổng, tôi đi tiễn các cậu ấy ra ngoài.”
Lôi Hoành chỉ ừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thích Tự khi rời đi, lại nghĩ tới thanh niên cũng kiêu ngạo không ai sánh bằng kia...
Bọn họ khác nhau từ dáng dấp chiều cao cho đến giọng nói, nhưng không hiểu sao ông lại như thấy hình ảnh của Tô Cánh ở Thích Tự.
Chỉ tiếc là, ông cũng không thể đưa được thanh niên kia quay về.
Thư kí Chu đưa hai người đến cửa thang máy, Diệp Khâm Như đã khách sáo khuyên đối phương trở về.
Lúc xuống lấu, Diệp Khâm Như nhớ lại cuộc nói chuyện vừa diễn ra với Lôi Hoành mà cảm xúc khó tả: “Tôi nghe thư kí Chu kể về cái phòng tối kia mà cũng kinh ngạc, bị quản như thế mấy năm trời thì ai mà chả có bóng ma tâm lí? Bảo sao Tô Cánh lại tránh Lôi tổng như tránh tà...”
Thích Tự nhắc nhở: “Lát đừng nhắc lại chuyện này trước mặt Tô Cánh.”
“Nhưng vừa nãy cậu bảo tôi ghi âm mà, anh ta cũng nghe hết rồi.” Diệp Khâm Như cười cười, “Ầy, bị chúng ta nắm được lịch sử đen thế này, không biết lát nữa gặp lại, Tô Cánh có thẹn quá hóa giận không đây?”
Thích Tự khoanh tay nói: “Dù sao thì, chí ít là sau lần này anh ấy cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn với chúng ta đi.”
Diệp Khâm Như nhìn nhìn Thích Tự, sâu trong lòng ngày càng cảm thấy bái phục đại boss trẻ tuổi này.
Hai người ra khỏi thang máy, đến nơi mới thấy Vương Mãnh không ở trong xe, mà đang ngồi xổm bên ngoài cạnh buồng lái. Thích Tự ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ngồi ngoài này, Tô Cánh đâu?”
Vương Mãnh chỉ ngón cái vào trong xe, thành thật nói: “Vừa rồi Tô tổng khóc bù lu bù loa ở bên trong, xong đuổi tôi ra ngoài.”
Thích Tự: “...”
Diệp Khâm Như không nhịn được mà phụt cười, nhưng sợ bị Tô Cánh ghi thù nên vội nghiêm mặt lại.
Ba người lần lượt lên xe, Thích Tự vẫn ngồi ở hàng sau, trông thấy Tô Cánh nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ bên kia, không còn khóc nhưng mắt mũi đúng là đỏ bừng.
Thích Tự cũng không nói gì, chỉ bảo: “Xong việc rồi, chúng ta về thôi.”
Cả dọc đường không ai nói chuyện, mãi lúc đến bãi đỗ dưới công ti, Tô Cánh mới gọi Thích Tự lại.
Hai người đi một đoạn xa, Tô Cánh mới khoác vai Thích Tự xúc động nói: “Thích Tự, hồi nãy cậu nói gì anh đều nghe được hết rồi. Tình nghĩa này anh sẽ không bao giờ quên, từ giờ trở đi, anh coi cậu như em mình. Chỉ cần cậu nói, có là núi đao biển lửa anh cũng sẵn sàng xông pha.”
Diệp Khâm Như cất lời từ đằng sau: “Anh em cái gì? Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, Thích Tự là ông chủ của anh đấy!”
Tô Cánh quay đầu mắng: “Cậu nghe lén mà còn không biết ngượng?”
Diệp Khâm Như liếc hắn: “Cái hầm xe này lại lớn quá cơ, tôi đứng cách xa 3m cũng nghe được anh với Thích tổng nói gì rồi, cần phải nghe lén đấy?”
Tô Cánh: “Cậu coi như không nghe thấy thì chết ai? Không nói cũng có ai bảo cậu câm đâu!”
Diệp Khâm Như: “Này này này, vừa rồi đâu phải chỉ mình Thích Tự nói đỡ cho anh, thế mà anh cảm ơn có mỗi Thích Tự, coi tôi là không khí à? Đồ vô lương tâm, cứ cẩn thận không tôi cũng làm một cái phòng tối giam anh lại đấy!”
Thích Tự: “...”
Tô Cánh: “...”
Diệp Khâm Như buột miệng xong mới muộn màng nhận ra mình vừa chọc vào vết thương lòng của người ta, đang lúng túng định xin lỗi thì thấy Tô Cánh chậc lưỡi cười lạnh: “Còn dám uy hiếp tôi? Tôi lại chả hack hết mấy cái tài khoản mạng xã hội của cậu bây giờ, xem cậu còn khua môi múa mép được trên cái Weibo 4 triệu người theo đuổi nữa không!”
Diệp Khâm Như: “...???”
Là hắn đần nên mới nghĩ đến chuyện xin lỗi!
****
<Epilogue>
Diệp Khâm Như: “Trà Phổ Nhĩ này có thêm nụ cúc phải không nhỉ? Thơm thật đấy!”
Thích Tự (liếc): “Nghe như kiểu anh mới được uống lần đầu ấy...”
Diệp Khâm Như: “Đừng có xen miệng vào nữa, Diệp ca đây bị tên nhóc nhà cậu doạ cho phát bệnh tim rồi!”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Mọi người đoán Lôi Hoành với Tô Cánh có quan hệ gì??? Mình đang nghi là cha con, nhớ có đoạn anh Cánh bảo ba người Hồ Bắc nhưng lớn lên với ngoại tại Phúc Kiến ấy, không biết phải hint gì không