Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 169: Chương 169: Hành xử cảm tính




Phía Thực phẩm Lũng Tiên đã có người của Thích Nguyên Thành lo liệu, hôm sau Thích Tự đến công ti công nghệ.

Gặp hắn, Diệp Khâm Như cũng hỏi luôn chuyện tìm đầu tư, Thích Tư mới nói: “Bên mình đặt được vấn đề với Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên rồi, ông ấy đồng ý chi ra 600 triệu để mua lại cổ phần trong tay Vương Trăn Đống.”

Diệp Khâm Như hào hứng nói: “Thế là nguồn tài chính cho công ti được duy trì rồi đúng không?”

Mặc dù đã nhờ Phó Diên Thăng, Thích Tự cũng chưa xác định đối phương có thể giúp mình đến mức nào, bởi vậy nghe Diệp Khâm Như hỏi thế thì đành bảo: “Hiện tại vẫn tương đối bấp bênh, khoản đầu tư của Cù tổng chỉ có khả năng giải quyết khẩn cấp tạm thời, chứ không thể diệt hẳn nguy cơ cho tập đoàn... Nhưng chúng tôi cũng đang tìm cách rồi.”

Diệp Khâm Như không khỏi lo lắng.

Thích Tự lại hỏi: “Việc kết nối với Dương Hiểu Tuyết thì sao rồi?”

Diệp Khâm Như nói: “Dương tổng nhận tài liệu chiêu vốn của chúng ta rồi, chưa nói là muốn đầu tư hay không, nhưng có vẻ hứng thú với việc trao đổi tài nguyên và hợp tác trên hệ thống, hôm qua còn chỉ thị cho trưởng bộ phận marketing của Tân Điểu liên lạc với tôi nữa, chắc là triển vọng đấy.”

Thích Tự gật đầu, đang định nói tiếp thì di động đổ chuông, giơ lên mới thấy là Thích Nguyên Thành gọi đến.

“A lô.” Thích Tự nhấc máy rồi nói, “Ba ạ?”

“Thích Tự, con đang ở đâu thế? Có rảnh không?” Thích Nguyên Thành nghiêm túc nói.

Thích Tự: “Con ở công ti công nghệ, sao vậy ba?”

Thích Nguyên Thành: “Lôi tổng muốn gặp con một lát.”

Thích Tự sửng sốt: “Gặp con? Để làm gì ạ?”

SPONSORED CONTENTAdskeeper

Dứt điểm tiểu đường lâu năm mà không cần dùng tây dược

Ai tiểu đường lâu năm nên dành ra 5 phút để đọc

“Ba vừa gọi điện để nói lại ý con với Lôi Hoành, nhưng có vẻ đối phương chưa từ bỏ ý định, muốn gặp con trực tiếp. Ông ấy đang ở khách sạn Hải Than, mới bảo thư kí gửi địa chỉ cụ thể cho ba rồi đây.” Thích Nguyên Thành hơi ngừng lại rồi nói, “Con gọi cả cái cậu Diệp Khâm Như đi cùng đi.”

Thích Tự liếc Diệp Khâm Như, trầm giọng nói: “Vâng.”

Thấy Thích Tự nhìn sang, Diệp Khâm Như chỉ chờ hắn dập máy cái hỏi luôn: “Sao vậy?”

Thích Tự nghiêm mặt: “Có một nhân vật tầm cỡ muốn gặp chúng ta, Diệp tổng, phiền anh đi cùng tôi một chuyến rồi.”

Diệp Khâm Như: “Ồ? Nhân vật tầm cỡ? Ai thế?”

Thích Tự vừa gọi bảo Vương Mãnh đánh xe đến vừa nói: “Lên xe rồi nói.”

Hai người vừa rời khỏi văn phòng thì đụng phải Tô Cánh đang đến tìm Diệp Khâm Như có chuyện, thấy bọn họ lén lén lút lút ra ngoài thì ngạc nhiên: “Các cậu đi đâu đấy?”

Diệp Khâm Như khai ra không ngần ngại: “Tôi với Thích tổng chuẩn bị đi gặp một nhân vật tầm cỡ, anh đi cùng không?”

Thích Tự thấy khóe miệng giần giật, vội bảo: “Không cần phiền Tô tổng đi đâu, Diệp tổng anh đi với tôi là được rồi.”

Vốn dĩ Tô Cánh cũng không định hóng hớt gì, nhưng nghe Thích Tự nói vậy thì không vui: “Nhân vật tầm cỡ nào? Dù gì anh cũng là quản lí kĩ thuật của MeiWei-Liên Tú, có chức vị tương đương với Diệp Khâm Như mà lại không được theo cùng, sợ anh làm cậu mất mặt hay gì?”

Thích Tự: “...”

Diệp Khâm Như không biết gì nên còn bồi thêm: “Đi gặp nhân vật tầm cỡ thì cho Tô tổng đi cùng cũng tốt mà, đều là thành viên cốt cán của công ti cả, đông tí cho có lực lượng.”

Thích Tự thở dài: “Được rồi, vậy cùng đi đi.”

Tô Cánh thấy Thích Tự có vẻ miễn cưỡng mới càng khó chịu: “Cậu em, có ý gì đấy? Lẽ nào vì lần trước bị anh nổi xung mà cậu thay đổi thái độ? Ban đầu tìm cách cướp anh về đây có thế này đâu!”

Thích Tự bối rối nhìn hắn: “Không phải em thái độ, mà là người em chuẩn bị gặp có liên quan đến anh.”

“Ô? Lại còn liên quan đến anh? Thế thì anh càng phải đi chứ?” Tô Cánh cuộn tròn tài liệu trên tay rồi cắm vào túi quần, gian giảo cười nói, “Đi thôi.”

10” sau, ba người lên xe hướng về khách sạn Hải Than, Diệp Khâm Như ngồi ghế trước mới tò mò hỏi: “Thích tổng, thế rốt cục là chúng ta đi gặp ai?”

Thích Tự nhìn nhìn Tô Cánh ở bên cạnh, khoanh tay nói: “Lôi tổng của Trung Đạt.”

Diệp Khâm Như: “...”

Tô Cánh: “...”

Vừa nghe đến cái tên này, mặt mũi Tô Cánh lập tức trắng bệch, cả người cứng đờ như cung giương. Hắn nhìn Thích Tự, trong mắt đầy vẻ khó hiểu, chất vấn, giận dữ cùng một loạt cảm xúc hỗn độn khác.

Thích Tự sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Hôm qua Lôi tổng có tìm ba em đặt vấn đề hợp tác, ông ấy biết tình hình tài chính của tập đoàn đang khó khăn nên ngỏ ý giúp đỡ, nhưng với một điều kiện là phải giao anh ra... Mà em từ chối rồi.”

Diệp Khâm Như: “Từ, từ chối?”

Thích Tự: “Ừ, Lôi tổng gặp ba tôi, nhưng ba cho tôi tự quyết định. Tôi đã nhờ ông ấy chuyển lời từ chối đến Lôi tổng. Từ chối rồi nên tôi cũng không định kể, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của các anh, chỉ không ngờ Lôi tổng lại vừa gọi ba tôi, bảo muốn trực tiếp gặp tôi nói chuyện.”

Diệp Khâm Như: “Chuyện này...”

Nhớ tới những gì hôm qua Phó Diên Thăng mới nói, Thích Tự cũng cảm thấy bất an không thôi.

Tô Cánh tái mặt, trầm mặc một lát rồi đột nhiên loạn cào cào đòi mở cửa xe: “Cho tôi xuống xe, tôi không đi nữa!”

Xe vừa lên cầu vượt, còn đang chuẩn bị tăng tốc, cũng may mà Vương Mãnh đã chốt cửa từ lúc mọi người vừa yên vị, nhưng Thích Tự vẫn không khỏi hoảng hốt vì hành động của Tô Cánh, vội giữ cánh tay đối phương lại: “Anh làm cái gì đấy? Làm sao dừng xe ở đây được.”

Tô Cánh quay sang trừng hắn, chất vấn và giận dữ trong mắt đã trở thành bàng hoàng và sợ hãi.

Doctor Joint

Sau 30 ngày bệnh bướu cổ tuyến giáp không còn nữa, nhờ cách này

An Giáp Vương

Thích Tự hơi sửng sốt, nói với đối phương: “Nếu anh không muốn gặp Lôi tổng thì lát nữa cứ ở lại trong xe với Vương Mãnh, mình em với Diệp tổng vào thôi.”

Thấy Tô Cánh vẫn ngờ vực, hắn lại nói: “Anh yên tâm, ông ta có mồi chài cỡ nào em cũng không lấy anh ra trao đổi đâu, anh tin chứ?”

Tô Cánh nhìn Thích Tự mấy giây, bắt được vẻ kiên định trong mắt hắn mới như yên lòng phần nào, rốt cục chịu ngồi ngay ngắn lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuy là trên miệng vẫn không ngừng lầm bầm vài câu chửi, rõ ràng chưa hết căng thẳng.

Không mất bao lâu đã tới khách sạn Hải Than, Vương Mãnh dừng xe dưới bãi đỗ tầng ngầm.

Trước khi xuống, Thích Tự thấy Tô Cánh vẫn co rúm vào một góc xe, cuộn tài liệu trong túi quần cũng bị hắn bóp nát đến mất dạng.

Hắn trông cảnh này thì không tài nào yên lòng, đành phải bảo Vương Mãnh để mắt đến người kia một chút.

Hai người vào thang máy rồi, Diệp Khâm Như mới không nhịn được mà cảm thán: “Sao cậu không nói với tôi là mình đi gặp Lôi tổng từ đầu ấy, nãy giờ sượng quá đi...”

Thích Tự: “Thôi không sao, chuyện liên quan đến Tô Cánh thì cũng nên để anh ấy biết.”

Diệp Khâm Như: “Ầy, nghe cậu nói ở trên xe xong, giờ tôi lại thấy người mình chuẩn bị gặp chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì, mà là ác bá định giở trò trấn lột thì đúng hơn...”

Thích Tự: “...”

Diệp Khâm Như nghĩ hồi lại hỏi: “Cậu định từ chối đề nghị giúp đỡ của Lôi tổng thật à? Đây là Trung Đạt đấy...”

Thích Tự liếc hắn: “Nhận lời Lôi tổng tức là bán đứng Tô Cánh, anh nỡ à?”

Diệp Khâm Như: “Err, tính anh ta hơi tệ nhưng làm chung cũng nửa năm rồi, đúng là ai nỡ.”

Thích Tự rũ mắt thì trông thấy chùm chìa khóa móc trên thắt lưng Diệp Khâm Như, hỏi: “Anh có mang cái móc hình di động mà Tô Cánh tặng chúng ta chứ?”

Diệp Khâm Như xách lên nhìn: “Đây, làm móc chìa khóa.”

Thích Tự: “Thứ này ghi âm được phải không?”

Diệp Khâm Như: “Ừ, sao vậy?”

Thích Tự: “Anh mở lên đi, gửi Tô Cánh cái mã rồi lát ghi âm cho anh ấy nghe cả thể.”

Diệp Khâm Như: “...”

Lên sảnh, Thích Tự mới gọi cho thư kí của Lôi Hoành, không bao lâu sau một người đàn ông chừng 30 tuổi đã xuống dẫn bọn họ lên quán trà VIP trên tầng 3.

Trước khi vào, Diệp Khâm Như còn căng thẳng chỉnh lại cổ áo, hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay rồi thấp giọng nói: “Vì gã Tô Cánh khốn kiếp kia!”

Hai người bước vào, trông thấy Lôi Hoành đang ngồi một chỗ cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh biển mĩ lệ bên ngoài.

(*tên khách sạn Hải Than cũng có nghĩa là bãi biển)

Thích Tự nhớ Lôi Hoành còn nhiều tuổi hơn Thích Nguyên Thành, nhìn diện mạo thì có vẻ cũng nhiều hơn kha khá.

Nghe thấy tiếng động, Lôi Hoành mới quay lại cười chào bọn họ, nét mặt ôn hòa nhưng nụ cười không hề mất đi vẻ uy quyền điển hình ở một người có địa vị trên cao.

Thích Tự lễ phép nói: “Xin chào Lôi tổng, tôi là Thích Tự, còn đây là quản lí chiến lược Diệp Khâm Như của MeiWei-Liên Tú.”

Diệp Khâm Như hơi cúi người: “Lôi tổng, nghe danh ngài đã lâu.”

Lôi Hoành khoát tay bảo bọn họ: “Lại ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống trước mặt Lôi Hoành, đối phương gọi thư kí mang trà lên rồi mới nhìn nhìn đánh giá Thích Tự một phen, cười nói: “Hôm qua tôi mới gặp ba cậu, nghe nói cậu từ chối đề nghị của tôi à?”

“Vâng, rất cảm ơn Lôi tổng vì đã để mắt và có ý hỗ trợ Tư Nguyên vượt qua thời gian khó khăn này, chỉ tiếc là tôi không thể đáp ứng được điều kiện mà ngài đưa ra.” Thích Tự đan tay vào nhau, vừa khiêm tốn nhìn đối phương, vừa thuyết phục bản thân coi người trước mắt giống kiểu ba mình để giảm bớt áp lực.

Lôi Hoành hơi nheo mắt: “Vì cái gì? Biết là hệ thống như của MeiWei-Liên Tú cần có kĩ thuật chuyên sâu, nhưng tôi chọn đại một người trong Trung Đạt cũng thay thế được Tô Cánh, trong khi sự hỗ trợ của tôi thì không phải thứ mà phía cậu có thể tùy tiện tìm được ở thời điểm này. Cậu không thấy mình đang hành xử cảm tính quá à?”

Thích Tự không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài đã nói tìm đại một người ở Trung Đạt cũng hơn được Tô Cánh rồi, thì sao còn nhất nhất muốn đưa người này về?”

Lôi Cánh cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, nói: “Chắc hẳn cậu cũng đã nghe qua về ân oán trước đây của bọn tôi...”

Thích Tự: “Người ngoài đều nói Tô Cánh phản bội ngài, chân tướng thế nào tôi không biết, nhưng nếu lời đồn là thật, thì Tô Cánh cũng đã thất bại trong việc cạnh tranh với Trung Đạt bằng công ti tự thành lập, sau nhiều năm chịu thăng trầm bêu rếu, giờ vào Tư Nguyên có thể coi như đổi nghề rồi, công việc hiện tại chẳng hề liên quan đến lĩnh vực chuyên môn trước kia, nào còn tính uy hiếp gì với ngài nữa, cớ sao cứ nhất quyết phải kéo người về, lại còn lấy tập đoàn ra gây sức ép cho tôi, chẳng lẽ là muốn đả kích cả tâm lí lẫn sự nghiệp của đối phương một lần nữa? Lôi tổng, thứ cho tôi vô lễ, nhưng có vì mục đích gì thì tôi cũng thấy ngài ức hiếp người hơi quá đáng rồi.”

Ánh mắt Lôi Hoành trở nên hung hăng như mắt ưng, chăm chăm nhìn Thích Tự.

Thích Tự chẳng hề nao núng, nhưng Diệp Khâm Như bên cạnh thì đã hoảng hồn đến đổ mồ hôi lạnh—quả nhiên bê con không sợ cọp, Lôi Hoành nói một câu thì hắn đốp lại hẳn mười câu, lại còn bảo đối phương ức hiếp người quá đáng, đúng là không muốn sống nữa rồi!

“Ài, vẫn còn trẻ con lắm.” Lôi Hoành trao đổi ánh mắt với thư kí rồi nhìn về phía Thích Tự, trêu chọc nói, “Ở trên thương trường này, ai quyền lực hơn người ấy có quyền định đoạt, chỉ có tâm lí non trẻ mới gọi đó là “ức hiếp người” thôi.”

Diệp Khâm Như sợ Thích Tự lại nói gì chọc giận ông lớn, vội vàng huých huých đầu gối đối phương dưới gầm bàn nhắc hắn thận trọng.

Nhưng Thích Tự vẫn như chưa tỉnh ngộ, ngẫm lại phân tích của Phó Diên Thăng một hồi lại nhìn Lôi Hoành nói tiếp: “Nghe bảo Lôi tổng từng bồi dưỡng Tô Cánh như con ruột của mình. Có lẽ trong mắt ngài chúng tôi đều là những đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng trẻ con cũng có chí khí và kiên định của mình. Tôi đã đưa Tô Cánh về thì dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm với đối phương, người của mình còn không bảo vệ được thì nói gì đến công ti? Lôi tổng điều hành cả một doanh nghiệp lớn như Trung Đạt, chắc sẽ hiểu được tầm quan trọng của lòng người hơn tôi chứ.”

Lôi Hoành cười nhạt, hỏi: “Tức là cậu nhất quyết không đồng ý phải không?”

“Đúng vậy.” Thích Tự vẫn giữ vững quan điểm, “Nãy ngài có nói quyết định của tôi quá cảm tính, thật sự thì chúng tôi cũng rất tiếc khi phải từ chối sự hỗ trợ từ ngài. Trong giới kinh doanh đầy rẫy lừa gạt và biến động, Tư Nguyên mà không vượt qua được nguy cơ lần này thì sẽ khó tránh khỏi tổn thất và suy thoái liên tiếp, khả năng là MeiWei-Liên Tú cũng chẳng thể giữ được vị trí đầu ngành gì nữa. Nhưng tôi cho rằng, nói sao trong đời cũng nên có một điều gì đó khiến con người ta sẵn sàng từ bỏ mọi tiền tài và vật chất để bảo vệ đến cùng, tỉ như khát vọng, đạo nghĩa, tín ngưỡng hay chân tình chẳng hạn...”

Lôi Hoành trân trối nhìn thanh niên trước mắt, nhìn hắn từ tốn mà mạnh mẽ nói ra một câu cuối cùng: “Tôi còn trẻ, vẫn còn muốn hành xử cảm tính. Hi vọng Lôi tổng sẽ rộng lượng bỏ qua.”

Nghe được lời này, ánh mắt Lôi Hoành dần trở nên ảm đạm, lại né tránh đi, chỉ chốc lát mà cả người đã tiều tụy đi bao nhiêu.

****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.