Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 168: Chương 168: Đang ghen đấy à




Dập máy xong, Thích Tự thần người ngồi trên giường, qua một lát mới bị loạt tiếng rung từ điện thoại ngắt dòng suy nghĩ.

Hắn mở điện thoại lên xem, là tin nhắn từ Cù Nhàn con gái của Cù tổng.

Cù Vĩ Tường không hiểu mấy về sự vụ tài chính của công ti, lại vô cùng tin tưởng cô con gái rượu, hồi sáng nói chuyện có nhờ Thích Tự gửi video và tư liệu liên quan đến cho Cù Nhàn ngay tại đó.

Sau khi nhận được tài liệu, gặp chỗ nào không hiểu Cù Nhàn sẽ trực tiếp nhắn hỏi Thích Tự.

Để hai cha con họ yên tâm, hắn cũng kiên nhẫn trả lời hết cho đối phương.

Vừa rồi phiền não vì chuyện của Lôi Hoành nên chưa kịp trả lời luôn, Cù Nhàn lại tưởng hắn mất kiên nhẫn, nhắn hỏi một câu: “Chắc anh thấy mấy vấn đề tôi hỏi đều nhỏ nhặt lắm nhỉ?”

Thích Tự lấy lại tinh thần trả lời: “Không vấn đề, chúng ta nói chuyện hợp tác thì cả hai bên đều phải hiểu rõ ràng chi tiết mọi điều khoản là đúng rồi, trước khi chính thức kí kết, có gì không hiểu cô cứ hỏi.”

So ra, Thích Tự thấy giải thích cho Cù Nhàn còn dễ hơn cho Cù Vĩ Tường, cô nàng xem chừng rất thông minh, tuy không chuyên nghiệp nhưng năng lực tiếp nhận và phân tích vẫn mạnh hơn ba mình nhiều.

Chẳng qua cả hai cha con đều xởi lởi nhiệt tình, ngoài chuyện hợp tác thì thỉnh thoảng cũng tán gẫu hỏi han vài câu về việc học với kế hoạch của Thích cho hiện tại và sau này.

Nhớ lại câu đùa của Sở Mộng hôm qua, Thích Tự cũng biết có thể hai cha con Cù Vĩ Tường đang trông mong gì đó ở mình. Giờ để hai bên thuận lợi hợp tác, hắn vừa phải giữ gìn quan hệ tốt đẹp với bọn họ, vừa phải vạch rõ ranh giới khi nói chuyện phiếm để cô nàng kia khỏi nghĩ nhiều.

Hai người hỏi qua đáp lại, thế mà cũng một tiếng trôi qua.

Phó Diên Thăng đúng giờ gọi tới, Thích Tự cũng vội vàng nhận máy.

“Tôi về khách sạn rồi...” Phó Diên Thăng đã cởi áo khoác, tiến ra sofa ngồi xuống, trên tay còn kẹp một điếu thuốc vừa châm, “Có chuyện gì mà nãy tìm tôi gấp vậy?”

Thích Tự rốt cục cũng được nghỉ xả khỏi màn vấn đáp với Cù Nhàn, thở phào một hơi dựa vào chiếc gối sau lưng, kể lại hết cho Phó Diên Thăng: “Anh nói không sai, đúng là Lôi Hoành nhắm tới Tô Cánh nên mới tới.”

Phó Diên Thăng cười nói: “Thật à?”

Nghe Thích Tự kể lại đối thoại của mình với ba trong thư phòng, Phó Diên Thăng mới nói: “Cậu nói thẳng với ba mình thế hả?”

“Anh thấy tôi nói hơi quá à?” Nhớ lại biểu cảm của ba khi ấy, Thích Tự cũng tự vấn bản thân, “Phải thừa nhận là điều kiện mà Lôi Hoành đưa ra khiến tôi có phần nóng nảy, cho nên lúc đấy mới kích động thế.”

“Xét đến lợi ích thì hầu hết ai nghe cũng sẽ chấp nhận điều kiện của Lôi Hoành, phải công nhận đây là một cơ hội quá tốt cho Tư Nguyên chuyển nguy thành an.” Phó Diên Thăng cười cười, “Nhưng tôi cũng không bất ngờ với quyết định này của cậu, ai bảo cậu chân thành thế chứ.”

Thích Tự bối rối: “Tôi làm vậy, chắc ba tôi thất vọng lắm.”

“Có được ắt có mất, ở đời lấy đâu ra chuyện hoàn mĩ 100%? Hẳn là ba cậu cũng hiểu, không có Tô Cánh thì Lôi Hoành chưa chắc đã mặn mà với Tư Nguyên, trong khi Tô Cánh lại do đích thân cậu đưa về, ông ấy muốn tôn trọng cậu thì phải chấp nhận kết quả này thôi.” Phó Diên Thăng ngừng lại một chút mới nói, “Có điều...”

Thích Tự: “Có điều gì?”

Phó Diên Thăng cảm thán: “Bài diễn thuyết dào dạt tình nghĩa của cậu lại không được Tô Cánh chứng kiến, đúng là đáng tiếc.”

Thích Tự: “...???”

Thích Tự dở khóc dở cười: “Đây là trọng điểm đấy à?”

“Đương nhiên rồi, đưa ra lựa chọn nào thì phải tối ưu hóa lợi ích của nó chứ.” Phó Diên Thăng chỉ chỉ điếu thuốc vào màn hình, “Nếu biết cậu đã từ bỏ những gì vì anh ta, đảm bảo Tô Cánh sẵn sàng trung thành với cậu cả đời.”

Thích Tự: “Chẳng lẽ anh còn muốn tôi tua lại lời kia trước mặt Tô Cánh? Thế cũng quá giả tạo rồi.”

Phó Diên Thăng: “Kia toàn là lời thật lòng của cậu, sao lại giả tạo được? Mà cần gì cậu nói trực tiếp, để người khác chuyển lời hộ cũng được mà.”

Thích Tự nghĩ bụng, người này đúng là phúc hắc từ xương từ tủy...

Phó Diên Thăng nhả khói, nhìn hắn nói: “Quyết cũng quyết rồi, sao còn nhíu mày thế này, sợ Lôi Hoành thẹn quá hóa giận mà gây khó dễ cho tập đoàn à?”

Thích Tự hơi sửng sốt: “Người có máu mặt như thế ai lại đi so đo vì chuyện này?”

Phó Diên Thăng: “Cậu đừng thấy mấy ông lớn mà chủ quan, phải chấp niệm đến nhường nào thì đối phương mới đích thân tìm tới thế chứ, đặt vấn đề bất thành xong biết đâu lại muốn ra uy ép người.”

Lời này khiến Thích Tự hoảng hốt không thôi, nhớ Hứa Kính có nói các cổ đông vừa tới mấy tháng gần đây mới là nguy cơ tiềm ẩn, Lôi tổng đã không giúp thì thôi, nhỡ mà lại góp sức gây rối nữa thì chẳng phải là họa vô đơn chí sao?

Hình ảnh ba hắn đơn độc ngồi trong thư phòng không ngừng hiện lên trong đầu Thích Tự. Nhớ lại bản thân đã liên tục khiến ba phiền lòng đến độ nào suốt hơn nửa năm qua, hắn bất giác nhíu mày thật sâu. Xét từ một khía cạnh nào đó, chẳng phải là ba đang “chiều ý” hắn đấy sao? Bằng không, ông đã có thể bỏ qua ý kiến của Thích Tự để đưa ra một quyết định tốt hơn hẳn cho đại cục.

Biết rằng lựa chọn lần này của mình có cái giá của nó, hắn không nhịn được mà nhìn Phó Diên Thăng, mở miệng nói: “Lần trước anh bảo...”

Nhìn Thích Tự dần biến sắc, làm gì mà Phó Diên Thăng mà không hiểu, bèn cười hỏi: “Muốn nhờ tôi hỗ trợ à?”

Thích Tự: “...”

Phó Diên Thăng dụ dỗ: “Được rồi, gọi một tiếng “Chồng ơi” đi xem nào.”

Thích Tự đến nghẹn họng vì đối phương, nổi lòng tự ái, không nhịn được mà bẻ lái: “Hay là mai tôi thử đi tìm Đường Vĩ Diệp nhỉ? Tuy còn kém Tư Thị nhưng Đường Khải Nhất Khí cũng tương đối vững chắc, lại không bị ảnh hưởng mấy từ sự vụ của nhà họ Tư, tôi còn quen cả anh trai của Đường Vĩ Diệp nữa, đi hỏi thử biết đâu người ta lại giúp?”

Phó Diên Thăng: “...”

Thích Tự: “Chỉ có điều, giờ mà mắc nợ nhà họ thì tôi cũng không còn biết lấy gì để báo đáp ngoài...”

Tay cầm thuốc của Phó Diên Thăng hơi khựng lại, hắn cả giận nói: “Cậu dám đi!?”

Thích Tự nhướng mày, ra vẻ hung hăng: “Thế anh nói một lời thôi, được hay không?”

“Tôi đã bao giờ nói không với cậu chưa?” Phó Diên Thăng nhấn thuốc xuống gạt tàn, chỉ biết nói, “Đúng là có một không hai, đi nhờ người mà còn bá đạo như thế...”

Nhìn người trước mắt lại một lần nữa chịu thỏa hiệp vì mình, Thích Tự cũng thấy tim mềm xèo: “Cảm ơn nha.”

Phó Diên Thăng hừ mũi nói: “Nhưng mà nói trước, người tôi tìm được không khủng như Lôi tổng đâu, đến lúc đấy cậu đừng có mà chê.”

Thích Tự bật cười: “Giờ được hỗ trợ đã là may, anh nghĩ tôi còn kén cá chọn canh à?”

Phó Diên Thăng: “Cậu kiêu ngạo như thế, ai biết có vừa được mắt hay không...”

Thích Tự: “Thế người anh tìm được là ai?”

Phó Diên Thăng: “Bí mật đã.”

“Chậc, chuyện này mà cũng muốn câu giờ được...” Thích Tự lại nhớ ra việc cần, vội nói, “Ê, nhưng không đùa đâu, thời gian cho bên tôi có hạn nữa đó.”

Phó Diên Thăng: “Tôi biết, hai ngày nữa sẽ có câu trả lời chắc chắn cho cậu.”

Thích Tự bán tin bán nghi nhìn hắn, chỉ hai ngày thôi sao?

Hai người lại chòng ghẹo nhau vài câu, thấy điện thoại Thích Tự vẫn rung lên bần bật, Phó Diên Thăng không nhịn được mà hỏi: “Gì đấy, tôi đang nói chuyện với cậu đây rồi, còn ai nhắn tin nữa thế?”

“Sao anh thính thế? Là con gái của Cù tổng.” Nãy đang trả lời dở thì Thích Tự đi nhận điện thoại của Phó Diên Thăng, sau đó cũng bơ người ta luôn.

“...Con gái Cù tổng?” Phó Diên Thăng ngẩn người, sau đó cau mày nói, “Bao nhiêu tuổi? Nhắn tin về chuyện gì?”

“Nhỏ hơn tôi 1 tuổi. Thì Cù tổng chuẩn bị tiếp nhận cổ phần của Vương Trăn Đống mà, có mấy thứ trong hợp đồng ông ấy không hiểu lắm nên bảo tôi gửi tài liệu cho con gái mình...”

Thích Tự giải thích một hồi, Phó Diên Thăng càng nghe càng giận: “Chuyện ấy sao cậu không nhờ ai khác chỉ cho người ta? Sở Mộng đâu? Bảo chị ấy liên hệ đi, làm như cậu không biết về cái thể chất hút người của mình ấy, rồi nhỡ cô bé kia lọt lưới thì sao?”

Thích Tự: “Thì sao? Anh đang ghen đấy à?”

Phó Diên Thăng lạnh lùng cau mày: “Chẳng lẽ tôi không được quyền ghen? Làm bạn trai chính quy mà nửa năm rồi còn chưa được động vào người yêu, trong khi cậu thì hay lắm, nay cô nhỏ mai cô lớn, tôi mà không gọi hàng ngày thì có phải cậu còn định cấp tốc đến ở rể để giúp tập đoàn rồi không?”

Nghe đối phương càu nhàu như thế, Thích Tự lại nín cười đến run cả người: “Ghen cũng gớm quá... Anh chờ đó.”

Nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Phó Diên Thăng: “???”

Thích Tự quay về khung chat với Cù Nhàn, đối phương đã gửi tới chục cái tin, nói cả chuyện phiếm lẫn chuyện hợp đồng, không thấy hắn nhắn lại nên vừa gửi một tin: “Anh đang bận à?”

Thích Tự: “Xin lỗi, người yêu tôi vừa gọi.”

Cù Nhàn: “À...”

Cù Nhàn: “Hóa ra anh có người yêu rồi?”

Tự: “Ừ, gần 3 năm.”

Thích Tự chụp lại màn hình rồi gửi cho Phó Diên Thăng.

F1S: “...”

F1S: “Cái chữ “À” kia vi diệu thế, thấy chưa, cậu mà không giải thích rõ ra là cô nàng định tán cậu rồi đấy!”

F1S: “...Hmm? 3 năm?”

Tự: “Chẳng phải anh suốt ngày nói với cấp dưới ở Minh Thái là mình có đối tượng quấn người lắm à?”

Tự: “Nhớ không nhầm thì lúc ấy anh cũng mới biết tôi thôi nhỉ.”

F1S: “...”

Cù Nhàn: “Anh cũng kín tiếng thật đấy, chẳng thấy đăng gì lên Moments bao giờ.”

Tự: “Người kia có công việc tương đối đặc biệt, nên là không thể công khai.”

Thích Tự lại chụp màn hình gửi cho Phó Diên Thăng: “Có công khai được không? Không công khai được, nên là từ giờ bớt cằn nhằn ha.”

F1S: “...”

****

<Epilogue>

Cù Nhàn: [

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.