Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 167: Chương 167: Với một điều kiện




Phó Diên Thăng: “Chuyện gì?”

“Hôm nay ba tôi được bên Trung Đạt liên lạc, nghe bảo là Lôi Hoành muốn gặp mặt đặt vấn đề hợp tác.” Thích Tự hơi băn khoăn nói, “Lúc trước anh bảo muốn giúp tôi, Lôi tổng này không phải là “mối quan hệ” mà anh nói lúc trước đấy chứ?”

“Lôi Hoành?” Phó Diên Thăng cười cười, “Không phải tôi, cậu đề cao tôi thế, nghĩ tôi móc nối được với cả Chủ tịch của Trung Đạt cơ à?”

Thích Tự mới thở phào một hơi: “Tôi cũng nghĩ là không phải anh.”

Phó Diên Thăng: “...”

Thích Tự: “Nhưng nếu không phải anh, thì sao tự dưng Lôi tổng lại muốn gặp ba tôi nhỉ? Trước đó nhà tôi đã bao giờ hợp tác hay qua lại gì với Trung Đạt đâu.”

Phó Diên Thăng: “Có khi là vì Tô Cánh đấy.”

Câu nói này lập tức đánh trúng nỗi bất an mà Thích Tự không dám nói ra, hắn hỏi Phó Diên Thăng: “Sao lại vì Tô Cánh? Vì gì mới được? Tô Cánh với Lôi Hoành bây giờ nước sông không phạm nước giếng, có lí nào?”

“Sao lại lí nào?” Phó Diên Thăng cười nhạt, “Nghe đồn năm xưa Lôi Hoành bồi dưỡng Tô Cánh như con, còn đưa về làm phó quản lí bộ phận Nghiên cứu-Phát triển khi anh ta còn chưa đến 25 kia mà—bình thường trong ngành này, có là kĩ sư trâu bò nhất cũng phải mất đến 8 năm 10 năm mới lên được cái chức đó. Sau này Tô Cánh còn dẫn đội kĩ thuật của mình phản bội Trung Đạt, rõ ràng Lôi Hoành có thể đi tố cáo, nhưng ông ta không làm vậy, mà lại chọn cách âm thầm gây khó dễ cho sự nghiệp đối phương, khiến Tô Cánh cùng đường rồi lại đề nghị thu mua công ti của anh ta với một cái giá trên trời, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây mà mời người về... Cậu thấy trong số này thì diễn biến nào nghe có lí?”

Nghe Phó Diên Thăng nói vậy, Thích Tự cũng cảm thấy chuyện này đúng là có phần tế nhị.

Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Nói như anh, nếu thật sự đến vì Tô Cánh thì rốt cục Lôi Hoành muốn gì? Với quy mô và khả năng của Trung Đạt bây giờ, muốn nhân tài nào mà chẳng được?”

“Cậu cho rằng cái mà Lôi Hoành để tâm là tài hoa của Tô Cánh sao?” Phó Diên Thăng lại cười, lắc đầu nói, “Thích Tự, cậu vẫn chưa hiểu nhân tình thế thái rồi.”

Thích Tự cũng không ngại học hỏi: “Vậy anh phân tích cho tôi đi?”

Phó Diên Thăng: “Tôi chả vừa nói đấy thôi, nghe đồn Lôi Hoành coi Tô Cánh như con ruột, mà cậu thấy cách ông ta xử lí đối phương có giống những gì ông chủ sẽ làm với một cấp dưới phản bội không, nói là cha với con còn hợp lí hơn, nhẹ tay thì sợ bị đánh trả, nặng nay thì lại sợ nó vỡ đầu, nhìn nó vấp ngã xong lại đưa tay ra giúp... Có khi Lôi Hoành cũng chẳng hận Tô Cánh, mà chỉ muốn làm vậy để giũa bớt cái tính ngạo mạn ở Tô Cành đi thôi.”

Thích Tự không khỏi thấy khóe miệng giật giật: “Đừng nói Tô Cánh là... con ruột của Lôi Hoành thật đấy chứ?”

Phó Diên Thăng: “Trước khi có căn cứ xác đáng thì không nên đoán mò, nhưng căn cứ vào những thủ đoạn trước kia, chúng ta có thể đoán được sự chú ý mà Lôi Hoành dành cho Tô Cánh là thuộc loại nào. Trên đời này không thiếu gì thiên tài, càng không thiếu người làm kĩ thuật ưu tú, nhưng e là cũng chỉ mình Tô Cánh mới có thể khiến Lôi Hoành bận tâm thế thôi. Chủ các doanh nghiệp lớn thường hay có tâm lí đế vương thời cổ, nhất là mấy người gần đến tuổi xế chiều, nắm trong tay quyền cao chức trọng, tính cách lại càng thêm cố chấp, thà mình phụ người chứ không để ai phụ mình. Tô Cánh là thành phần cứng đầu cứng cổ khiến Trung Đạt lao đao duy nhất trong suốt 10 năm qua, cậu nói xem như vậy đã đủ để trở thành một tâm bệnh đối với Lôi tổng chưa?”

Thích Tự khó hiểu nói: “Nhưng nếu có chấp niệm với Tô Cánh đến thế, sao ông ta không đề nghị hỗ trợ ngay từ khi Tô Cánh mới gây dựng Hồng Trang mà phải chờ đến tận bây giờ?”

Phó Diên Thăng: “Khi đó người ta tranh nhau đòi mua Hồng Trang, Tô Cánh có khó khăn mấy thì cũng mang tiếng khởi đầu lần nữa, sao có thể không kiêu ngạo. Nhưng hiện nay Tư Nguyên gặp nguy, khả năng là Lôi Hoành cũng chẳng ngờ Tô Cánh lại lựa chọn sai lầm một lần nữa, không có ông ta thì đảm bảo Tô Cánh thất bại. Chỉ có hoàn cảnh khốn cùng mới khiến con người ta nhận thua dễ dàng, bây giờ chính là thời điểm xuất hiện có thể đảm bảo đạt được mục đích của Lôi Hoành nhất.”

Nghe Phó Diên Thăng giảng giải rành mạch rõ ràng, quả thật là không có lỗ hổng nào, Thích Tự đã đang tin thật thì người kia lại nói: “Ừm, vừa rồi đều là tôi đoán mò thôi, có khi Lôi tổng cũng chẳng để ý Tô Cánh thế đâu... À mà, bao giờ thì ba cậu đi gặp mặt ông ta?”

Thích Tự: “Chiều mai...”

Phó Diên Thăng: “Ồ, mai đã gặp rồi hả, thế thì chờ bọn họ gặp xong là cậu biết mục đích của người kia thôi mà. Có thời gian nghĩ vẩn nghĩ vơ mấy chuyện này, thì thà nghĩ cách làm sao làm hòa được với Hứa Kính để còn xúi anh ta làm việc cho mình đi, đừng tưởng đánh trống lảng mà né tránh được chuyện này tiếp.”

Thích Tự: “...”

Tên này... đúng là không phải người!!

*

Có lẽ vì những lời phân tích kia của Phó Diên Thăng, ngày hôm sau Thích Tự mới không ngừng tưởng tượng ra cuộc gặp mặt giữa ba hắn với Lôi Hoành.

Ban sáng, hắn đến bàn chuyện với Cù tổng và luật sư Hàn cả buổi, rốt cục hai bên cũng thống nhất được một phương án khái quát. Tối đó, cả đoàn cũng chạy xe quay lại Hải Thành.

Thích Tự nhận được điện thoại từ Thích Nguyên Thành khi đang ở trên đường cao tốc, chỉ hỏi hắn bao giờ về, Thích Tự nói khoảng 8h, đối phương mới bảo chờ hắn về rồi nói chuyện.

Thấy ba có vẻ ngập ngừng, Thích Tự lại càng thêm tò mò.

Về đến nhà, hắn lên thẳng thư phòng gõ cửa, chưa kịp thở đã vội hỏi: “Ba, nay gặp mặt Lôi tổng nói gì thế à?”

Thích Nguyên Thành đang ngồi ở bàn làm việc, nét mặt cũng chẳng tươi tỉnh gì. Thích Tự thấy vậy mới lo lo, lẽ nào không phải chuyện gì tốt?

Thích Nguyên Thành kêu hắn ngồi xuống, rồi mới từ tốn nói: “Lôi Hoành nói ông ta có để ý đến chuyện nhà họ Tư, cũng biết tình hình hiện nay của Tư Nguyên, nên muốn đầu tư vào tập đoàn mình với danh nghĩa cá nhân, đồng thời cho phép thả ra một chút phong thanh về chuyện được Trung Đạt hỗ trợ, để chúng ta vượt qua được nan nguy lần này, chỉ là với một điều kiện...”

Thích Tự vô thức nuốt nước bọt: “Điều kiện gì ạ?”

Thích Nguyên Thành nhìn hắn nói: “Đối phương muốn chúng ta giao ra Tô Cánh.”

Máu chảy trong người Thích Tự như đông cứng trong tích tắc, sau đó thì ồ ạt tăng tốc, hắn hỏi ngược lại: “Tô Cánh nói sao cũng là người, hợp đồng với chúng ta thì chẳng phải giấy bán mình, làm sao mà “giao ra” được?”

Thích Nguyên Thành đứng dậy, lấy phích nước cạnh bàn rót cho mình thêm chút trà, lại nói: “Lôi tổng bảo, chỉ cần chúng ta sa thải để Tô Cánh không có nơi nương tựa, sau đó giải thích lí do thì đối phương sẽ cam tâm tình nguyện quay lại Trung Đạt.”

Thích Tự cả kinh lùi về phía sau một chút, đuổi việc? Giải thích? Giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói là Lôi tổng của Trung Đạt muốn bọn họ đuổi việc đối phương?

“Đường đường là chủ tịch một tập đoàn nằm trong TOP100, sao Lôi tổng lại muốn đòi người một cách gian manh thế này?” Hắn hỏi ngược lại.

Thích Nguyên Thành nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cái gì gian manh? Đừng nói lung tung, Lôi Hoành cũng không nói thẳng ra như vậy, đây là ba tổng kết lại ý tứ của người ta thôi.”

“Có khác gì đâu ba?” Thích Tự có phần hơi kích động, “Nếu muốn kéo người về Trung Đạt, Lôi tổng hoàn toàn có thể đến gặp trực tiếp để đặt vấn đề, Tô Cánh mà tình nguyện thì hiển nhiên sẽ đồng ý đi theo thôi, chứ làm thế này rõ ràng là uy hiếp mà?”

Thích Nguyên Thành lại ngồi xuống, rõ ràng có vẻ khó xử: “Nói thì thế, nhưng con cũng biết Lôi tổng có thể giúp Tư Nguyên chúng ta nhường nào rồi đấy? Con quen Tô Cánh mới hơn nửa năm, đã hiểu người này được bao nhiêu, giờ khó khăn thì nên cân nhắc nặng nhẹ một chút...”

“Ba à!” Thích Tự vội nói, “Tô Cánh mới đến Tư Nguyên sau vụ của Tư Thị, vào thời điểm ai ai cũng lo chạy bán xới thì người này không ngần ngại mang đoàn đội đến tìm chúng ta, thậm chí sẵn sàng gánh lấy cái danh “phản chủ” một lần nữa, sau khi tới bộ phận Công nghệ cũng thức trắng ròng rã hai tháng cùng team để mau chóng cải tiến giải thuật, ra sức giúp công ti mình đối đầu với Phi Á, ba nghĩ người ta có mưu đồ gì sâu sa? Tiền bạc? Hay là tiền đồ? Đúng là bọn con mới quen biết hơn nửa năm, không biết xưa kia Tô Cánh có ân oán gì với Lôi Hoành, nhưng hiện tại đã là người của công ti con, con đâu thể phụ bạc lòng tin của người ta mà làm ra chuyện như thế!”

Thích Nguyên Thành trầm ngâm nhìn hắn, có vẻ xúc động, nhưng đến khi Thích Tự nói xong thì lại tránh mắt đi.

Thích Tự không khỏi lo lắng, hoảng hốt nói: “Ba, ba chưa đồng ý với Lôi tổng chứ ạ?”

“Chưa.” Thích Nguyên Thành cảm thán, “Con ấy à, đã quyết tâm với cái gì thì có chịu để ai tác động bao giờ đâu?”

Thích Tự thở phào một hơi: “Vậy...”

Thích Nguyên Thành: “Nay ba đã bảo Lôi tổng, công ti Công nghệ bây giờ do con toàn quyền, nhân sự đều là con tuyển về, ba không thể quyết định thay được, nhưng ông ấy vẫn nhờ ba nhắn con cân nhắc chuyện này một chút.”

Thích Tự siết chặt nắm tay: “Không cần đâu ạ, phiền ba nói lại với Lôi tổng là con không thể đồng ý với điều kiện của ông ấy được.”

Thích Nguyên Thành trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Được rồi, vậy bỏ qua chuyện này đi.”

Thấy ba đồng ý nhanh thế, Thích Tự cũng không khỏi sửng sốt, định báo cáo lại tình huống bên Cù tổng thì Thích Nguyên Thành đã khoát tay nói: “Luật sư Hàn đã nói lại với ba chuyện ban ngày từ lúc trên xe rồi, mấy hôm nay con cũng vất vả suốt, mau đi nghỉ sớm đi.”

Thích Tự gật đầu, trước khi ra khỏi thư phòng, hắn còn trông thấy ba mình đang mệt mỏi bóp trán trước bàn làm việc.

Rõ ràng đã được ba tôn trọng quyết định, chứng kiến cảnh này vẫn khiến Thích Tự không thể nào an lòng.

...Ba hắn tiếc thay sự trợ giúp mà Lôi tổng tình nguyện cung cấp cho Tư Nguyên sao?

Cũng phải, ông chưa từng tiếp xúc với Tô Cánh nên mới thấy người này không khác gì hàng ngàn hàng vạn nhân viên khác ở Tư Nguyên, trong khi sự trợ giúp của Lôi Hoành lại là cơ hội ngàn năm có một...

Thích Tự về phòng, mang tiếng thuyết phục được ba mà cũng chẳng vui nổi, thậm chí còn thấy rối bời muốn điên.

Hắn mở điện thoại, nhìn qua app định vị, không ngờ lại thấy Phó Diên Thăng đang ở Cảng Thành. Thích Tự cũng không để ý, trực tiếp nhấn gọi cho đối phương.

Mất một lát Phó Diên Thăng mới nhận, xung quanh nghe hơi ồn, có vẻ là đang ở ngoài.

“Anh đang ở Cảng Thành à?” Thích Tự hỏi.

“Đang đi xã giao...” Phó Diên Thăng đè thấp giọng nói, “Lát về khách sạn tôi gọi lại được không?”

“Nữa à?” Thích Tự ráng nhịn lại, hỏi, “Bao giờ thì xong?”

Phó Diên Thăng: “Tối đa một tiếng nữa.”

Thích Tự: “Tận một tiếng? Có thể về sớm chút không?”

Đầu bên kia chợt sột soạt trong giây lát, có vẻ Phó Diên Thăng đã ra nơi yên tĩnh hơn, tạp âm cũng ít hẳn, bấy giờ mới hỏi: “Sao vậy cưng ơi? Có chuyện gì gấp à?”

Thích Tự: “Không có gì, thôi anh cứ bận đi, một tiếng nữa nói chuyện sau.”

Phó Diên Thăng: “...”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Tôi cũng nghĩ là không phải anh.”

Phó Diên Thăng: “...???”

Phó Phó: “Bị vợ coi thường, đúng là đáng giận, muốn gây sự! (╰_╯)”

-

vtrans by xiandzg

T/N: Chẳng biết sao mình lại thích việc Tự chỉ về đúng với bản thân, với tuổi của mình mà mè nheo khi ở với Thầy lắm luôn T___T mẹ nó soft gì đâuuuu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.